Ngạn Sơ không phải sợ Quan Sóc thật sự ăn cái bàn, mà cậu lo lắng khi Vệ Đình Tiêu xuất hiện trước mặt mọi người, Quan Sóc sẽ không còn mặt mũi nào.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ngạn Sơ, mắt A Lương sáng rực lên, “Tôi đoán đúng rồi! Phải không? Đúng là thần tượng của tôi!”
Ngạn Sơ chậm rãi gật đầu: “Ừm…”
“Trước Tết, chỗ anh ấy quay phim ở ngay trên núi gần nhà em, đoàn làm phim của anh ấy còn ở tại homestay của ba em nữa. Cứ qua lại như vậy nên… quen biết nhau.” Ngạn Sơ không nói chi tiết lắm, thật ra họ đã gặp nhau từ trước đó rồi.
Sau khi nghe Ngạn Sơ kể hết mọi chuyện, bốn người trước mặt ngẩn ngơ, còn một người thì nhảy cẫng lên.
“A a a, Tiểu Ngạn, anh yêu cậu quá! Bây giờ cậu chính là mối quan hệ lớn nhất của anh. Cơ hội đổi đời thế này lại rơi xuống đầu tôi rồi. Tôi có thể xin chữ ký của ảnh đế Vệ không?”
Ngạn Sơ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, “Chắc là được, anh ấy rất tốt.”
Vệ ảnh đế bị phát “thẻ người tốt” đang ở nhà hắt hơi một cái, rồi tiếp tục lục tung tủ quần áo tìm bộ nào ra hồn để mặc.
Bốn người ngẩn ra một lúc lâu, Vưu Kỳ là người đầu tiên hoàn hồn, chỉ vào cái bàn bên cạnh, cười hả hê với Quan Sóc: “Có thể ăn bàn trước rồi đó, tôi muốn xem.”
Quan Sóc: “…”
Quan Sóc không ngờ lời nói của mình lại linh nghiệm đến vậy. Chủ yếu là dân rapper mà, mồm miệng lúc nào cũng nhanh nhảu, tốc độ nói còn nhanh hơn tốc độ suy nghĩ, cứ hăng lên là chẳng kiêng nể gì. Giờ lại còn bị con mực khô này đem ra làm trò cười.
Lần đầu tiên anh không nói được một lời phản bác nào, tức giận đi đến cắn một góc bàn, sau đó chạy như bay lên lầu, không thèm nhìn mặt ai, đóng sầm cửa lại, khóa trái trong một nốt nhạc.
“Má ơi! Hàm răng chắc khỏe thật, mà sao không thấy vết cắn nào hết vậy?” Vưu Kỳ còn đến xem xét cái góc bàn đó.
Tống Thức An bất lực lắc đầu, “Bây giờ chúng ta vẫn đang ở nhà cậu ấy, em nể mặt cậu ấy một chút đi.”
Vưu Kỳ che miệng cười trộm, “Em chỉ trêu cậu ấy thôi, ai ngờ cậu ấy lại thật sự đi cắn. Sau này em không bao giờ nói cậu ấy không real nữa. Đúng là đàn ông đích thực!”
Ngạn Sơ thấy hơi áy náy, cậu đứng dậy: “Tôi lên xem sao.”
Dụ Thần Chu cũng không nhịn được cười, anh ngồi xuống bên cạnh, giữ Ngạn Sơ lại, “Anh biết em đang nghĩ gì. Không sao đâu, cậu ấy tính tình kiêu ngạo, lát nữa sẽ tự hết thôi. Cứ để cậu tấy yên tĩnh một mình đi. Dù sao thì em cũng vừa ném một quả bom mà chẳng ai ngờ tới.”
Nghệ sĩ tầm cỡ như Vệ Đình Tiêu, đúng là nhóm của họ hiện tại vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc. Ai ngờ, Ngạn Sơ, cựu thành viên nhóm của họ, sau khi rời khỏi giới giải trí lại trở thành bạn của Vệ Đình Tiêu.
