Tập đoàn Giả thị.
Tại phòng làm việc của Giả Sùng, không khí đặc quánh, nặng nề như chì.
“Giả thiếu, có người đã đăng thông tin của ngài lên mạng… hiện tại trên mạng… có một vài lời lẽ không hay lắm. Họ biết ngài chính là người trong video lần trước, đang kêu gọi tẩy chay sản phẩm của công ty chúng ta…” Trợ lý run rẩy báo cáo.
Người đàn ông ngồi trên ghế chủ tịch mặt mày đen xì, im lặng vài giây rồi đột ngột bùng nổ. Hắn cầm lấy chén trà bên cạnh, đập mạnh xuống đất. Nước trà bắn tung tóe, mảnh vỡ văng khắp nơi, xa nhất là đến tận cửa ra vào.
Ngoài ngành giải trí, Giả thị còn kinh doanh nhiều lĩnh vực khác, từ đồ dùng sinh hoạt đến thiết bị điện. Nếu chuyện này cứ tiếp tục ồn ào, có thể sẽ thực sự ảnh hưởng đến công ty. Đây tuyệt đối không phải kết quả Giả Sùng muốn thấy.
Sáng nay, cảnh sát đã đến đưa Vương Thế Cương đi. Hắn ta qua loa đồng ý rằng sẽ bảo lãnh hắn ra. Thực tế, chẳng còn đường lùi nào nữa. Nếu hắn cố gắng cứu Vương Thế Cương, sẽ phải tốn thêm nhiều mối quan hệ và công sức. Một vài quân cờ đã vô dụng thì nên vứt bỏ, không cần phí sức lãng phí thời gian.
Giả Sùng nào ngờ lão già Vương Thế Cương lại làm nhiều chuyện mờ ám như vậy, lại còn để lại chứng cứ để người ta nắm thóp. Đó là do ông ta ngu xuẩn, hắn không muốn dọn dẹp hậu quả cho loại người này.
Ban đầu hắn đưa Vương Thế Cương về là muốn hắn làm chút việc có ích, giờ mới phát hiện hắn ta không chỉ vô dụng mà còn khiến thông tin của hắn bị lộ ra ngoài.
Tên ngu ngốc!
“Tôi đã cho người gỡ thông tin của ngài, cả đoạn video trên mạng cũng đã xóa sạch. Bây giờ không ai tìm thấy được nữa. Có vài người đã lưu video, chúng tôi đang theo dõi, hễ có tin tức bất lợi cho ngài sẽ lập tức xử lý.” Trợ lý ra sức lấy lòng, sợ nói sai câu nào lại chọc giận thiếu gia, khiến hắn ta nổi cơn tam bành.
“Cậu nói xem… chuyện này có phải do Vệ Đình Tiêu làm không? Lợi dụng tình hình rối ren, thuận tay đâm tôi một nhát. Tôi biết hắn ta gần đây đã về Bắc Kinh rồi.” Giả Sùng đột nhiên bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.
“Cái này… tôi cũng không chắc. Tôi cảm thấy dư luận do nhiều thế lực khống chế, cũng có thể là đối thủ của chúng ta làm.” Trợ lý nhỏ giọng nói.
“Trong cái giới này còn ai dám đối đầu với tôi ngoài họ Vệ chứ? Những công ty hắn ta đầu tư toàn là đối thủ của tôi!” Giả Sùng nghĩ đến đây liền bực tức. Trước đây không phải như vậy, người trong ngành đều rất tôn trọng hắn, không dễ dàng gây thù chuốc oán với Giả thị. Nhưng từ khi Vệ Đình Tiêu nhúng tay vào, mọi thứ đều thay đổi.
Càng nghĩ Giả Sùng càng thấy Vệ Đình Tiêu có bệnh. Sự nhắm hại vô cớ này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?
Giả Sùng mở máy tính, nhìn những thông tin ồn ào trên mạng, đột nhiên khựng lại khi thấy một cái tên.
“Đúng rồi, Ngạn Sơ rời giới giải trí là ngày nào?” Giả Sùng cảm giác có một chi tiết vụt qua tâm trí, khiến hắn rùng mình.
