Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cậu đều luyện tập cơ bản dưới ánh mắt thương xót của các đồng đội.
Mọi người đều nói, con người có trí nhớ cơ bắp, cho dù mất đi ký ức trong não nhưng cơ thể đã thực sự luyện tập trong hai năm, muốn nhặt lại những gì đã mất cũng không phải là chuyện hoàn toàn bất khả thi.
Sau khi Ngạn Sơ cố gắng theo kịp bốn lần tám nhịp của một điệu nhảy urban, cậu mệt mỏi dùng khăn lau mồ hôi trên trán.
Được mấy người bạn thay nhau chỉ dạy tỉ mỉ, những động tác trước đây cứng nhắc, lúng túng dần dần trở nên nhuần nhuyễn hơn.
Vì muốn buổi biểu diễn sau thuận lợi, cậu tuyệt đối không thể kéo chân mọi người nữa.
Mặc dù ca hát, nhảy múa không phải là thứ mà Ngạn Sơ hứng thú nhưng cậu phải có tinh thần tập thể và tinh thần trách nhiệm, hiện tại phải dũng cảm đối mặt với khó khăn.
Ở thế giới trước đây, cậu rất thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa. Tình trạng ra mồ hôi, tóc tai ướt nhẹp, người dính dớp như thế này trước đây là điều không thể xảy ra.
“Nhảy đẹp lắm rồi đấy! Tiểu Ngạn Tử quả nhiên có thiên phú!” Vưu Kỳ với tư cách là thành viên của “hội khen ngợi”, phụ trách chính là phát ngôn hoa mỹ.
“Cố lên Tiểu Ngạn, còn bốn lần tám nhịp nữa, luyện tập thêm vài lần, lên sân khấu cơ bản sẽ không có vấn đề gì.” Tống Thức An giống như một người anh trai ấm áp, giọng điệu lúc nào cũng ôn nhu.
“Thời gian còn sớm mà, phải bảy ngày nữa mới đến buổi diễn tiếp theo, Tiểu Ngạn của chúng ta nhất định làm được!” Dụ Thần Chu là kiểu phụ huynh cổ vũ con cái, vô điều kiện bảo vệ “con”, gần đây anh còn càng thích xoa đầu Ngạn Sơ hơn, như đang vuốt ve một chú thú cưng nhỏ.
Đến lượt Quan Sóc, phong cách liền thay đổi chóng mặt–
“Động tác cuối cùng vừa rồi bị sớm, không khớp nhạc, còn nữa, lúc bắt đầu phải chú ý kiểm soát biểu cảm trên mặt, đừng có ngây ra như khúc gỗ vậy.”
Ngạn Sơ: “Được, tôi sẽ luyện tập thêm.”
Mọi người: “…”
Vất vả lắm mới tiếp thêm cho đứa nhỏ chút tự tin vậy mà bị người này một câu chọc thủng quả bóng đang phồng.
Quan Sóc hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của mọi người, cậu ta cảm thấy bản thân đã rất dịu dàng rồi, còn tiếp tục nhận xét: “Tuy nhảy còn kém, nhưng ít ra không còn như bài thể dục nhịp điệu, điều này coi như là vượt qua mong đợi của tôi.”
Ngạn Sơ nhớ lại “bài thể dục nhịp điệu” mà người hiện đại gọi, cảm thấy Quan Sóc đang khen cậu thật.
Cậu nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”
Quan Sóc mặt dày gật đầu: “Không có chi.”
Ba người bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau.
Dụ Thần Chu: “Trực giác mách bảo anh, hai đứa nó không cùng tần số, nhưng mà… đối thoại lại rất ăn khớp.”
Tống Thức An: “Quả thật là như vậy.”
Vưu Kỳ: “Mấy người có cảm thấy Tiểu Ngạn Tử hình như có chút khác so với trước đây không, nói như thế nào nhỉ… Vẫn là ít nói như vậy, nhưng không còn lạnh lùng như trước nữa.”
Tống Thức An cười nói: “Anh hiểu được cảm giác của em, Tiểu Ngạn bây giờ, dường như có thêm chút nho nhã, lịch thiệp.”
