Cuối cùng, Mạnh Phó Thanh vẫn gửi địa chỉ cho Dung Miểu.
Cô đáp lại bằng một chữ “OK” và cho biết có lẽ phải đến chiều mới tới nơi.
Trong lúc chờ đợi, Mạnh Phó Thanh có chút bồn chồn lo lắng.
Ông bình tĩnh suy nghĩ một chút, Dung Miểu không có lý do gì lại đùa giỡn ông trong chuyện này.
Cô nói…
Ngạn Sơ là con ruột của ông? Có quan hệ huyết thống?
Nghe thế nào cũng thấy hoang đường.
Nhưng Ngạn Sơ rõ ràng là con của Ngạn Cẩn!
Nếu điều kiện này được xác lập, chẳng phải có nghĩa là Ngạn Sơ là con của cả hai người? Hai người đàn ông thì làm sao sinh con được?
Nói ra ai mà tin?
Mạnh Phó Thanh mơ hồ cảm thấy có một bí mật động trời đang chờ đợi ông, hơn nữa…
Ngạn Cẩn chắc chắn biết điều gì đó.
Mạnh Phó Thanh không chắc đây có phải là một sự hiểu lầm hay không, nếu lúc này trực tiếp xông đến hỏi Ngạn Cẩn, liệu có khiến mối quan hệ của hai người quay trở về điểm xuất phát không? Bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, Mạnh Phó Thanh không muốn hành động thiếu suy nghĩ.
Khi lo lắng, người ta luôn muốn làm điều gì đó.
Mạnh Phó Thanh nhìn hai hộp cờ trong phòng, đổ chúng ra, bắt đầu dùng khăn ướt lau từng quân cờ một.
Chỉ khi làm những việc mang tính máy móc, lặp đi lặp lại, đầu óc ông mới được tạm thời trống rỗng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cuối cùng Mạnh Phó Thanh cũng đợi được Dung Miểu.
Ông gửi số phòng, người phụ nữ bước vào homestay với đôi bốt da cao gót đầy phong cách.
Khi bước vào, không ngoài dự đoán, cô gặp Ngạn Cẩn ở sảnh.
“Vị nữ sĩ này, xin hỏi cô có muốn thuê phòng không?” Ngạn Cẩn nghĩ là có khách mới đến, theo thói quen hỏi.
Dung Miểu đẩy kính râm lên, nhìn Ngạn Cẩn.
Nhiều năm sau gặp lại người này, đánh giá của Dung Miểu về Ngạn Cẩn vẫn như cũ: trong sạch, thuần khiết.
Rất may mắn, con trai của Ngạn Cẩn đã thừa hưởng được điểm này, cũng là một cậu bé trong sáng, sạch sẽ.
Dung Miểu phát hiện Ngạn Cẩn dường như không còn nhận ra cô nữa nên cũng không cố tình nhắc lại.
Cô mỉm cười, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi tìm người ở phòng 211.”
Ngạn Cẩn sững người, chỉ lên tầng trên: “Phòng ở trên đó.”
Dung Miểu khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Phòng 211 chính là phòng của Mạnh Phó Thanh.
Ngạn Cẩn ngước mắt nhìn theo bóng lưng Dung Miểu từng bước lên cầu thang, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Ông nhớ ra rồi!
Người phụ nữ này là người ông đã gặp trên đường phố ở Kinh Thị vào đêm giao thừa…
Lúc đó, cô đang được Mạnh Phó Thanh đích thân dìu lên xe.
Ánh mắt Ngạn Cẩn vô thức tối sầm lại, cúi đầu nhìn thấy lời nhắc lịch hệ thống trên điện thoại: Ngày lễ tình nhân.
Ông tự giễu cười: Thì ra là vậy.
Nói là muốn cùng ông ăn cơm cũng chỉ là cái cớ, người ta có đối tượng hẹn hò riêng trong ngày lễ tình nhân.
Ngạn Cẩn cảm thấy mình có chút kỳ lạ, tại sao ông lại phải có cảm xúc với chuyện này? Người ta là một đôi, cùng nhau đón ngày lễ chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Mạnh Phó Thanh hiện giờ cũng không phải là ai của ông, chỉ là một vị khách bình thường của homestay, ông hoàn toàn không cần phải quan tâm đến chuyện này.
Nghĩ thông suốt điểm này, Ngạn Cẩn lại trở về dáng vẻ bình thản thường ngày.
Không mong cầu, thản nhiên như nước mới là trạng thái vốn có của ông.
