Vệ Đình Tiêu lúc này mới thoát khỏi cảm giác lúng túng, quay đầu nhìn lại. Hắn thấy Ngạn Sơ co rúm người như con tôm luộc, một tay ôm chặt bụng, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Rõ ràng là cậu rất đau.
“Đau dạ dày à? Để tôi rót cho cậu ít nước nóng.” Vệ Đình Tiêu bước tới, đỡ lấy thân thể Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ oằn mình trong cơn đau, cả người ngã vào lòng Vệ Đình Tiêu.
Khó chịu… Thật sự rất khó chịu…
Ý thức mơ màng, Ngạn Sơ chỉ biết bên cạnh có người. Người nọ thoang thoảng mùi cam quýt, thanh mát dễ chịu, không giống gã họ Giả ở buổi tiệc tối nay, nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền, chỉ toàn là mùi hương gắt gỏng.
Có lẽ trong lúc yếu đuối, con người ta thường có bản năng tìm kiếm sự dựa dẫm. Tiềm thức mách bảo Ngạn Sơ nên dựa vào người mang lại cho cậu cảm giác an toàn.
“Muốn… nôn…”
Vệ Đình Tiêu đang ôm Ngạn Sơ trong tay, nghe thấy hai chữ này liền sững sờ. Hắn vội vàng bế cậu lên, như xách một chú gà con, vội vã đưa cậu vào nhà vệ sinh.
“Đừng hoảng, bồn cầu đây, bồn cầu đây rồi!”
“Ọe…”
Trong gang tấc, cả bệnh nhân lẫn bồn cầu đều đã yên vị.
Vệ Đình Tiêu một tay xoa lưng Ngạn Sơ, hắn cảm thấy tay phải hôm nay đã chịu đựng quá nhiều, như thể vừa đeo tạ 60kg chạy việt dã. Hóa ra lời hắn nói với Tiểu Lâm trước đó – rằng mình có thể bế người bằng một tay – thật sự không phải nói khoác.
Vệ Đình Tiêu thầm cảm ơn bản thân luôn duy trì thói quen tập thể dục. Hơn nữa, Ngạn Sơ vốn dĩ nhẹ cân, vóc người nhỏ hơn hắn một chút, nên hiện tại, hắn vẫn có thể kiểm soát được mọi chuyện.
Vấn đề duy nhất là kim truyền trên mu bàn tay Ngạn Sơ đã bị lệch, hơi sưng lên. Vừa nãy cậu vùng vẫy, cộng thêm việc bị hắn bế đi bế lại, chắc chắn đã động đến mũi kim.
Đợi Ngạn Sơ nôn xong, Vệ Đình Tiêu lại dìu cậu về giường, sau đó gọi y tá trực đến xử lý chỗ kim truyền.
Khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Vệ Đình Tiêu mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn càng thêm trách móc người quản lý của Ngạn Sơ.
Làm sao có thể để một đứa nhỏ bệnh tật như vậy tự mình đến bệnh viện chứ?
Khi y tá thay kim truyền mới cho Ngạn Sơ, Vệ Đình Tiêu hỏi han vài câu, được biết ngoài cảm lạnh phát sốt, Ngạn Sơ còn bị viêm dạ dày. Bệnh này khiến cơ thể vốn đã suy yếu của cậu lại càng thêm khổ sở.
Lúc Ngạn Sơ nôn, Vệ Đình Tiêu không hề tránh né, một tay đỡ chai nước cho cậu, một tay nhẹ nhàng vỗ về. Đứng gần như vậy, hắn dễ dàng ngửi thấy mùi rượu trong chất nôn.
Đến lúc này, Vệ Đình Tiêu đã chắc chắn, đứa trẻ đáng thương này nhất định là vì dự tiệc rượu mới ra nông nỗi này.
Trong giới giải trí, việc phải ăn uống, cụng ly với đạo diễn, nhà sản xuất hay nhà đầu tư là chuyện không thể tránh khỏi, đặc biệt là những người mới vào nghề, không có tiếng nói như Ngạn Sơ. Chỉ cần có thể làm hài lòng những người này, biết đâu cơ hội cho bộ phim tiếp theo sẽ đến.
Nghĩ đến hình ảnh Ngạn Sơ vì một cơ hội mà phải cố gắng uống rượu, Vệ Đình Tiêu bỗng cảm thấy nhói lòng.
