“Vệ ca, chào buổi sáng!”
“Thầy Vệ, chào buổi sáng ạ!”
“Thầy Vệ ăn sáng chưa ạ?”
Đoàn phim [Dấu Ấn Gió Trăng] đã khai máy từ sớm, bộ phim do đạo diễn nổi tiếng trong nước Nhậm Chính chỉ đạo, biên kịch vàng Diêu Lôi chắp bút – một bộ phim dân quốc gián điệp.
Mặc dù đã bấm máy được hơn hai tháng, nhưng các nhân viên trong đoàn mỗi khi nhìn thấy Vệ Đình Tiêu, vẫn vô cùng hào hứng chào hỏi.
Rất nhiều nhân viên công tác và diễn viên quần chúng trong đoàn phim này đều là fan hâm mộ của Vệ Đình Tiêu.
Bọn họ có cơ hội được diện kiến Vệ Ảnh đế – diễn viên chính trong bộ phim này, sao có thể bỏ lỡ cơ hội gần gũi với thần tượng chứ?
Ban đầu họ còn hơi e dè, dù sao danh tiếng của Vệ đại Ảnh đế đặt ở đó, sợ làm phật lòng thầy Vệ.
Sau khi tiếp xúc một thời gian mới phát hiện, Vệ Ảnh đế hoàn toàn khác với hình ảnh lạnh lùng, quyết đoán thường thấy của anh trên màn ảnh, anh là một diễn viên cực kỳ thân thiện.
Chẳng trách có nhiều người thích anh như vậy.
Vì vậy, cùng với tiến độ quay phim diễn ra thuận lợi, ngày càng có nhiều nhân viên công tác và diễn viên quần chúng trở nên thân thiết với Vệ Đình Tiêu.
Thậm chí có người còn xưng huynh gọi đệ với anh, như những người bạn cũ gặp lại.
Bầu không khí của đoàn phim vô cùng vui vẻ, thoải mái, thường xuyên tràn ngập tiếng cười.
“Không sớm nữa rồi, gần trưa rồi, còn ăn sáng gì, ăn cơm hộp luôn đi.” Người đàn ông luôn là tâm điểm chú ý ở bất cứ nơi đâu lên tiếng trêu ghẹo.
“Ấy, thầy Vệ, cảnh của anh không phải quay vào buổi tối sao? Sao lại đến vào buổi sáng?” Một nhân viên công tác hỏi.
“Không có việc gì làm, đến đây đi dạo, thuận tiện muốn ăn cơm hộp của đoàn phim, không được à?”
Vẻ mặt cười nham hiểm khiến nhân viên trước mặt hơi choáng váng.
Một Vệ đại Ảnh đế yêu nghề, coi đoàn phim như nhà, tính cách lại tốt, đã đạt được thành công nhất định nhưng vẫn không quên bản thân, hơn nữa lại thường xuyên dùng khuôn mặt đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành đó cười với người khác, ai mà chịu nổi chứ?
Mọi người trong lòng thầm tán thưởng, không biết sau này ai mới xứng đôi với Vệ Ảnh đế hoàn mỹ đến như vậy.
Vệ Đình Tiêu đã suy nghĩ rồi, thà đến đoàn phim còn hơn là ở nhà bị ông già ở nhà lải nhải đến nỗi mọc cả kén trong tai.
Mỗi lần về Kinh Thị quay phim, hắn đều bị ép phải về nhà cũ tham gia bữa tối sum họp gia đình, mà kết thúc luôn là bầu không khí căng thẳng, không vui vẻ gì.
Vẫn là một mình cho thoải mái.
“Này này này! Cái tên kia! Đóng vai cậu ấm ích kia ấy, đến lượt cậu lên sân khấu rồi, đừng có mà chậm chạp nữa!”
Tiếng quát tháo vang dội ở phía xa vô cùng chói tai, xuyên qua cả một khu vực, bay đến phim trường [Dấu Ấn Gió Trăng].
Thành phố điện ảnh và truyền hình Thanh Sơn rất rộng, vào những lúc cao điểm thậm chí có thể chứa đồng thời hơn 70 đoàn phim, giữa các đoàn phim cũng không có ranh giới phân chia rõ ràng, có những cảnh quay còn được sử dụng chung, lúc bận rộn thì thật nhộn nhịp, náo nhiệt.