…
Trong phòng 211.
Dung Miểu vừa vào phòng liền cởi chiếc áo khoác len cashmere dày cộm.
Mạnh Phó Thanh vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Em thật sự đã lấy tóc của anh đi xét nghiệm ADN? Vậy còn Ngạn Sơ…”
Dung Miểu gật đầu: “Đúng vậy, em cũng lấy được tóc của Ngạn Sơ, kết quả cuối cùng là hai người có quan hệ huyết thống, nè, bản gốc em mang đến rồi, anh tự xem đi.”
Dung Miểu lấy một túi giấy kraft từ trong túi xách, ném lên bàn trước mặt Mạnh Phó Thanh.
Mạnh Phó Thanh lập tức mở túi giấy, lấy tờ giấy xét nghiệm bên trong ra.
【Xác suất quan hệ cha con là 99.996473%】
【Ủng hộ mẫu A là cha ruột của mẫu B.】
Vài từ khóa đập vào mắt.
Cuối cùng còn có con dấu của cơ quan giám định, đóng dấu đỏ bốn chữ —— Xác nhận cha con.
Nhìn thấy kết quả này, Mạnh Phó Thanh chỉ cảm thấy toàn thân như bị kim châm, cảm giác tê dại lan ra khắp đầu.
“Tại sao… sao lại thế này…” Mạnh Phó Thanh lẩm bẩm không thể tin được, vẫn liên tục hỏi Dung Miểu: “Thật sự… không nhầm lẫn chứ?”
Dung Miểu khẳng định: “Không thể nào sai được.”
Cô rót cho mình một tách trà, vừa uống vừa nói: “Nói ra có thể anh lại cho rằng em điên rồi, nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ đó lần đầu tiên, em đã nghĩ đó là con riêng của anh ở đâu đó sinh ra. Anh không để ý sao? Ngạn Sơ trông khá giống anh hồi trẻ đấy.”
Mạnh Phó Thanh: “Giống anh?”
Dung Miểu lấy một cái gương đặt trước mặt người đàn ông: “Anh đã bao lâu rồi không nhìn mặt mình? Cái mũi này, cái miệng này, anh nhớ lại xem, không giống sao?”
Mạnh Phó Thanh nhìn vào gương im lặng hồi lâu.
Bao nhiêu năm qua, ông đã từng hăng hái, cũng từng chán nản thất vọng, đôi khi ông gần như không nhận ra chính mình nữa.
Bởi vì Ngạn Sơ và Ngạn Cẩn trông giống nhau hơn, ông luôn tự mình lừa mình dối người, ánh mắt mãi đặt trên người khác đã sớm quên mất dáng vẻ của mình năm xưa.
Được Dung Miểu nhắc nhở, trong đầu ông bắt đầu hiện lên từng biểu cảm của Ngạn Sơ, đều là nét trẻ trung nên có của một cậu bé ở tuổi này, sinh động và đáng yêu.
Dung Miểu nhìn biểu cảm của Mạnh Phó Thanh, bỗng nhiên lên tiếng: “Ở nước ngoài em đã từng nghe nói đến trường hợp đàn ông sinh con.”
Câu nói này khiến Mạnh Phó Thanh sực tỉnh, ông ngẩng phắt đầu lên, vẻ hoảng loạn thoáng qua trên mặt.
Cả đời này ông chỉ từng quan hệ với một người.
Khi xác nhận Ngạn Sơ có quan hệ huyết thống với ông, vậy thì chỉ còn lại khả năng này.
Ngạn Sơ là…
Là do Ngạn Cẩn sinh ra?
Mạnh Phó Thanh luôn không dám nghĩ đến kết quả này, điều này quá tàn nhẫn đối với cả hai người.
Nghĩ đến tuổi của Ngạn Sơ bây giờ, vừa đúng với khoảng thời gian Ngạn Cẩn đột nhiên biến mất.
Điều này có nghĩa là Ngạn Cẩn đã mang thai rồi rời đi, một mình ở thành phố lớn, lại không có ai giúp đỡ, em ấy đã làm thế nào để sinh con ra? Và lại kiên trì như vậy suốt bao nhiêu năm?
Mạnh Phó Thanh chỉ cảm thấy ruột gan như bị dao cắt, những chuyện đã qua hiện lên trong đầu, như lửa đốt cháy ngũ tạng lục phủ của ông.