Hắn rút một tờ khăn giấy, lau đi vết nước dính trên miệng Ngạn Sơ.
Vệ Đình Tiêu im lặng thở dài.
Lần sau gặp lại trong giới, nhất định phải giới thiệu cậu nhóc này cho một vị đạo diễn đáng tin cậy, tố chất tốt như vậy, đừng để những đoàn làm phim vô lương hủy hoại.
Màn điện thoại di động bất chợt sáng lên.
Tiểu Lâm gửi tin nhắn hỏi hắn đã xuống chưa.
Vệ Đình Tiêu trầm ngâm một lát, đắp chăn cẩn thận cho chàng trai trên giường.
Có thể giúp được đến đây thôi… Đã đến lúc phải đi rồi.
Vệ Đình Tiêu là người nhiệt tình, nhưng cũng không phải chuyện bao đồng gì cũng xen vào. Ấy vậy mà chuyện của Ngạn Sơ, hắn đã nhúng tay đến hai lần.
Vệ Đình Tiêu cảm thấy đầu óc mình hơi nóng lên, đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn trả lời. Sau khi đã gửi xong, hắn cầm lấy chiếc mũ trên ghế sofa, đội lên đầu, không nán lại thêm nữa, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
【Night】: Đến rồi, đang ở trong thang máy, về thẳng Yên Tây Uyển.
【Mộc Mộc】: Vâng, anh Tiêu.
……
Nôn xong, Ngạn Sơ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hàng lông mày nhíu chặt cũng dần giãn ra trong giấc ngủ. Y tá vào thay thuốc, rút kim, cậu cũng không hề hay biết.
Khi trời gần sáng, trán cậu đã không còn nóng nữa. Ngạn Sơ mơ màng tỉnh giấc, đi vệ sinh một lần, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu nhớ lại chuyện hôm qua. Sau khi đá bay tên công tử nhà giàu kia, cậu đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, sau đó đến bệnh viện truyền dịch, rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Nhìn khung cảnh xung quanh rõ ràng khác với lúc nhắm mắt, những đoạn hồi ức rời rạc dần hiện lên trong đầu.
Hình như cậu đã nôn một lần, có người đỡ cậu…
Người đó, cậu…
“Xin hỏi, người đưa tôi đến đây hôm qua là ai vậy?” Ngạn Sơ chạy vội ra quầy y tá, nhìn thấy một cô y tá trẻ đang gục đầu xuống bàn ngủ gật, liền cất tiếng hỏi.
“Hả? Tôi không rõ, tôi là y tá trực ca sáng, y tá trực đêm qua đã tan ca rồi.” Nữ y tá trẻ như bị nhan sắc của Ngạn Sơ đánh úp, vốn đang buồn ngủ díp cả mắt, vừa nhìn thấy chàng trai xinh đẹp trước mặt, cô nàng lập tức tỉnh táo hẳn. Thấy đối phương có vẻ rất quan tâm đến chuyện này, cô không nhịn được lên tiếng, “Hay để tôi hỏi giúp cậu nhé?”
“Cảm ơn cô. Cái đó… tôi thấy phòng bệnh này có vẻ rất tốt, chắc là không rẻ, tôi sợ tiền mặt trên người tôi không đủ, bệnh viện có thể quẹt thẻ…”
Nữ y tá cười cắt ngang lời Ngạn Sơ: “Đây là phòng bệnh VIP, nếu không thanh toán trước thì cậu không thể vào đây đâu, có lẽ người cậu muốn hỏi đã thanh toán viện phí cho cậu rồi.”
Hả! Đã trả rồi sao?
Vậy thì càng phải biết ân nhân của đêm qua là ai, cậu phải trả lại tiền.
“Tôi đã kiểm tra lịch sử thanh toán rồi, phòng bệnh này đã được thanh toán viện phí cho ba ngày, cậu cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh đi.”
“…”
Càng nói như vậy, cậu càng không thể yên tâm.
Quay lại phòng bệnh, Ngạn Sơ nhìn thấy trên tủ đầu giường có để thuốc, bên cạnh là một tờ giấy trắng ghi chú cách dùng.
Hóa ra ngay cả tiền thuốc men người ta cũng trả hộ…
Ở thế giới xa lạ này, tuy phải nhận lấy ác ý nhưng lúc gặp khó khăn Ngạn Sơ luôn gặp được những người tốt bụng.