Mượn lời của A Lương thì đúng là như có “cơ hội đổi đời” rơi trúng đầu. Nhất là khi Ngạn Sơ còn nói sẽ giới thiệu Vệ Đình Tiêu với họ. Có thể giao lưu riêng với ảnh đế Vệ, thật sự là một vinh dự lớn lao. Dù lĩnh vực hoạt động khác nhau, nhưng đều ở trong cùng một giới. Vệ Đình Tiêu là một tiền bối rất tài giỏi.
“Xin lỗi, giờ mới nói với mọi người.” Ngạn Sơ áy náy nói.
“Đừng nghĩ như vậy, không có gì phải xin lỗi cả. Thật ra mà nói, đây là chuyện riêng của em, bọn anh không có quyền can thiệp. Em như bây giờ là điều bọn anh mong muốn nhất rồi. Ngoài bọn anh ra, em còn có bạn bè, sự nghiệp riêng, có những điều khiến em vui vẻ, vậy là đủ rồi.” Dụ Thần Chu vỗ vai Ngạn Sơ. Những lời này khiến Ngạn Sơ cảm thấy rất được an ủi.
Cậu vốn hướng nội, cũng không hay lên mạng, ở nhà giống như sống tách biệt với thế giới bên ngoài, được một người bạn tốt như vậy, cậu rất trân trọng. Nhưng tâm trạng cậu lúc này lại có chút phức tạp. Thích bạn của mình rồi, phải làm sao đây… Chuyện này, hiện tại cậu không dám nói ra.
…
Thời gian trôi nhanh, ngày hẹn cũng đến.
Vệ Đình Tiêu chọn một chiếc xe màu đen khá khiêm tốn, lái từ khu Nam đến khu Bắc. Thì ra là con nhà họ Quan à… Hôm trước Vệ Đình Tiêu có tìm hiểu sơ qua, dù sao thì những người có thể sống ở Yến Tây Viện, ngoài giàu có ra, chắc chắn phải có chút địa vị.
Nhà họ Quan và nhà họ Vệ đều thuộc cùng một tầng lớp thượng lưu, lĩnh vực hoạt động tuy khác nhau, cũng có vài lần hợp tác nhưng không nhiều. Vệ Đình Tiêu quen biết Quan Dật, con trai trưởng nhà họ Quan, cũng từng gặp mặt vài lần. Bây giờ mới biết cậu ta còn có một đứa em trai hoạt động trong giới giải trí. Gia phong nhà họ Quan rất nghiêm khắc, cho phép con trai út lăn lộn trong giới giải trí, thật sự là điều khó tin. Chắc là cũng giống hắn, là một đứa con trai nổi loạn.
Xe dừng trước cửa, Vệ Đình Tiêu chỉnh lại tóc tai trước gương chiếu hậu. Đúng là thuê stylist có khác, lúc ra khỏi nhà La Huy còn chê hắn như con công xòe đuôi, hắn cũng mặc kệ. Hiện tại, hắn đúng chuẩn là đang trong thời kỳ “muốn cua đổ crush”, không thể hiện mặt tốt nhất trước mặt người mình thích chính là bất kính với đối phương.
“Anh Đình Tiêu, anh đến rồi.” Ngạn Sơ chạy ra đón khi thấy người đàn ông bước xuống xe. “Bạn em đều muốn gặp anh, anh vào nhà ngồi một lát rồi chúng ta cùng đi được không?”
Thấy Ngạn Sơ nghiêm túc xin ý kiến mình, tim Vệ Đình Tiêu mềm nhũn. Sao hắn có thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Ngạn Sơ chứ? Mới hai ngày không gặp, hắn ở nhà đã nhớ cậu phát điên rồi.
“Được, em muốn sao cũng được.” Vệ Đình Tiêu dịu dàng đáp.
Hắn theo Ngạn Sơ vào nhà. Trong phòng khách chính là các thành viên nhóm nhạc của cậu, thêm một anh chàng trợ lý đang kích động đến mức quên cả thở.
