Các vật phẩm trong phần này đều là các tác phẩm thủ công đã được trưng bày, tám bức tranh thêu của Ngạn Sơ đều nằm trong số đó.
Giá khởi điểm là 50 vạn tệ, đây là mức giá cậu và Từ Thanh Thanh đã thỏa thuận, dựa trên giá bán bình thường hiện tại của cậu.
Những người tham gia đấu giá đều là người giàu có, đối với các tác phẩm dưới 100 vạn tệ, tỷ lệ ra giá là 100%.
“Số 12, 80 vạn.”
“Số 25, 120 vạn.”
“Số 3, 150 vạn.”
“Tốt, còn ai trả giá cao hơn không? 150 vạn lần một…”
“Số 56, 300 vạn!”
“300 vạn lần một, 300 vạn lần hai…”
“Số 8, 350 vạn!”
“Số 56, 400 vạn!”
“Số 8, 500 vạn!”
“Số 8 đã trả giá 500 vạn! Còn ai trả giá cao hơn không? 500 vạn lần một! 500 vạn lần hai! 500 vạn lần ba! Chúc mừng số 8, đã sở hữu bức tranh thêu Kỳ Lân Thần Thú!”
Ngạn Sơ chớp mắt ngơ ngác.
Thật sự có người bỏ ra hàng triệu để mua tranh thêu của cậu… còn cạnh tranh gay gắt như vậy?
Cậu chưa từng chứng kiến những điều này, có chút choáng váng.
Tiếp theo, những bức tranh thêu còn lại của cậu cũng rất được săn đón, bức thấp nhất cũng được 280 vạn.
Tài khoản nhỏ đột nhiên trở nên giàu có, Ngạn Sơ cảm nhận được niềm vui của việc có tiền.
Sau phiên đấu giá này, cậu liền ra ngoài.
Từ Thanh Thanh mỉm cười nói: “Vừa rồi có vài người không đấu giá được tác phẩm của em đang hỏi thăm tên em, họ muốn biết tác giả của những tác phẩm này là ai, sau này khi em có tranh thêu mới họ sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để mua.”
Ngạn Sơ có chút thụ sủng nhược kinh, “Em… tác phẩm của em đáng giá như vậy sao?”
Từ Thanh Thanh nói: “Ở đây có rất nhiều người yêu thích thủ công mỹ nghệ truyền thống, tác phẩm của em rất tinh xảo, họ đương nhiên sẵn sàng bỏ tiền ra mua.”
Ngạn Sơ nói: “Được, vậy em sẽ dùng số tiền này làm vốn khởi động để thành lập studio, sau này hoan nghênh những vị khách này ghé thăm.”
Từ Thanh Thanh dẫn Ngạn Sơ đến phòng thanh toán, sau khi trừ phí đại lý và thuế, số tiền cuối cùng được chuyển vào tài khoản của Ngạn Sơ là 3600 vạn tệ. (Sương sương 126.000.000.000 VND)
Ngạn Sơ đợi khoảng mười phút, sau khi Từ Thanh Thanh xử lý xong, cô ấy nói: “Đã chuyển rồi, em xem điện thoại đi, có tin nhắn thông báo.”
Ngạn Sơ ngạc nhiên: “Nhanh vậy…”
Từ Thanh Thanh gật đầu: “Quy trình của phòng đấu giá công ty chúng tôi được công nhận là nhanh nhất ở toàn bộ Kinh Thị, rất nhiều nghệ sĩ thích hợp tác với chúng tôi, sau này nếu em còn muốn đấu giá tác phẩm, có thể tiếp tục giao cho chúng tôi làm đại lý.”
“Được, cảm ơn chị Thanh, lần này chị đã giúp em rất nhiều.” Ngạn Sơ mỉm cười.
Từ Thanh Thanh cũng mỉm cười: “Không có gì, việc nên làm.”
Khi Ngạn Sơ và Từ Thanh Thanh đi đến cổng lớn, lại gặp Dung Miểu.
Cô ấy nhìn thấy Ngạn Sơ liền vui vẻ chào hỏi: “Này ~ Tiểu Ngạn Sơ, tác phẩm của cậu đấu giá xong rồi à?”
“Vâng, đã xong rồi.”
“Bây giờ định về nhà luôn à?”