Cậu không muốn cho rằng đó là may mắn mà nguyện tin tưởng rằng đó chính là những điều dịu dàng và ấm áp ẩn giấu trong thế giới này.
Ngạn Sơ ngồi trên giường, tay mân mê chiếc chăn lông cừu mềm mại, có vẻ như chính là thứ mềm mềm ấm áp trong giấc mơ của cậu đêm qua. Cảm giác không giống đồ dùng bệnh viện chuẩn bị sẵn mà giống đồ dùng cá nhân hơn.
Ngẫm nghĩ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, Ngạn Sơ trong lòng đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Lúc đó cậu bệnh đến mức không còn sức lực, theo bản năng cần một nơi ẩn náu. Hôm nay tinh thần cậu đã khá hơn nhiều, ngoài sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt mọi thứ đều ổn.
Mặc dù được ở lại phòng bệnh này ba ngày nhưng Ngạn Sơ nhất định không thể cứ trốn tránh mãi như vậy, có một số việc cần cậu phải tự mình về công ty xử lý.
……
Cùng lúc đó, trên mạng bất ngờ lan truyền rất nhiều tin tức bất lợi cho Ngạn Sơ.
Có người đăng tải video ghi lại cảnh Ngạn Sơ biểu diễn trên sân khấu bị lỗi động tác, cũng có video quay lại cảnh Ngạn Sơ liên tục NG ở phim trường, bị đạo diễn mắng té tát, vẫn thản nhiên ngồi uống nước bên cạnh.
Những video này đều đã được cắt ghép chỉnh sửa, khiến người xem chỉ cảm thấy Ngạn Sơ nghiệp vụ kém, thiếu chuyên nghiệp, cả ngày ủ rũ như ai nợ tiền.
Đoạn video đầu tiên quay lại lần đầu tiên Ngạn Sơ xuyên đến thế giới này. Sự bối rối và luống cuống trên sân khấu đã bị ống kính ghi lại.
Đây là một chương trình truyền hình được quay trước. Đài truyền hình sẽ không ngốc nghếch dựng lại những phân đoạn lỗi như vậy, thế nhưng đoạn video này đã bị tuồn ra ngoài. Netizen và antifan sẽ không quan tâm nguồn gốc của nó, cứ chuyện gì lên hình đều là sự thật. Cũng vì thế mà Ngạn Sơ trở thành đối tượng để cộng đồng mạng công kích.
【 Hóa ra màn trình diễn hôm đó đã quay đi quay lại rất nhiều lần? Không ngạc nhiên khi bản chính thức hầu như không có cảnh của Ngạn Sơ, nếu phát bản gốc, e rằng sẽ không thể xem nổi.】
【 Quên động tác thì nói là quên đi, còn biện minh gì nữa? Sao không chuẩn bị từ trước? Lên sân khấu để làm gì?】
【 Người khác đều nhảy rất đồng đều, chỉ có mình cậu ta là đứng đó như chơi trò chơi tượng đá.】
【 Lúc trước tôi đã nói rồi, nhóm bốn người là đủ rồi, công ty quản lý thật ngốc nghếch khi thêm một người vào, vừa không có thực lực, vừa kiêu ngạo. Thêm cậu ta vào để làm gì?】
【 Cậu ta sẽ không nghĩ mình rất đáng yêu đúng không? NG nhiều lần như vậy, chẳng phải là đang làm mất thời gian của cả đoàn phim sao?】
【 Ngạn Sơ thật sự không hợp làm diễn viên, diễn xuất đòi hỏi khả năng điều tiết cảm xúc rất cao, mặt đơ như cậu ta làm sao có thể làm được?】
【 Đừng nói là không thích hợp làm diễn viên, bây giờ tôi thấy cậu ta ngay cả idol cũng không thích hợp để làm. Ngưỡng cửa của giới giải trí bây giờ thấp đến vậy sao?】
【 Ngoại trừ khuôn mặt, tôi thấy Ngạn Sơ không còn bất kỳ khả năng nào khác, lẽ nào công ty quản lý không biết thời đại này chỉ dựa vào nhan sắc không thôi, bình hoa cũng không thể nổi tiếng được sao?】
【 Đừng có thấy cái gì cũng khen đẹp trai. Khuôn mặt đấy nhìn là biết đã qua dao kéo rồi! Chỉ có fan hâm mộ là tin tưởng đấy là vẻ đẹp tự nhiên, cứ thế mà tâng bốc anh trai nhà mình đẹp trai tự nhiên, buồn cười chết mất.】
【 Tôi thật sự không nghĩ ra Ngạn Sơ còn có con đường nào khác để đi. Bây giờ cho dù cậu ta có chuyển nghề sang làm người mẫu ảnh thì người ta cũng cảm thấy xui xẻo ấy.】
【 Hay là giải nghệ đi, cứ ở trong giới này cũng chỉ bị chửi mà thôi.】
Không biết ai là người đầu tiên đề cập đến việc “giải nghệ”. Những người sau đều hùa theo, yêu cầu Ngạn Sơ rời khỏi giới giải trí.