“Xin chào mọi người!” Vệ Đình Tiêu quen với đủ loại trường hợp xã giao, chỉ vài người này thôi thì nói chuyện với hắn dễ như trở bàn tay.
Hắn chào hỏi rất tự nhiên, nhưng mấy chàng idol trẻ tuổi trước mặt lại căng thẳng, đứng nghiêm chỉnh trông vô cùng gượng gạo.
“Chào… chào tiền bối Vệ!” Mấy người ấp úng chào hỏi.
“Đừng câu nệ thế, tôi không đáng sợ đến vậy đâu.” Hắn cười nói.
A Lương bên cạnh thì hai mắt sáng lấp lánh. Đúng như cậu nghĩ, thần tượng của cậu quả thật rất gần gũi, thân thiện, vừa đẹp trai, vừa diễn xuất hay, đúng là hoàn hảo!
Vệ Đình Tiêu chú ý đến ánh mắt của A Lương, liền chủ động hỏi: “Là fan của tôi à?”
A Lương gật đầu lia lịa: “Dạ vâng, thưa thầy Vệ. Tối hôm đó em thật sự xin lỗi, không nhận ra thầy. Thật ngại quá!”
“Tôi cố tình cải trang là để không ai nhận ra mà, không sao cả, chứng tỏ tôi giấu kỹ lắm.”
Ngạn Sơ đã nói với hắn chuyện A Lương muốn xin chữ ký, lần này Vệ Đình Tiêu đã mang theo ảnh có chữ ký của mình đến.
“Tặng cậu, vừa ký sáng nay, còn nóng hổi chà, phiên bản giới hạn đó, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé.” Vệ Đình Tiêu vừa nói vừa đưa ảnh cho A Lương, giọng điệu có chút trêu chọc.
A Lương sung sướng muốn phát điên, giờ chỉ muốn chạy ba vòng quanh biệt thự.
“Nhất định rồi ạ! Cảm ơn thầy Vệ nhiều lắm! Em sẽ làm fan của thầy suốt đời!”
“Không có gì. Tôi cũng phải cảm ơn em đã ủng hộ.” Vệ Đình Tiêu luôn chiều fan, huống hồ người này còn từng là trợ lý của Ngạn Sơ, hắn càng phải đối xử tốt hơn.
Một lúc sau, mọi người cũng thả lỏng, cùng ngồi xuống uống trà trò chuyện với Vệ Đình Tiêu. Vệ Đình Tiêu khéo léo dẫn dắt câu chuyện, đối phương nói gì hắn cũng có thể tiếp lời.
Hắn chia sẻ một số kinh nghiệm trong nghề, cũng động viên những người trẻ tuổi. Ai lăn lộn trong giới giải trí mà chẳng khổ, có những điều hắn nói tuy tàn nhẫn nhưng đó là sự thật. Đều là đồng đội cũ của Ngạn Sơ, hắn sẽ không qua loa hay nói quá sự thật. Muốn leo lên đỉnh kim tự tháp thì phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt.
Mãi đến khi Vệ Đình Tiêu rời đi, mọi người vẫn còn chút tiếc nuối, chưa thỏa mãn.
“Đúng là tiền bối có khác, những lời thầy nói rất bổ ích.” Vưu Kỳ nói.
“Tự nhiên lại thấy hơi tiếc khi tiền bối Vệ phải đi rồi.” Tống Thức An mỉm cười.
“Tôi xin rút lại những lời nói hôm qua. Tiền bối Vệ hoàn toàn không phải kiểu ông chú già, gặp trực tiếp mới thấy anh ấy còn trẻ trung đẹp trai hơn trên tivi.” Quan Sóc đã “tâm phục khẩu phục”, lần đầu tiên muốn rút lại lời nói lỗ mãng của mình.
“Mong rằng một ngày nào đó chúng ta cũng đạt đến trình độ mà tiền bối nói.” Dụ Thần Chu cảm thán.