“Đúng vậy.” Ngạn Sơ thành thật trả lời, rồi hỏi ngược lại: “Đồ của chị Miểu chắc vẫn chưa bắt đầu đấu giá nhỉ?”
“Phải đến phiên thứ hai cơ, tôi còn phải đợi tiếp.” Dung Miểu dùng tay vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của mình.
Lúc Ngạn Sơ không chú ý, cô ấy đưa tay xoa đầu cậu thiếu niên, “Tiểu Ngạn Sơ, sau này có dịp, chị mời cậu đi uống một ly, cậu đã trưởng thành rồi, chắc là uống được rượu rồi nhỉ?”
Ngạn Sơ vô thức lùi lại một bước, “Em có thể uống rượu, nhưng… tửu lượng của em không tốt lắm, người nhà em không cho phép em tùy tiện uống rượu bên ngoài.”
“Người nhà? Ba cậu à?”
Ngạn Sơ ngập ngừng, trước mặt hai người, chậm rãi nói: “Chồng em.”
Từ Thanh Thanh vẫn còn độc thân bị đả kích tâm lý: “…”
Dung Miểu cả đời không kết hôn cũng hơi sững sờ: “Kết hôn rồi?”
Ngạn Sơ: “Ừm… chuyện tháng trước.”
Dung Miểu chân thành chúc mừng: “Chúc mừng tân hôn nha, Tiểu Ngạn Sơ! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
“Cảm ơn chị Miểu.” Ngạn Sơ lại hơi đỏ mặt.
Dung Miểu bề ngoài không biểu hiện gì, trong lòng điên cuồng cười nhạo Mạnh lão tam.
Con trai người ta đã kết hôn rồi, anh còn chưa theo đuổi được người ta! Chậc!
“Đi đường cẩn thận nhé! Bye bye, hẹn gặp lại!” Dung Miểu rất thích cậu nhóc mới quen hôm nay, cô ấy thích giao lưu với người trẻ tuổi.
Ngạn Sơ vẫy tay: “Ừm ừm, vậy em đi trước nhé, tạm biệt!”
Đợi bóng dáng cậu thiếu niên khuất xa, Dung Miểu mới nghiêng đầu nhìn Từ Thanh Thanh: “Cô cũng nhận ra rồi chứ… rất giống ông chủ của các cô, đúng không?”
Từ Thanh Thanh không dám bàn luận chuyện của tam gia ở bên ngoài, giữ nụ cười lịch sự: “Dung tiểu thư, ngài vào phòng nghỉ đợi đi, tôi còn việc, phải đi làm đây.”
Từ Thanh Thanh đã nhận ra Dung Miểu ngay từ đầu, vừa rồi bận chăm sóc Ngạn Sơ nên không có cơ hội chào hỏi, Dung Miểu đã lâu không về nước chắc cũng không nhớ rõ cô ấy.
Thấy Dung tiểu thư là khách do chú Mậu phụ trách, Từ Thanh Thanh cũng không lo lắng lắm.
Vòng tròn xã giao trước đây của Tam gia, cô ấy không dám dính líu quá nhiều.
Dung Miểu thấy Từ Thanh Thanh vội vàng rời đi, không nhịn được cười.
Trợ lý bên cạnh Mạnh lão tam còn lanh lợi hơn cả hắn ta.
Tên ngốc này…
Người phụ nữ đi vào phòng hút thuốc châm một điếu thuốc lá dành cho nữ, trên tay mân mê một sợi tóc mềm mại, đen bóng, sau đó bỏ nó vào hộp thuốc lá đã hết.
Tuy hơi điên rồ, nhưng Dung Miểu thích khám phá những điều kích thích.
Vì người trong cuộc thì mù quáng, vậy hãy để cô ấy, người ngoài cuộc làm một thí nghiệm xem sao.
…
Buổi tối, Ngạn Sơ ôm “kho báu nhỏ” của mình nằm gọn trong lòng Vệ Đình Tiêu, vui vẻ cười khúc khích.
“Chồng ơi, em cũng có tiền rồi.”
Vệ Đình Tiêu hôn lên má Ngạn Sơ trắng nõn: “Bảo bối giỏi lắm, sau này anh không làm việc nữa, vợ nuôi anh nhé.”
Ngạn Sơ còn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: “Vậy em phải làm việc chăm chỉ hơn mới nuôi được anh.”
