Đến giờ, Ngạn Sơ nói “Tạm biệt, hẹn gặp lại ngày mai” rồi tắt livestream như thường lệ.
Nhiệm vụ quan trọng nhất hôm nay đã hoàn thành, tâm trạng cậu thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều.
Ban đầu cậu cứ nghĩ tác phẩm này phải mất một thời gian mới giao dịch được, ai ngờ lại bán được nhanh như vậy.
Thực sự cảm ơn vị khách hàng kia đã yêu thích, sự yêu mến của đối phương dành cho tác phẩm của cậu đã vượt quá mong đợi.
Không chỉ thanh toán toàn bộ mà còn cho thêm tiền, bây giờ trong lòng Ngạn Sơ tràn đầy động lực.
Bốn lá bùa hộ mệnh làm cho khách hàng cậu phải chọn loại vải tốt nhất để làm, tự tay thiết kế hoa văn cả mặt trước lẫn mặt sau, mỗi cái đều khác nhau, từng mũi kim tỉ mỉ thêu kín chúng.
Cảm xúc khách hàng phản hồi do sự yêu thích chân thành, đối với Ngạn Sơ mà nói mới là tài sản lớn nhất, cậu bắt đầu yêu thích cảm giác này.
Nhờ nỗ lực của bản thân mà được công nhận, điều này còn khiến cậu vui hơn là trực tiếp nhận được nhiều tiền.
W nói, tác phẩm của cậu xứng đáng với giá cao hơn, Ngạn Sơ thực sự được câu nói này khích lệ.
Đêm đó chìm vào giấc ngủ, trong mơ cậu nhóc luôn mỉm cười.
…
Đầu tháng hai, nhà nhà đều đã bắt đầu chuẩn bị Tết.
Khoảng thời gian này Ngạn Sơ livestream ít hơn, chỉ livestream nửa ngày, thời gian còn lại hoặc là thêu bùa hộ mệnh hoặc là giúp việc nhà.
Hôm nay, Chu Lan cũng về phụ giúp, mang thịt hun khói, cá hun khói, xúc xích hun khói ra phơi trên giàn tre ngoài sân, bỗng chốc đã có không khí Tết.
Vừa sắp xếp mấy món hun khói này, ông vừa nói: “Chú thấy bên đoàn làm phim cũng cho nhân viên và diễn viên nghỉ vài ngày, có lẽ phải đến mồng ba Tết mới quay lại tiếp tục quay phim.”
Ngạn Sơ nghe vậy, buông kim chỉ xuống, do dự một lúc rồi nói: “Tất cả mọi người đều sẽ rời khỏi homestay ạ?”
“Cái này thì không rõ, hình như cũng có người ở lại không về.” Chu Lan nói.
Vậy Vệ Đình Tiêu… chắc cũng phải về ăn Tết rồi nhỉ?
Ngạn Sơ nghĩ đến chuyện này, trong lòng không khỏi có chút trống trải.
Khoảng thời gian này cậu cũng không đến chỗ Vệ Đình Tiêu mấy, quan hệ của hai người hình như lại trở về lúc ban đầu xa lạ.
Đối phương cũng không đến tìm cậu, chắc là do quay phim bận quá không có thời gian.
Ngạn Sơ có chút không nỡ, trước đó không dễ dàng gì mới duy trì được sự thân quen, cậu không muốn cứ để nó nguội lạnh.
Người vốn có phần khép kín, lần này đã chủ động mở WeChat nhắn tin cho ai đó.
【YS】: Anh Đình Tiêu, anh lúc nào rời khỏi homestay vậy?
【YS】: Em muốn tiễn anh. [emoji đáng yêu]
Cứ tưởng đối phương sẽ không xem ngay, kết quả bên kia trả lời ngay lập tức.
【Night】: Anh không đi đâu, sao vậy, em không nỡ xa anh à?
【Night】: [hình ảnh chú chó cười đắc ý jpg.]
Ngạn Sơ siết nhẹ điện thoại, tâm trạng như mây tan thấy trăng, trở nên sáng sủa.
【YS】: Anh không về nhà ăn Tết sao?