Mấy người nhìn theo Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ lên xe rồi rời đi.
…
Không còn bóng đèn, Vệ Đình Tiêu thoải mái lái xe.
“Thời gian có hạn, anh sẽ không dẫn em đi thăm thú danh lam thắng cảnh gì đâu, anh sẽ dẫn em đến nơi anh từng học, đó là khoảng thời gian vô tư nhất của anh…” Vệ Đình Tiêu vừa lái xe vừa kể cho Ngạn Sơ nghe về những câu chuyện trước đây của mình, Ngạn Sơ nghe rất chăm chú. Cậu ngồi trên ghế phụ, ánh mắt vô thức nhìn lên khuôn mặt rạng rỡ của người đàn ông. Cậu thích nhất là dáng vẻ của Vệ Đình Tiêu lúc này, điềm tĩnh, tự tin, lúc nói chuyện như tỏa ra ánh hào quang.
“Khuôn viên trường đã chuyển đi nơi khác từ lâu rồi, bây giờ ở đây bỏ không, chỉ giữ lại địa điểm cũ, sửa sang lại thành phim trường, rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh về đề tài học đường đều được quay ở đây. Cảnh rất đẹp.”
Đến nơi, Vệ Đình Tiêu dẫn Ngạn Sơ vào trong. Bác bảo vệ ở đây vẫn là bác mà Vệ Đình Tiêu từng gặp, vẫn chưa nghỉ việc.
“Bác Quách! Là cháu, Tiểu Vệ đây, bác còn nhớ không?” Vệ Đình Tiêu đến gần, tháo khẩu trang xuống.
Bác bảo vệ đẩy gọng kính lão lên, nhìn kỹ một chút, rồi “á” lên một tiếng, “Đã lâu cháu không quay lại rồi nhỉ! Hồi đó đi học còn hay mua chuộc bác để bác cho cháu trốn ra ngoài.”
Vệ Đình Tiêu ngượng ngùng, vội nói, “Ấy ấy! Đừng nhắc lại lịch sử đen tối của cháu nữa. Hôm nay cháu dẫn bạn đến đây chơi, trong này có đoàn phim nào đang quay không bác?”
“Vừa quay xong, người ta đi rồi, bây giờ đang trống đấy.” Bác bảo vệ cười nói, “Hai đứa muốn vào dạo à?”
“Dạ vâng, chúng cháu chỉ ở một lát thôi, sẽ ra ngay ạ.”
“Ừ, đi đi. Mấy đứa trẻ các cháu toàn thích ôn lại kỷ niệm tuổi thơ.” Bác bảo vệ xua tay.
Thấy Ngạn Sơ không nói gì, Vệ Đình Tiêu gọi, “Đi thôi, vào trong nào.”
“Ừm…”
Ngạn Sơ bước theo sau, bỗng nhiên như lạc vào hồi ức của người đi trước. Ngạn Sơ hình dung ra được Vệ Đình Tiêu thời niên thiếu đã từng cười đùa, chạy nhảy trong ngôi trường này như thế nào.
Đi qua từng lớp học, Vệ Đình Tiêu bất ngờ trèo qua cửa sổ vào một lớp học. Hành động táo bạo này khiến Ngạn Sơ giật mình.
“Cửa khóa rồi, chỉ có thể đi bằng cửa sổ thôi. Đây là lớp học hồi cấp ba của anh. Hình như được sửa sang lại rồi, bàn ghế cũng thay mới hết.”
Vệ Đình Tiêu đưa tay ra từ bên trong, nói với cậu bé đứng ngoài cửa sổ, “Đưa tay đây, anh kéo em vào!”
Ánh nắng chiếu vào lớp học, rọi lên gương mặt tuấn tú. Khoảnh khắc đó, Ngạn Sơ như nhìn thấy Vệ Đình Tiêu thời niên thiếu, đôi mắt anh ánh lên vẻ nhiệt huyết… khiến trái tim cậu đập thình thịch.