“Không cần vất vả như vậy đâu, anh dễ nuôi lắm, để dành cho anh một miếng ăn là được rồi.” Ánh mắt Vệ Đình Tiêu nhìn Ngạn Sơ lại trở nên sâu thẳm.
Ngạn Sơ gần như ngay lập tức đoán được đối phương đang nghĩ gì.
Cậu rời khỏi vòng tay người đàn ông, kéo chăn lên: “Dạo này không được, giai đoạn đầu thành lập studio, em rất bận, đừng để em không dậy nổi giường, ngủ thôi.”
Vệ Đình Tiêu mặt dày tiếp tục tiến lại gần, ôm cả người lẫn chăn: “Biết rồi, anh không chạm vào em, nhưng em chạm vào anh một chút, được không?”
Cảm nhận được vật lạ đang cọ xát phía sau, tai Ngạn Sơ đỏ ửng.
Cậu hơi xoay người, từ trong chăn đưa ra bàn tay thon dài trắng nõn, lẩm bẩm: “Chỉ một lần thôi… ngày mai em còn phải livestream.”
Vệ Đình Tiêu cố gắng giữ nhịp thở, cúi người hôn xuống.
Kết thúc, Vệ Đình Tiêu ôm Ngạn Sơ đến bồn rửa tay rửa tay cẩn thận, sau khi rửa xong sấy khô còn thoa đầy kem dưỡng da tay.
Lòng bàn tay cậu thiếu niên bị cọ xát đến đỏ ửng, mềm nhũn mặc cho Vệ Đình Tiêu chăm sóc.
Sao còn mệt hơn thêu cả ngày nữa, ghét cái người đàn ông không có khái niệm thời gian này.
Ngạn Sơ bĩu môi, lúc ngủ còn quay lưng về phía Vệ Đình Tiêu.
Vệ Đình Tiêu từ phía sau ôm lấy đối phương, bàn tay to lớn bao bọc lấy “người hùng” của ngày hôm nay.
“Xoa cho em nè, đừng giận nữa, ngoan nào.” Vệ Đình Tiêu hôn lên nốt ruồi son sau tai Ngạn Sơ, lại khiến cậu thiếu niên run lên vì nhạy cảm.
“Không giận, em buồn ngủ rồi, ngủ thôi.” Cuối cùng Ngạn Sơ vẫn thỏa hiệp xoay người, vùi mặt vào ngực người đàn ông.
Vệ Đình Tiêu giúp cậu đắp chăn cẩn thận, hài lòng ôm vợ vào giấc ngủ.
…
Đầu tháng hai, trước đêm giao thừa.
Vệ Đình Tiêu cùng Ngạn Sơ về quê một chuyến.
Lần này họ ở lại ba ngày, sau đó đưa cả nhà đến Bắc Kinh.
Bao gồm cả vị hôn thê của Chu Lan.
Liễu Tịnh Hi lần đầu tiên gặp đối tượng kết hôn của Ngạn Sơ, không ngờ lại là ảnh đế nổi tiếng Vệ Đình Tiêu.
Cô ấy cũng đã xem phim của Vệ Đình Tiêu, người trên màn ảnh xuất hiện trước mặt, trong lòng Liễu Tịnh Hi có chút xao xuyến.
“Tôi đi Kinh Thị cùng mọi người, có được không?” Liễu Tịnh Hi nhỏ giọng hỏi Chu Lan.
Chu Lan ôm Liễu Tịnh Hi: “Tuy em chưa qua cửa, nhưng sớm muộn gì em cũng là người nhà của anh, lần này là đi gặp người nhà của Tiểu Vệ, hai đứa nó đã đăng ký kết hôn rồi, hai nhà chúng ta còn chưa chính thức gặp mặt nhau.”
Trong mắt Chu Lan, Liễu Tịnh Hi đã là người nhà của ông ấy rồi.
Vệ Đình Tiêu sắp xếp xe riêng đưa đón.
Người già tuổi cao không chịu được xóc nảy, xe Vệ Đình Tiêu phái đến đều là loại sang trọng, đưa thẳng đến sân bay, lại đi máy bay riêng.
Liễu Tịnh Hi có chút mơ màng, cảm thấy mình gián tiếp bước vào giới hào môn.
Đến Bắc Kinh, Vệ Đình Tiêu trực tiếp sắp xếp một căn biệt thự độc lập cho gia đình Ngạn Sơ ở, để họ nghỉ ngơi cho tốt, còn mời người giúp việc chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của họ.