【Night】: Ừm, anh đã nói với người nhà rồi năm nay anh không về, phim sắp đóng máy rồi, quay xong hết rồi anh sẽ về.
Nếu mọi người đều về nhà, Vệ Đình Tiêu một mình ở lại homestay chẳng phải rất cô đơn sao.
Không khí náo nhiệt ngày Tết rất thích hợp để cả gia đình cùng nhau vui vẻ trò chuyện, ăn uống, vui chơi.
Nghĩ đến việc người đàn ông lủi thủi một mình trong phòng ăn cơm hộp, Ngạn Sơ không đành lòng.
【YS】: Còn ba ngày nữa là đến đêm giao thừa, anh Đình Tiêu, nếu anh không ngại thì đến nhà em ăn cơm tất niên nhé, chúng ta cùng nhau đón giao thừa.
【YS】: [hình động thỏ con bắn pháo hoa gif.]
Vệ Đình Tiêu nhìn sticker động dễ thương này, nụ cười không tự chủ được hiện lên trên khuôn mặt.
Thật ra, hắn rất ngạc nhiên.
Ngạn Sơ mang lại cho người ta cảm giác hơi kín đáo, dịu dàng lễ phép lại rất biết giữ chừng mực.
Nhưng cậu nhóc này luôn chủ động vào những lúc hắn không ngờ tới.
Lần trước đưa thuốc là một lần, lời mời lần này lại càng bất ngờ hơn.
Lời mời như vậy, sao hắn có thể không động lòng.
Chỉ là vào ngày đẹp trời như vậy, bên cạnh hắn lại có một cái đuôi, hắn phải nghĩ cách tống khứ cái đuôi này đi mới được.
“Này! Giao cho em một nhiệm vụ, anh năm nay không về nhà ăn Tết, em thay anh đến nhà bồi ba mẹ anh.” Vệ Đình Tiêu cố gắng dụ dỗ.
Vệ Gia Hằng ngồi dậy từ tấm thảm, mặt đầy ngơ ngác.
Nó chỉ vào mũi mình, cười khẩy: “Chính vì anh không về nên em mới đến đây bồi anh đấy! Anh đừng hòng lừa em đi!”
Nó chỉ là học hành không chăm chỉ, chứ không phải là kẻ ngốc!
Vệ Gia Hằng bất bình nghĩ.
Anh trai nó đây là đang lừa trẻ con ba tuổi sao?
“Nhưng anh cũng có lịch trình riêng của mình, không thể lúc nào cũng mang theo em được chứ?” Vệ Đình Tiêu bắt đầu nói lý.
“Lịch trình gì? Khoảng thời gian này anh chẳng phải chỉ quay bộ phim này thôi sao? Anh muốn đi đâu?” Vệ Gia Hằng nghi ngờ anh trai mình vẫn đang lừa nó, đôi mắt to tròn đảo liên tục.
“Chẳng lẽ anh không thể có cuộc sống riêng sao? Cái này em cũng phải hỏi? Thật ghét những người không có ý thức về ranh giới.” Vệ Đình Tiêu không nhịn được mà phải buông lời oán trách.
Đứa nhóc chết tiệt này lời hay lời xấu gì cũng không nghe, hoàn toàn bướng bỉnh, vậy thì hắn cũng không cần phải khách sáo nữa.
Vệ Gia Hằng đột nhiên “hừ” một tiếng, nhìn đối phương bằng ánh mắt kỳ lạ.
Nó sờ cằm phân tích: “Anh là muốn đi gặp ai đó phải không?”
Mắt Vệ Gia Hằng lóe lên tia tinh ranh, đột nhiên nhảy dựng lên.
“Ồ ồ em hiểu rồi! Hèn chi anh không về ăn Tết, anh lén lút tìm cho em một chị dâu ở ngoài rồi đúng không! Hai người muốn đón giao thừa ở thế giới hai người?”
“Oa ~ lãng mạn ghê ~”
Khuôn mặt thiếu niên lộ rõ vẻ hóng hớt, giọng điệu mờ ám đến chết người, Vệ Đình Tiêu nghe chỉ muốn giáng cho tên nhóc này một bạt tai.