Ông đã bỏ lỡ sự ra đời và trưởng thành của đứa trẻ này, suốt hai mươi mốt năm…
Cho dù sau này họ gặp lại nhau, Ngạn Cẩn cũng không nói gì, ngay từ đầu đối phương đã không định để đứa trẻ nhận ông.
Mạnh Phó Thanh không hề đóng bất kỳ vai trò nào trong đó, Ngạn Sơ có thể trưởng thành xuất sắc như vậy, được nuôi dạy tốt như thế đều là công lao vất vả của Ngạn Cẩn.
Khoảnh khắc này, sự áy náy như nước lũ phá vỡ đê, cuồn cuộn tuôn trào.
Ông không trách Ngạn Cẩn giấu giếm mình.
Với tính cách nhạy cảm của Ngạn Cẩn năm đó, khi gặp phải chuyện này chắc chắn cũng sẽ luống cuống, bối rối.
Chuyện đàn ông sinh con ngay cả bây giờ cũng hiếm thấy, huống hồ là trong hoàn cảnh lúc bấy giờ, nếu bị người ta biết được rất khó tránh khỏi bị coi là dị dạng.
Mạnh Phó Thanh càng nghĩ càng đau lòng, càng hồi tưởng càng khó chịu.
Trái tim như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn không chịu nổi.
Đều tại ông, tất cả đều tại ông.
Tại ông không tiếp tục tìm kiếm.
Năm đó Ngạn Cẩn biến mất, ông đã tìm ba năm, vì không có tin tức gì, ông dần dần tuyệt vọng trong sự suy sụp, sau đó ra nước ngoài, từ bỏ tất cả dục vọng của mình, vùi đầu vào công việc để tê liệt bản thân, hy vọng quên đi quá khứ.
Sau khi trở về nước, ông đã không còn bất kỳ ham muốn nào, chỉ muốn sống qua ngày, sống được ngày nào hay ngày ấy.
Thế nhưng ông trời lại cho họ cơ hội gặp lại nhau, còn cho ông một bất ngờ và một cú sốc như vậy.
Sau khi chắc chắn về kết quả này, trong lòng Mạnh Phó Thanh dâng lên một cảm xúc thôi thúc.
“Đồ em đã mang đến rồi, còn chuyện tiếp theo phải xử lý như thế nào, em nghĩ anh tự biết rõ trong lòng.” Dung Miểu đặt cốc nước xuống, đứng dậy cầm áo khoác.
“Trời đã hơi tối, em một mình rời đi anh không yên tâm, hay là…”
“Anh đang nghĩ cái gì vậy? Bạn trai em đang lái xe chờ ở ngoài, để em xem… em đã ở đây với anh một tiếng rồi, thôi, không nói nữa, bọn em còn phải lái xe vào thành phố ăn tối nhân ngày lễ tình nhân.” Nói xong, Dung Miểu xách túi lên rồi đi.
Đi đến cửa, cô quay đầu lại nói: “Này, Mạnh lão tam! Lần này, anh đừng có đánh mất bài tốt trong tay nữa nhé! Em đi trước đây, cố lên nhé!”
Người phụ nữ hất mái tóc xoăn bồng bềnh của mình, rời khỏi homestay một cách tiêu sái.
Mạnh Phó Thanh nắm chặt tờ kết quả xét nghiệm trong tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ông đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài.
Ở sảnh tầng một không thấy bóng dáng Ngạn Cẩn.
Ông lại nhanh chóng chạy sang cửa hàng văn hóa sáng tạo mới được trang trí bên cạnh.
Qua lớp kính, Mạnh Phó Thanh thấy Ngạn Cẩn đang quay lưng về phía mình, ngồi bên bàn làm thủ công, ép plastic cho mẫu vật thực vật đã được ép khô, sau đó xâu lên dây ruy băng nhiều màu sắc làm dây đeo sách.
Từ góc độ này, ông không nhìn thấy biểu cảm của đối phương, nhưng trong đầu ông tưởng tượng, lúc này người này chắc hẳn đang rất tận hưởng và say mê.
Cách một bức tường kính, Mạnh Phó Thanh đưa tay khẽ vẽ theo hình dáng và đường nét của người này, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, quyến luyến.
Vẫn là chàng thợ mộc nhỏ đó, kỳ thực chẳng thay đổi gì cả.
Ngạn Cẩn cúi đầu, vừa đóng gói xong một chiếc lá đột nhiên nghe thấy tiếng động.
Ngẩng đầu lên nhìn, người cả ngày không xuất hiện một lần kia giờ đang bước vào.