Vệ Đình Tiêu dựa vào chiếc xe của đoàn phim, nhai kẹo cao su, lấy cằm chỉ về hướng phát ra tiếng quát kia, “Bên cạnh là đoàn phim nào vậy?”
“Cậu nói bên cạnh bên này à? À, quay phim cổ trang đấy, hôm trước tôi có qua đó xem thử, nghe nói là web drama kinh phí thấp thôi.” Nghe thấy Vệ Đình Tiêu hiếm khi tỏ ra tò mò về đoàn phim khác, vị phó đạo diễn không nhịn được buôn chuyện vài câu.
Ông ta sờ cằm, cố gắng nhớ lại: “Hình như phim đó tên là… là… gì nhỉ?”
“Em biết em biết! Tên là [Trọng Sinh Chi Bệnh Kiều Vương Gia Và Nàng Vương Phi Dã Man], chuyển thể từ tập 2 trong bộ truyện cổ trang ba phần của tác giả “Một Nồi Cẩu Huyết” trên mạng!”
Vệ Đình Tiêu: “…”
Trợ lý nhỏ bên cạnh nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho phó đạo diễn, có vẻ như rất hiểu rõ về tác phẩm gốc.
Phó đạo diễn: “À đúng rồi, chính là cái tên này, dài quá, tôi không nhớ nổi.”
Vệ Đình Tiêu: “…”
Cái tên phim này có nghiêm túc không vậy? Nghe qua thực sự giống như “một nồi cẩu huyết”, Vệ Đình Tiêu cảm thấy bản thân có chút đuối lí trước sự phát triển nhanh chóng của thời đại.
Ban đầu hắn cũng không để tâm lắm đến tình hình của những đoàn phim khác, chỉ là vị đạo diễn của đoàn phim bên cạnh có giọng nói quá vang dội.
Âm thanh kia cứ thế chui tọt vào tai, muốn không nghe cũng không được.
Vị đạo diễn “giọng nói như chuông đồng” này lúc này vẫn đang mắng diễn viên, không biết tên mới nào lại số nhọ như vậy?
“Này này này! Vào nhanh quá rồi! Vượt khỏi khung hình rồi kìa!”
“Này! Lại ra khỏi khung hình rồi, cậu không bắt được ống kính à? Quay mặt sang đây!”
“Biểu cảm! Chú ý biểu cảm! Trên kịch bản của cậu không phải viết rất rõ ràng rồi sao? Phải lưu manh, kiêu ngạo, ngông cuồng, khinh thường, tốt nhất là thêm chút biểu cảm “háo sắc” nữa!”
Nghe đến đây, Vệ Đình Tiêu thực sự không nhịn nổi nữa.
Hắn không kìm được che miệng, nhìn vị phó đạo diễn một cái, ánh mắt kia không cần nói cũng hiểu.
Muốn qua bên đó xem thử.
Vị phó đạo diễn vẫy tay: “Đi lén thôi nhé, về nhanh đấy, đừng gây náo loạn.”
Vệ Đình Tiêu đội mũ lưỡi trai màu đen và khẩu trang lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi là người qua đường A, không ai thấy tôi, không ai thấy tôi…”
Vị đại Ảnh đế này thực sự muốn dựa vào thần thông biến hình, sau khi ngụy trang quả thực trở nên giống hệt nhân viên công tác trong đám người.
Từ phim trường dân quốc sang phim trường cổ trang chỉ cách nhau vài bước chân, cảnh tượng thay đổi như thể vượt qua vài trăm năm lịch sử.
Nhưng cảnh tượng lãng mạn đến mấy cũng không thể nào chống lại được giọng nói của vị đạo diễn đang phá hỏng bầu không khí kia.
“Quay lại nào! Trở về vị trí ban đầu! Nhanh lên! Nhanh lên! Còn đuổi tiến độ nữa đấy!”
Ngạn Sơ- tên mới xấu số bị đạo diễn mắng chửi nửa tiếng lúc này trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Cậu không ngờ chỉ vỏn vẹn ba câu thoại, mà lại có thể quay lâu đến như vậy.
Vai diễn lần này của Ngạn Sơ thực sự quá khác biệt so với con người cậu, để một người từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ phép, ngoan ngoãn, hiểu chuyện như cậu vào vai công tử nhà giàu lêu lổng, Ngạn Sơ phải phá vỡ thói quen của bản thân.