“Em học đại học xong mà trí thông minh còn thụt lùi nữa sao? Trong đầu em suốt ngày chỉ chứa toàn rác rưởi màu vàng* à?” Vệ Đình Tiêu mắng không chút lưu tình.
*黄色废料: đầu toàn nghĩ đến H
“Sao lại là rác rưởi màu vàng chứ? Trai gái yêu đương, chẳng phải là lẽ thường tình sao? Hơn nữa, anh ở tuổi này cũng nên yêu đương rồi. Bằng tuổi anh người ta con cái đã đùm đề rồi.”
Quả nhiên là người nhà họ Vệ, lúc Chúa tạo ra gen của gia đình họ đã không tiếc cho thêm “dao” vào cái miệng.
Họ Vệ có thua ở ngoài cũng không thua ở trên miệng.
Câu nói này của Vệ Gia Hằng có thể nói là đòn chí mạng, ghim thẳng vào tim.
Thời gian đúng là con dao giết heo, nhớ năm đó khi mới vào nghề hắn vẫn còn là tiểu thịt tươi vạn người mê, giờ cũng đã đến tuổi sắp 30 rồi.
Nhưng may mắn là hắn có thói quen chăm sóc bản thân tốt, cũng không quên thường xuyên tập thể dục vì vậy vóc dáng không hề thay đổi, ngược lại sau khi đi theo hướng trưởng thành, phạm vi thu hút fan lại càng mở rộng hơn.
Vệ Đình Tiêu lười nói nhảm với tên nhóc này nữa, trực tiếp nói thẳng sự thật.
“Khi quay phim anh quen được một người bạn trên núi này, chính là con của chủ homestay, cậu ấy mời anh đến nhà ăn cơm tất niên, nhà người ta không biết em cũng ở đây, anh đến đó ăn cơm còn mang theo cả em, em thấy có hợp lý không?”
Vệ Gia Hằng mím môi, khó có khi ngoan ngoãn nghe lời.
“Vậy… anh cứ đi một mình đi, em ở lại phòng tự tìm gì ăn, em đã nói là sẽ không ảnh hưởng đến anh mà.”
Vệ Gia Hằng nói như vậy, Vệ Đình Tiêu ngược lại có chút áy náy.
Dù sao em trai cũng đang ở dưới mí mắt hắn, hắn phải có trách nhiệm chăm sóc nó, bỏ mặc nó ở đây một mình cũng hơi quá đáng.
Sau khi suy đi tính lại, hắn chỉ có thể giữ vững phong cách mặt dày quen thuộc của mình.
【Night】: Ngạn Sơ, thật ra em họ anh mấy hôm nay vẫn luôn đi theo anh, nó không về, anh cũng không thể bỏ mặc nó được.
【Night】: Hay là thôi đừng ăn cơm nữa, anh đến đó ngược lại sẽ làm phiền em và gia đình ăn tết đoàn viên.
【YS】: Không sao đâu ạ, anh cứ dẫn em trai anh theo cùng đi, người đông vui hơn, hoàn toàn không làm phiền gì cả, bà nội em rất thích đông người.
【YS】: Đừng khách sáo, chỉ là thêm một đôi đũa thôi, hơn nữa…
【YS】: Là em muốn đón Tết cùng anh.
…Là em muốn đón Tết cùng anh…
Sức sát thương của câu nói này quá lớn, Vệ Đình Tiêu nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu không nói nên lời, trái tim vào khoảnh khắc đó như bị thứ gì đó đâm trúng.
Sau đó đập nhanh và mạnh mẽ hơn, khiến toàn thân trên của hắn tê dại.
Vệ Gia Hằng cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh trai mình, nhỏ giọng nói: “Anh, anh nóng lắm sao? Mặt anh đỏ bừng, cả tai nữa.”
“Không có gì, đột nhiên hơi khát nước.” Vệ Đình Tiêu giả vờ như không có gì mà đứng dậy rót nước, lặng lẽ chụp lại màn hình đoạn chat.
“Ồ ồ, mùa đông đúng là hanh khô, anh lại nóng trong, nên uống nhiều nước hơn.”
Vệ Đình Tiêu suýt nữa thì sặc.