Ngạn Cẩn lại tiếp tục cúi đầu xuống, vẻ mặt thờ ơ.
Ông luôn tự nhủ sau này người đàn ông này làm gì cũng không liên quan đến mình nữa.
“Cái đó… hôm qua anh đã nói là muốn cùng em ăn một bữa cơm, bây giờ em có thời gian không? Hoặc là đợi em hết bận chúng ta lại đi…”
“Tôi đã ăn rồi, không đói, bữa cơm này, Mạnh tiên sinh cứ tự mình dùng đi.” Ngạn Cẩn lạnh nhạt ngắt lời, gần như là ý đuổi khách.
“Mạnh tiên sinh?” Mạnh Phó Thanh không hiểu sao qua một đêm xưng hô của đối phương với mình lại trở nên xa cách như trước, ông mơ hồ nhận ra Ngạn Cẩn hình như không vui khi nhìn thấy mình.
Ông lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo từ trong túi.
Đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Ngạn Cẩn.
“Đây là món quà đã nói sẽ tặng em hôm qua, em mở ra xem thử có thích không.”
Ngạn Cẩn ngước mắt lên: “Tại sao lại tặng quà cho tôi?”
Lần này Mạnh Phó Thanh không hề né tránh, nhìn thẳng vào mắt Ngạn Cẩn: “Hôm nay là lễ tình nhân, tặng cho em càng có ý nghĩa.”
Ngạn Cẩn nhíu mày, đột nhiên cảm thấy rất chán nản: “Mạnh Phó Thanh, bây giờ anh đang lấy tâm trạng gì mà biểu đạt với tôi vậy? Anh tặng quà cho tôi vào ngày lễ tình nhân, anh có nghĩ đến cảm nhận của vợ anh không?”
Mạnh Phó Thanh sững người: “Vợ anh?”
Ngạn Cẩn lên án: “Vợ anh đã đích thân đến đây để cùng anh đón ngày lễ, vậy mà anh lại cứ bám lấy tôi, anh không thấy hành vi của mình quá đáng sao?”
Mạnh Phó Thanh có chút bối rối, theo bản năng phản bác: “Anh nào có vợ, anh độc thân hơn hai mươi năm rồi!”
“Em nói là Dung Miểu sao? Em ấy?”
“Ngạn Cẩn, em quên cô bé hàng xóm lắm lời nhà anh rồi sao? Hôm nay đến tìm anh chính là cô ấy đấy!”
Mạnh Phó Thanh thề, đã nhiều năm rồi ông không vì một chuyện mà phải giải thích với tốc độ nhanh như vậy.
Nhưng nhìn dáng vẻ tin chắc của Ngạn Cẩn, ông nhất định phải đính chính tin đồn.
Ngạn Cẩn cũng sững người, theo bản năng nói: “Anh… anh chưa kết hôn?”
Sao có thể… năm đó hôn sự của anh với tiểu thư nhà họ Tề đã lên báo rồi mà.
Cả thành phố Hải Thị đều biết hôn sự của hai nhà Mạnh – Tề là chuyện chắc chắn.
“Anh… sao anh có thể…”
Tại sao…
Năm đó sau khi rời khỏi Hải Thị, Ngạn Cẩn đã chặn mọi tin tức từ bên ngoài, ông không muốn nghe bất kỳ chuyện gì liên quan đến nhà họ Mạnh.
Theo hiểu biết của ông, chuyện hai đại gia tộc tuyên bố công khai như vậy không thể nào thay đổi được.
Vậy mà bây giờ Mạnh Phó Thanh lại nói hắn vẫn độc thân, Ngạn Cẩn cảm thấy khó tin.
Mạnh Phó Thanh tự tay mở hộp gỗ, bên trong là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền hình chiếc lá được làm bằng gỗ.
Ông không nhắc đến chuyện năm xưa, chỉ lấy dây chuyền ra nhân lúc đối phương đang ngẩn người đeo lên cổ Ngạn Cẩn.
“Chiếc lá này là lá mộc cẩn, tự tay anh khắc, hơi xấu nhưng em đừng chê nhé.”
“A Mộc, đây là lần cuối cùng anh gọi em như vậy.”
“Xin chào, Ngạn Cẩn, chúng ta làm quen lại nhé, anh tên là Mạnh Phó Thanh, một Mạnh Phó Thanh đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Mạnh.”
“Bây giờ anh, liệu có thể tiếp tục theo đuổi em không?”
Giống như năm đó.