Phân đoạn này là nữ chính bị đệ tử phú quý nhà Hầu tước Tĩnh An là Tề Ngạn chặn đường trêu chọc ở quán rượu.
Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám trêu ghẹo phụ nữ nhà lành, ở Đại Vân thì phải bị tống vào ngục.
Mặc dù biết là diễn xuất nhưng Ngạn Sơ vẫn không thể vượt qua nỗi ám ảnh trong lòng.
Lúc đọc lời thoại, cậu rất khó diễn tả được vẻ lăng nhăng, trêu ghẹo của công tử nhà giàu.
Lúc đầu lại không bắt được góc quay, đạo diễn đã phải hô cắt vài lần, bây giờ vấn đề vị trí đứng đã được khắc phục, đạo diễn lại nói biểu cảm không đạt.
Haizz, thì ra diễn xuất còn khó hơn cả ca hát, nhảy múa…
Sự hoang mang của Ngạn Sơ đối với thế giới này càng thêm vài phần.
Cách đó không xa.
Vệ Đình Tiêu lẫn trong đám nhân viên công tác, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hơi sững người.
Là cậu nhóc hôm trước không có tiền ăn bún chua cay đây mà… Chậc.
Thế mà lại là đồng nghiệp sao? Đây là tân binh của công ty nào vậy?
Vệ Đình Tiêu chỉ nhìn qua quá trình quay phim vài lần đã biết nam sinh kia chắc chắn là lần đầu tiên đóng phim.
Vẻ lúng túng, căng thẳng của cậu ấy khi ở phim trường, còn có bộ dạng luống cuống tay chân khi bị đạo diễn mắng.
Hầu hết diễn viên mới đều sẽ gặp phải tình trạng như vậy, hơn nữa những người chịu đựng áp lực kém sau khi bị mắng thì tình trạng sẽ càng tệ hơn.
Trong lòng Ngạn Sơ quả thực rất căng thẳng, nhưng đối với công việc đã nhận cậu sẽ cố gắng hoàn thành một cách nghiêm túc.
A Lương nhìn thấy Ngạn Sơ bị đạo diễn mắng mãi, trong lòng thật không nỡ.
Bản thân cậu ta cũng là người mới, rất hiểu cảm giác của Ngạn Sơ lúc này, suy nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cậu ta liều chết chạy tới nói với đạo diễn: “Đạo diễn, xin lỗi, Tiểu Ngạn nhà chúng tôi lần đầu tiên đóng phim, hay là đạo diễn cho cậu ấy làm quen trước đã, anh quay phần của người khác trước được không ạ?”
A Lương biết rằng một trợ lý như mình không nên can thiệp vào quyết định của đạo diễn, nhưng lúc này không hiểu sao cậu ta lại bỗng dưng muốn “bảo vệ con gà” của mình.
Có rất nhiều người đang nhìn, cậu ta không thể để “con gà nhỏ” của mình chịu thiệt thòi được.
Đạo diễn mắng cũng mệt rồi, ông ta ho khan vài tiếng, khó chịu đồng ý: “Cho cậu ta nghỉ ngơi mười phút, đừng nói tôi không cho thời gian, mười phút không ngắn đâu đấy!”
“Cảm ơn đạo diễn!” A Lương hào hứng cúi người cảm ơn.
Sau đó cậu ta lấy một chai nước chạy tới chỗ Ngạn Sơ: “Uống nước đi, lấy lại tinh thần đã, lát nữa cố gắng một lần là qua ngay.”
“Cảm ơn anh A Lương.”
Ngạn Sơ nhận lấy chai nước khoáng trong tay cậu ta, nhấp vài ngụm, cậu không dám uống nhiều quá tránh trường hợp phải chạy vào nhà vệ sinh. Bộ trang phục công tử nhà giàu mà cậu đang mặc rất bất tiện.
Ngạn Sơ nhìn hoa văn trên quần áo, thật sự không thể nào so sánh với trang phục của những vị quan lại lớn ở Đại Vân được, hoa văn do máy móc thêu ở thời hiện đại vẫn thiếu chút linh hồn.
Loại hoa văn này cậu cũng có thể thêu được, không biết đoàn phim mua và đặt may trang phục ở đâu, có cần tuyển thêm người không?
Sau này nếu không làm trong giới giải trí nữa, cậu sẽ đi thêu thùa, chắc chắn sẽ làm tốt hơn nghề diễn viên và ca sĩ hiện tại của cậu.