Hắn lần đầu tiên phát hiện ra mình đã diễn nhiều phim như vậy nhưng ở ngoài đời lại không giỏi che giấu cảm xúc.
Hắn bị làm sao vậy? Bị một cậu nhóc nhỏ hơn mình tám tuổi làm cho mặt đỏ tía tai, trông hắn thật thiếu chín chắn.
Thôi xong, hắn lại bắt đầu muốn gặp Ngạn Sơ rồi.
Tại sao hôm nay không phải là đêm giao thừa chứ?
“Anh ra ngoài hóng gió một chút, em ở trong phòng đừng chạy lung tung.” Vệ Đình Tiêu quay đầu nói với Vệ Gia Hằng.
“Ồ, em biết rồi anh, ngoài trời cũng hơi tối rồi, anh cũng đừng đi lung tung đấy.”
“Ừm.”
Vệ Đình Tiêu ra ngoài để hạ nhiệt, trong phòng đúng là hơi ngột ngạt, hắn cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh.
Hắn cần nghiêm túc suy nghĩ về những thay đổi cảm xúc kỳ lạ của mình.
Rốt cuộc là từ lúc nào mà mối liên hệ giữa hắn và cậu nhóc kia lại ngày càng sâu đậm…
Đến khi hắn nhận ra thì bóng dáng của cậu đã in sâu trong tim hắn, không thể nào xóa nhòa.
Khi đang đi dạo, điện thoại của Vệ Đình Tiêu đột nhiên đổ chuông, là một người bạn nghệ sĩ thân thiết nhất trong ngành gọi đến.
“Alo, sao giờ này còn gọi cho tôi?”
Đầu dây bên kia cười nói: “Tất nhiên là chúc mừng năm mới Vệ đại ảnh đế rồi, tối nay tôi bay ra nước ngoài, chắc cả tháng sau cậu cũng không liên lạc được với tôi đâu.”
“Không phải chứ, chăm chỉ vậy sao? Tết cậu cũng không nghỉ ngơi à?”
“Vệ Đình Tiêu cậu còn nói được tôi nữa sao? Cậu chẳng phải cũng không về nhà đón Tết sao? Đúng là vua “cuộn” phim mà, đi khắp nơi quay phim, tôi đây là nghỉ ngơi ba tháng mới nhận được bộ phim này, vì bộ phim này, tôi đã giảm mười cân, bây giờ phải ra nước ngoài huấn luyện đặc biệt.”
Nói đến đây, Lạc Tu cũng có chút không nỡ, sau cuộc gọi này, anh có thể sẽ trở thành người mất liên lạc.
Vệ Đình Tiêu cười khẩy một tiếng, “Ai nói không đón Tết, tôi chỉ là không về nhà đón Tết, không có nghĩa là tôi không thể đón Tết ở ngoài đúng không? Hơn nữa đạo diễn của tôi cũng có tâm, cho nghỉ mấy ngày, mấy ngày nay tôi có thể tự do hoạt động.”
“Thôi đi ông, cậu tưởng tôi không biết tin tức của cậu sao? Cậu ở trên núi đón Tết với ai? Đón Tết với khỉ đột trên núi sao?”
Lạc Tu hoàn toàn không tin, chỉ cảm thấy Vệ Đình Tiêu đang giữ thể diện, cố tình mạnh miệng.
Ai ngờ Vệ Đình Tiêu đột nhiên nghiêm túc phản bác lại anh: “Không phải đón Tết với khỉ đột trên núi, mà là đón Tết với chú thỏ trắng duy nhất trên núi này… Cậu ấy nói muốn đón Tết cùng tôi.”
???
Lạc Tu: “Cậu đúng là quay phim quay đến thần kinh rồi! Thôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải đi cho kịp giờ bay rồi, chúc tết cậu bằng lời rồi nhé, đừng có lúc nào lại nói tôi không chúc Tết cậu, cúp máy đây!”
Cuộc gọi kết thúc, Vệ Đình Tiêu ngẩng đầu nhìn ánh trăng mỉm cười.
Hằng Nga trên trời có Thỏ Ngọc, hình như hắn cũng nên có một chú thỏ ở bên cạnh rồi.