Dụ Thần Chu gật đầu đồng tình: “Còn khiêm tốn, lễ phép hơn trước, mấy từ như xin lỗi, cảm ơn nói ra vanh vách, trước đây cậu ấy nhất định sẽ không như vậy.”
Vưu Kỳ nghiêng đầu: “Chẳng trách mấy ngày nay anh Quan Sóc không nổi giận, trước kia lúc luyện tập lần nào mà không cãi nhau mặt đỏ tía tai? Tiểu Ngạn Tử tìm được bí kíp trị anh Quan Sóc rồi sao? Ha ha ha!”
Ba người đang buôn chuyện rôm rả ở cửa phòng tập, thì bỗng Vương “lão đại” ở phòng bên cạnh xông tới.
Vừa vào cửa đã gào lên: “Ngạn Sơ! Sao cậu còn ở công ty? Bên đoàn phim gọi điện thoại đến tận chỗ tôi rồi đấy! Cậu không biết hôm nay phải đi quay phim à?”
Mọi người: “???!!!”
Ngạn Sơ chậm rãi đứng dậy, thở hổn hển sau khi tập luyện, đôi mắt trong veo nhìn Vương Thế Cương.
Phản ứng một lúc, cậu đột nhiên mở to mắt: “Ôi, diễn phim, tôi quên mất.”
Nhớ đến tờ giấy nhăn nhúm mà Vương Thế Cương đưa cho mấy ngày trước, trên đó chỉ vỏn vẹn ba câu thoại, còn lại đều là biểu cảm sau khi im lặng.
“Nhanh nhanh nhanh! Còn đứng ngây ra đó làm gì?! Đạo diễn đang đợi kìa!” Vẻ mặt Vương Thế Cương đặc biệt dữ tợn, đầy vẻ chán ghét và trách móc.
Ngạn Sơ không nói gì, vừa định bước tới, liền bị một bóng người chắn ngang đường.
“Ông gào cái gì mà gào? Đưa nghệ sĩ đến đoàn phim là việc mà người đại diện như ông nên làm, SAP hiện tại không phải là lính mới vô danh, ông để cậu ấy tự mình đi, xảy ra chuyện, người phải chịu trách nhiệm là ông đấy!”
Quan Sóc như một con sói con bị chọc giận, toàn thân xù lông, nhe răng nhếch mép với người đàn ông trước mặt.
“Này! Cậu nhóc này…” Vương Thế Cương đang vội, không rảnh cãi nhau với lũ nhóc này.
Ngạn Sơ nhìn bóng lưng Quan Sóc, trong lòng có chút cảm động, “Không sao, tôi tự đi được.”
Lúc này, những người khác cũng vây lại.
Dụ Thần Chu nói: “Không vội, anh Vương sẽ sắp xếp xe cho em.”
Vương Thế Cương: “???”
Vưu Kỳ còn hào hứng hơn cả Ngạn Sơ: “Đóng vai gì vậy? Có nhiều đất diễn không?”
Vương Thế Cương: “Tôi nói mấy người…”
Tống Thức An ân cần hỏi: “Cậu có cần anh đi cùng không? Hình như đây là lần đầu tiên Tiểu Ngạn đi đóng phim.”
Vương Thế Cương: “Này, rốt cuộc mấy người có nghe…”
Quan Sóc cắt ngang: “Biết thế này thì đã không cho cậu ấy luyện tập lâu như vậy, có chịu nổi không?”
Vương “lão đại” hận không thể dùng ngón tay bấm huyệt nhân trung cho mình, lũ nhóc thối tha này, hoàn toàn không coi ông ta ra gì.
“Được rồi được rồi! Sắp xếp xe cho Ngạn Sơ, mấy người không được đi theo! Còn muốn gì nữa? Không có việc gì làm à?” Vương Thế Cương thỏa hiệp, vốn dĩ ông ta không định sắp xếp xe, tài nguyên của công ty không cần thiết phải lãng phí cho một đứa nhóc không có bất kỳ thế lực nào.
Nói về gia thế, Ngạn Sơ chắc chắn là người bình thường nhất, mấy thành viên còn lại trong nhóm ít nhiều gì cũng có người nhà làm trong giới giải trí.