Ngày 30 Tết, Vệ Đình Tiêu lại tự mình lái xe đưa mọi người đến nhà hàng tư nhân mà bố mẹ anh đã đặt trước.
Phẩm Duyệt Cư là nhà hàng tư nhân hàng đầu ở Bắc Kinh, tất cả các đầu bếp đều đạt tiêu chuẩn Michelin, mỗi ngày chỉ tiếp đón số lượng khách hạn chế.
Nhà họ Vệ đã đặt trước từ hai tháng trước.
Họ đặt một phòng riêng rộng rãi nhất, bên trong có không gian ấm cúng như ở nhà, vì là đêm giao thừa, nhà hàng còn trang trí rất nhiều vật dụng nhỏ mang đậm không khí Tết, cả căn phòng tràn ngập không khí vui vẻ.
Ứng Nguyệt Như và Vệ Thừa Lễ hôm nay dậy sớm trang điểm, lựa chọn quần áo cẩn thận.
Hai gia đình chính thức gặp mặt còn căng thẳng hơn cả hội nghị cấp cao của quốc gia.
Ngạn Sơ dìu bà nội vào phòng, Ứng Nguyệt Như tươi cười chào đón, sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, bà bảo nhân viên phục vụ bắt đầu lên món.
“Năm mới rồi, tôi không có gì để tặng, chỉ chuẩn bị cho mọi người lì xì.” Ứng Nguyệt Như lấy từ trong túi xách ra vài bao lì xì, mỗi bao đều trông rất dày.
Trong đó, bao lì xì của Ngạn Sơ là lớn nhất, còn được làm bằng vải thêu giống như một chiếc ví, được buộc bằng dây đỏ.
“Mẹ, sao bao lì xì của con lại khác với của mọi người…”
Ứng Nguyệt Như cười nói: “Con đã gọi mẹ là mẹ rồi, mẹ không thể không cho con tiền mừng tuổi chứ?”
Bà vừa nói xong, Vệ Thừa Lễ cũng lấy ra một bao lì xì to tương tự nhét vào tay Ngạn Sơ.
“Cầm lấy đi, đây là tấm lòng của ba mẹ.” Vệ Đình Tiêu nhìn Ngạn Sơ nói.
“Cảm ơn mẹ, cảm ơn ba…” Ngạn Sơ hơi ngại ngùng khi gọi ba, cậu quay sang nhìn Ngạn Cẩn, thấy ba ruột gật đầu với mình, cậu mới lấy quà của mình ra.
“Có thể không có gì mới mẻ, chỉ là hai túi thơm bình thường, thêu một số hoa văn cát tường, mong ba mẹ cát tường như ý, vui vẻ an khang.” Ngạn Sơ đưa quà của mình.
Ứng Nguyệt Như và Vệ Thừa Lễ đều vui mừng nhận lấy.
“Rất đẹp, cảm ơn Tiểu Sơ.”
“Có lòng rồi, con trai.”
Còn chu đáo hơn cả con trai ruột.
Vệ Đình Tiêu nhìn thấy nụ cười thiên vị dần hiện rõ trên khuôn mặt ba mẹ, cũng không bực mình, anh thích nhìn thấy Ngạn Sơ được mọi người yêu thương, bản thân anh được đối xử thế nào cũng không quan trọng.
Anh đang xem rất vui vẻ thì Ngạn Cẩn và Chu Lan cũng đưa cho anh hai bao lì xì.
“Chú? Hai người…”
Chu Lan cười nói: “Gọi tôi là chú cũng được, còn gọi ông ấy là chú sao?”
Vệ Đình Tiêu vội vàng sửa miệng, gọi Ngạn Cẩn mấy tiếng “Ba”, bộ dạng sốt sắng này khiến mọi người đều bật cười.
Sau khi hoàn thành các nghi thức cần thiết, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, nói đến những việc liên quan đến đám cưới sau này.
Tay Ngạn Sơ bị Vệ Đình Tiêu nắm lấy dưới gầm bàn, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, mỉm cười nhìn nhau.
“Từ nay về sau, chúng ta đều có hai người ba rồi.” Ngạn Sơ nói rất nhỏ.
“Ngạn Ngạn, được trở thành người một nhà với em, anh thật may mắn.”