【 Xin bình hoa di động mặt đơ nhanh chóng rút khỏi giới giải trí, đừng làm ảnh hưởng đến các thành viên khác trong nhóm được không?】
【 Ngày Ngạn Sơ rút khỏi giới giải trí, tôi sẽ phát 1000 bao lì xì! Tổ chức hoạt động bốc thăm trúng thưởng luôn!】
【 @SAP-Ngạn Sơ, giới này chật chội lắm rồi, phiền cậu nhường chỗ cho người khác đi.】
【 @SAP-Ngạn Sơ, weixin cho cậu 5 hào, cậu có thể giải nghệ không?】
……
Trong một bệnh viện tư nhân hạng sang tại Bắc Kinh, Giả Sùng mặc áo bệnh nhân, nằm trên giường, vẻ mặt u ám như muốn giết người.
Tối hôm qua, cú đá của Ngạn Sơ suýt chút nữa đã làm gãy xương sườn của hắn ta. Bây giờ tuy chỉ bị nứt xương, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi cho khỏi hẳn. Lúc ngã xuống, hắn ta vô tình đập trúng chỗ hiểm, khiến cho “tiểu đệ đệ” cũng phải chịu tổn thương.
Đến bệnh viện, Giả Sùng đương nhiên là lập tức kiểm tra ngay “chỗ ấy”, may là không sao, nếu không, hắn ta liền thiến cái thằng dám làm hắn ta ra nông nỗi này.
Ăn mặc khiêu gợi như thế đến ăn cơm, chỉ sờ soạng một chút mà đã giả vờ thanh cao?
Giả Sùng hắn ta loại đàn ông nào mà chưa từng chơi qua? Ngạn Sơ càng phản kháng quyết liệt, hắn ta lại càng muốn chinh phục.
Chỉ cần ép cậu ta đến đường cùng, hắn ta không tin Ngạn Sơ sẽ không quỳ xuống cầu xin hắn.
“Đã gửi hết video đó ra ngoài chưa?”, Giả Sùng ngồi tựa vào gối, vừa cho nho vào miệng, vừa vắt chéo chân như ông già hưởng thụ.
Tên trợ lý bên cạnh trả lời: “Đã làm theo yêu cầu của ngài rồi.”
” Video quay trong phòng hôm qua, xử lý xong cũng gửi ra ngoài, nhớ phải dẫn dắt dư luận.”, Giả Sùng dặn dò.
Trợ lý ngớ người: ” Video quay lén đó mà ngài cũng định gửi ra ngoài sao? Vậy không phải là…”
Giả Sùng thờ ơ nói: “Đã làm mờ mặt rồi, còn nhận ra ai được nữa, ngoại trừ người trong giới, ai biết người bị đánh là tôi?”
“Được rồi, để tôi liên lạc bên PR thêm người.” Trợ lý biết rõ tính cách của Giả Sùng, rất thích chơi chiêu bẩn.
Trong buổi tiệc hôm qua, trong phòng đã bí mật lắp đặt camera siêu nhỏ. Giả Sùng vốn định sau khi ăn xong, lợi dụng men rượu, lên giường với Ngạn Sơ trong phòng luôn. Ai ngờ Ngạn Sơ lại dám “không biết điều” như vậy, dám “tỏ thái độ” trước mặt bao nhiêu người?
Được lắm, giả vờ cứng rắn phải không? Hắn ta muốn xem xem, khi bị cả mạng tẩy chay và phong sát, liệu cậu ta còn cứng được bao lâu nữa.