Trợ lý nhanh chóng tra được thông tin và báo lại thời gian.
“Vệ Đình Tiêu bắt đầu ra tay với tôi ngay sau chuyện này, chơi tôi! Bây giờ lại lật lại chuyện cũ, vẫn liên quan đến tôi… Hắn ta cứ như là…” Giả Sùng vuốt cằm, “Cứ như là đang bênh vực cho cậu ca sĩ nhỏ này vậy? Hai người họ quen nhau sao?”
Trợ lý toát mồ hôi hột… Lúc này nên nói đại một câu trả lời, hay là nói thẳng không biết đây?
“Hai người này làm sao có thể có liên quan được? Với địa vị của Vệ Đình Tiêu, không lý nào lại giúp một nghệ sĩ vòng mười tám. Hay là chỉ là trùng hợp?” Giả Sùng bắt đầu tự phân tích.
Nhưng sự trùng hợp xảy ra quá nhiều thì có gì đó không đúng. Sự trùng hợp như vậy phần lớn là cố ý sắp đặt từ trước. Tuy nhiên, suy đoán này vẫn không có bằng chứng, tất cả đều là tưởng tượng.
Suốt thời gian qua lại với Vệ Đình Tiêu, Giả Sùng hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của đối phương. Dù sao ấn tượng đầu tiên đã gán cho đối phương cái mác “thần kinh”.
Vệ Đình Tiêu đúng là đồ giả tạo, đám fan hâm mộ của hắn biết hắn là một kẻ điên sao?
Tháng sau có một buổi tọa đàm thương mại, những người nổi tiếng trong giới và một số ngôi sao điện ảnh cũng sẽ tham gia. Giả Sùng tin rằng Vệ Đình Tiêu nhất định sẽ đến, đến lúc đó lại gặp hắn ta, lần này hắn phải đòi lại thể diện.
…
Vài ngày sau.
Cuối cùng thì món hàng mà Vệ Đình Tiêu mong chờ cũng đã được giao đến. Hắn dự định nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời không đóng phim trong vài tháng tới. Điều này cho hắn nhiều thời gian để xem livestream của Ngạn Sơ.
Vì là đồ quý giá, nhân viên giao hàng tự tay mang hộp đến tận cửa biệt thự của Vệ Đình Tiêu.
Khi mở hộp, Vệ Đình Tiêu cũng rất cẩn thận. Hắn rất ít khi tự mình mua sắm online, thường là do Tiểu Lâm hoặc La Huy mua hộ. Vị ảnh đế chưa từng có kinh nghiệm tự tay mở hộp, lúc này làm việc đó, cả người tràn đầy cảm giác mới lạ.
Thì ra tự tay mở món đồ mình mua lại có cảm giác như thế này…
Khoảnh khắc mở hộp, mắt hắn sáng rực.
Thật đẹp… đẹp hơn cả trong video livestream.
Cẩn thận lấy bức tranh thêu hai con cá ra, Vệ Đình Tiêu đặt lên bàn, thấy không hợp, lại đặt lên tủ, vẫn thấy hơi qua loa, cuối cùng dứt khoát dọn trống một tủ trưng bày bằng kính, đặt “bảo bối” vào trong.
Từ nay về sau, chiếc tủ này sẽ là tủ trưng bày riêng của hắn, chỉ để cất giữ tác phẩm của một người nào đó. Cũng không thể để người khác tùy tiện nhìn thấy, đây là bảo bối của riêng hắn.
Tiếp đó, Vệ Đình Tiêu lại mở bốn chiếc hộp nhỏ dài khác, bên trong là những lá bùa hộ mệnh với màu sắc khác nhau, mỗi cái đều được làm vô cùng tinh xảo.
Đẹp quá… hắn thật sự rất thích.
Những món đồ thủ công đẹp như vậy, hắn lại phải tặng đi ba cái, đột nhiên thấy hơi tiếc.
Vệ Đình Tiêu cầm bốn báu vật lên lần lượt ngắm nghía. Cuối cùng hắn chọn lá bùa màu xanh nhạt, mặt trước thêu bốn chữ “Bình an hỷ lạc”, mặt sau là hình thần thú phức tạp.