Suy nghĩ miên man, chẳng mấy chốc đạo diễn đã lại bắt đầu hô cậu quay tiếp.
Mười phút nghỉ ngơi khiến tâm trạng của Ngạn Sơ ổn định trở lại, không còn bối rối như lúc nãy nữa.
“Cắt! Lần này được rồi, giữ lại một bản, thử lại lần nữa xem!”
Ngạn Sơ gật đầu, lại diễn thêm một lần nữa.
“Cắt! Tốt hơn lần trước! Tiếp tục!”
Đạo diễn có yêu cầu nhất định đối với tác phẩm của mình, mặc dù Ngạn Sơ chỉ là diễn viên mới nhưng ông ta luôn cảm thấy cậu có thể làm tốt hơn nữa.
Khuôn mặt của Ngạn Sơ đẹp như vậy, chỉ cần diễn xuất tiến bộ hơn một chút sau này nhất định sẽ rất đắt show trong giới.
Ngạn Sơ làm theo lời đạo diễn nói, quay liên tục mấy lần.
Đạo diễn xem lại phần diễn xuất của Ngạn Sơ trên màn hình giám sát, ông ta sờ cằm, nhíu mày lẩm bẩm: “Tại sao cậu ta diễn thế nào, tôi cũng cảm thấy không giống công tử nhà giàu nhỉ? Lại là vấn đề biểu cảm sao?”
“Chắc là do khí chất của cậu ta không phù hợp để đóng vai ăn chơi trác táng, không biết anh tìm được cậu nhóc này ở đâu ra mà lại cho cậu ta đóng vai này, nếu cho cậu ta đóng vai công tử trâm anh thì có lẽ sẽ hợp hơn.”
Giọng nói trầm ấm bất ngờ vang lên khiến vị đạo diễn đang tự lẩm bẩm giật mình sợ hãi, ông ta ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong rất nhiều bộ phim truyền hình nổi tiếng.
Trong nhất thời ông ta nói không nên lời: “Vệ… Vệ…”
“Suỵt.” Vệ Đình Tiêu tiến lên, giơ ngón tay ra hiệu “im lặng”, “Tôi quay phim ở bên cạnh, qua đây chơi một chút lát nữa sẽ về, không làm phiền mọi người lâu đâu.”
Vẻ mặt của vị đạo diễn lập tức rạng rỡ: “Không làm phiền, không làm phiền! Tôi hoan nghênh anh còn không hết!”
Đây chính là Vệ Đình Tiêu đấy! Vậy mà lại chịu đến đoàn phim nghèo nàn của ông ta, thật khiến cho ông ta cảm thấy vinh hạnh.
Sau đó, đạo diễn lại gần nói nhỏ: “Diễn viên mới này không phải tôi tìm, là bên Long Phong chuyển sang, tôi cũng không thể từ chối! Khụ khụ… Cái đó…, anh chắc hiểu chuyện này, trong giới mà, nhiều đạo diễn giống như tôi lắm, không có quyền quyết định trong việc chọn diễn viên, điều mà tôi có thể nắm bắt chỉ có thể là cố gắng quay phim thật tốt.”
Đương nhiên là Vệ Đình Tiêu hiểu rõ điều này, hắn không tiếp lời đạo diễn mà đổi một góc độ khác để nói: “Bộ phim các anh đang quay là phim hài lãng mạn, hơi nghiêng về hướng tấu hài, thật ra nếu cậu ta diễn một vai công tử ăn chơi trác táng bình thường thì lại trở nên nhàm chán, không biết anh có thấy… nhân vật lần này hãy diễn tương phản một chút có vẻ phù hợp với tinh thần của bộ phim các anh hơn không?”
Đạo diễn như bừng tỉnh sau giấc ngủ ngon sau câu nói của Vệ Đình Tiêu, đúng vậy, họ đang quay phim hài, thiết lập nhân vật thay đổi một chút thì đã sao?
Vẻ kiêu ngạo hơi non nớt của Ngạn Sơ còn tốt hơn rất nhiều so với việc diễn ra một kẻ “biến thái”.
Nghĩ thông điểm này, ông ta biết ơn nhìn Vệ Đình Tiêu: “Vẫn là cậu tuyệt vời! Thầy Vệ!”
“!!!” Vệ Đình Tiêu thực sự muốn bịt miệng vị đạo diễn “giọng nói như chuông đồng” này lại.