Hắn lập tức chụp ảnh tất cả những món đồ vừa nhận được, dùng tài khoản phụ gửi cho Ngạn Sơ.
[W]: [Hình ảnh]
[W]: Đã nhận được tranh thêu rồi, tinh xảo hơn cả mong đợi,vất vả rồi, anh thợ thêu chăm chỉ.
Đối phương nhanh chóng trả lời.
[YS]: Không vất vả đâu, chị thích là được rồi. Một lần nữa cảm ơn chị đã ủng hộ tác phẩm của em, cảm ơn chị.
[W]: Không có gì, tôi thật sự thích mới mua, em xứng đáng được nhiều người biết đến hơn, tác phẩm của em nhất định sẽ được ngày càng nhiều người yêu thích.
Lúc này Ngạn Sơ đang thêu bức tranh “Tứ thời bách hoa” kích thước 30*60cm cho vị khách thứ hai. Vị khách này nói muốn tặng bà nhân dịp mừng thọ.
*Tứ thời bách hoa: bức tranh vẽ về cảnh các loài hoa nở rộ trong suốt bốn mùa trong năm. Hình như có khá nhiều kiểu,
Bức tranh này tốn nhiều thời gian hơn bức “Song ngư đồ“, vì khổ lớn hơn, nội dung cũng nhiều hơn. Ngạn Sơ mỗi ngày sau khi kết thúc livestream đều tranh thủ thêu, dự kiến hoàn thành trước tháng Sáu, thời gian khá gấp.
Trong khoảng thời gian này, cậu còn phải tranh thủ đến Bắc Kinh một chuyến. Buổi concert đầu tiên của SAP đã được ấn định vào ngày 2 tháng 4. Đã lâu không gặp các bạn, Ngạn Sơ dự định ở lại Bắc Kinh ba đến bốn ngày, khi đó sẽ phải xin nghỉ phép với fan trong phòng livestream.
Nhắc đến Bắc Kinh, Ngạn Sơ không khỏi nhớ đến Vệ Đình Tiêu. Vệ Đình Tiêu cũng ở Bắc Kinh… Cậu đến đó, khoảng cách giữa hai người lại gần hơn, liệu có thể gặp nhau không?
Ngạn Sơ đột nhiên vỗ vỗ mặt mình, tự nhắc nhở bản thân tỉnh táo lại. Cậu đang nghĩ gì vậy? Làm người nổi tiếng rất mệt mỏi, thời gian cũng rất eo hẹp, lấy đâu ra thời gian gặp cậu. Một người có tính cách như Vệ Đình Tiêu, chắc hẳn có rất nhiều bạn bè. Bản thân cậu rốt cuộc cũng chỉ là một trong số những người bạn bình thường của hắn, không có gì đặc biệt.
…
Tháng Tư đến như hẹn.
“Ba, con chỉ đi chơi với bạn vài ngày thôi, ba không cần mang nhiều đồ cho con như vậy.” Ngạn Sơ ở bên cạnh khuyên nhủ, cậu thật sự không thể ngăn cản ba mình dọn đồ.
“Đây đều là những vật dụng cần thiết. Con đi bốn ngày cũng cần phải có quần áo để thay, còn có đồ dùng vệ sinh cá nhân, dùng đồ của nhà mình vẫn tốt hơn. Đây là đồ ăn vặt bà làm, con có thể ăn dọc đường. Còn có món dưa muối đặc sản nhà mình, con có thể chia cho bạn, để họ mang về cho gia đình cũng được…”
Ngạn Sơ: “….”
Đây là lần đầu tiên Ngạn Sơ thấy ba mình nói nhiều như vậy. Thôi, cứ để ba muốn làm gì thì làm.
Ngạn Sơ không khuyên nữa, ánh mắt dịu dàng nhìn Ngạn Cẩn bận rộn. Cuối cùng tiễn ba ra bến xe.
Hình bóng người ngoài cửa sổ xe ngày càng nhỏ dần, nhưng vẫn luôn nhìn về hướng cậu rời đi.
Xuống xe rồi chuyển sang sân bay. Hai tiếng sau, cậu đã đến thành phố mà mình từng rời xa. Giờ đây, danh tiếng của SAP đang ngày càng tăng, họ không thể đích thân ra sân bay đón Ngạn Sơ. Chỉ có thể ngồi trong xe chờ. Sân bay có trợ lý của họ sắp xếp để đón người.
Khi Ngạn Sơ nhìn thấy trợ lý mới của SAP, cậu rất bất ngờ.
“Anh A Lương, sao lại là anh?”
“Lâu rồi không gặp! Ngạn Sơ! Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Bây giờ anh là trợ lý sinh hoạt của nhóm SAP rồi, là anh chủ động xin làm, không ngờ lại được nhận.” A Lương so với lúc Ngạn Sơ mới gặp tràn đầy tinh thần hơn, có thể thấy anh rất hài lòng với công việc hiện tại.
“Cậu không biết đâu, từ khi Vương Thế Cương đi, công ty trên dưới đều thay máu, nghe nói đã thay đổi vài vị trí cấp cao. Quản lý của nhóm chúng ta bây giờ là người giỏi nhất công ty, anh cảm thấy mình như trúng số, leo lên được con thuyền của nhóm nhạc tiềm năng nhất.”
A Lương hào hứng nói chuyện với Ngạn Sơ, dọc đường còn không quên quan sát xung quanh xem có gì bất thường không. Trước đó từng có sasaeng fan đuổi theo xe suýt gây ra tai nạn, sau đó nhóm đã được trang bị vài vệ sĩ giỏi.
Bây giờ khác xưa rồi…
Khí chất của Ngạn Sơ cũng đã thay đổi. Sau một thời gian rời khỏi giới giải trí, bây giờ đi trên đường, hầu như không ai nhận ra cậu. Có thể có người thấy cậu giống ai đó, nhưng cũng không dám nghĩ theo hướng đó.
Bây giờ ra đường, cậu trông giống một nam sinh đại học điển trai, kiểu hot boy trường học. Ăn mặc giản dị, không hề cố gắng ăn mặc lòe loẹt, cơ bản đã không còn bóng dáng của một nghệ sĩ.
Cửa xe mở ra, Ngạn Sơ vừa vào liền bị mấy người ôm chầm lấy.
“Tiểu Ngạn Tử, Tiểu Ngạn Tử, cuối cùng cũng gặp lại rồi, để anh hít hà một chút.” Vưu Kỳ ôm cậu vào lòng.
Quan Sóc từ phía sau kéo cổ áo hắn, lôi hắn ra khỏi người Ngạn Sơ, “Cậu đang hít mèo à? Đừng có bám dính người ta như thế, cậu có thể giữ ý tứ một chút không!”
“Không, tớ cứ bám đấy, tớ thích hít hà, thích dính lấy Tiểu Ngạn Tử! Mua~”
“Này! Cậu quá đáng rồi đấy!”
Thấy Vưu Kỳ sắp hôn lên mặt Ngạn Sơ, Quan Sóc vội vàng đưa tay ra chắn.
Ngạn Sơ không hề bài xích sự thân thiết của các đồng đội, ngược lại còn rất nhớ nhung. Cậu mỉm cười chào hỏi mọi người.
“Thấy mọi người tràn đầy năng lượng thế này, em yên tâm rồi. Chúc mọi người ngày mai biểu diễn thuận lợi.” Ngạn Sơ nói.
“A a a, ngày mai còn phải dậy sớm tập duyệt lại một lần nữa! Tổ chức concert thật sự rất mệt mỏi.” Vưu Kỳ lẩm bẩm.
Tống Thức An: “Chịu đựng qua hai ngày này là được rồi, tuy mệt nhưng trong lòng cũng rất phấn khích.”
Dụ Thần Chu: “Dù sao cũng là concert đầu tiên của nhóm chúng ta, cũng là lần tái hợp của năm người… Tuy Tiểu Ngạn ở dưới sân khấu, nhưng chỉ cần em ở đó, trái tim chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Ngạn Sơ nhìn những gương mặt quen thuộc của bốn người, mọi người dường như đã thay đổi, nhưng cũng dường như không thay đổi. Từ năm ngoái đến năm nay, điều đáng mừng duy nhất là tình bạn giữa họ vẫn còn đó.