Cậu của Quan Sóc hình như quen biết với cấp cao của Long Phong Entertainment, bố mẹ của Tống Thức An đều là diễn viên của Nhà hát ca kịch quốc gia, chị gái ruột của Vưu Kỳ là thành viên của một nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất nhì hiện nay, còn Dụ Thần Chu có dì ruột làm MC cho một đài truyền hình ở tỉnh.
Vương Thế Cương là một kẻ hám lợi, có một số mối quan hệ mà ông ta không nắm rõ, chỉ có thể cố gắng không đắc tội, các mối quan hệ trong giới giải trí phức tạp khôn lường, biết đâu lũ nhóc này là cậu ấm nhà ai, cố tình xuống hạ giới để trải nghiệm cuộc sống khốn khổ của dân thường.
Hiện tại, người duy nhất mà ông ta dám chèn ép chỉ có Ngạn Sơ, lúc ký hợp đồng với cậu nhóc này ông ta đã điều tra rất rõ ràng.
Một đứa trẻ nông thôn xuất thân từ miền núi, gia đình chỉ có cha và bà nội, tuổi còn nhỏ đã một thân một mình đến Kinh Thị lập nghiệp.
Còn có thể vì lý do gì? Chỉ có thể là vì gia cảnh khó khăn, buộc phải kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Loại trẻ con này dễ lừa nhất, hơn nữa lừa một đứa là trúng một đứa.
Những đứa trẻ chưa từng va chạm xã hội, chỉ cần cho chút ngon ngọt là chúng sẽ ở lại đây, trung thành tuyệt đối.
Lý do Vương Thế Cương nhặt Ngạn Sơ về cũng là vì giá trị lợi dụng của cậu cao, bảo cậu làm gì cũng làm, lương cũng không đòi hỏi cao, gương mặt cũng sáng sủa, lỡ đâu một ngày nào đó nổi tiếng, ông ta coi như trúng số độc đắc.
Nghĩ đến việc cái cây hái ra tiền này vẫn còn giá trị lợi dụng, Vương Thế Cương cảm thấy không thể ép cậu quá đáng.
Thế là lần này ông ta ân cần tự mình đưa Ngạn Sơ lên xe bảo mẫu: “Tiểu Ngạn à, đây là A Lương – trợ lý mà tôi sắp xếp cho cậu, có gì cần cứ việc sai bảo cậu ấy, tôi còn có nghệ sĩ khác phải lo, không đi theo cậu đến đoàn phim được, nhất định phải làm việc thật tốt đấy! Có gì không hiểu thì hỏi nhiều hơn, nghe lời đạo diễn, biết chưa? “
Ngạn Sơ chớp mắt một cái, sau đó mới nói: “Muộn rồi, lái xe đi.”
Vương Thế Cương: “…”
Cửa xe đóng lại, A Lương – cậu trợ lý nhỏ không nhịn được phì cười.
Ngạn Sơ khó hiểu nhìn cậu ta, “?”
A Lương xua tay: “Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu khác xa so với lời đồn trên mạng.”
Ngạn Sơ gãi đầu: “Trên mạng nói gì cơ?”
A Lương ngạc nhiên: “Cậu không đọc Weibo sao? À, tôi biết rồi! Anh Vương không cho cậu xem mấy lời bình luận ác ý đó đúng không? Cũng phải… sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, suy nghĩ tiêu cực quá cũng không tốt.”
Ngạn Sơ có chút mơ hồ, không hiểu lắm câu trả lời tự hỏi tự đáp của cậu trợ lý nhỏ này.
Cậu biết nghệ sĩ dường như đều có Weibo, theo ký ức của nguyên chủ, Weibo tràn ngập những lời lẽ cay nghiệt nhắm vào cậu, điều đầu tiên Ngạn Sơ học được khi đến thế giới này là dùng điện thoại mua đồ, tìm hiểu lịch sử, bối cảnh của thời đại này, còn những tin tức giải trí hay những thông tin đánh giá về cậu…
Thực sự là Ngạn Sơ không có thời gian xem.
Người ở đây ai cũng thích cầm điện thoại chơi, còn cậu lại thích cầm sách đọc hơn.
Gần đây, nhóm SAP không có hoạt động thương mại gì đặc biệt, điều này giúp Ngạn Sơ có thể duy trì thói quen dậy sớm, ngủ sớm. Bây giờ lại phải học hát, học nhảy từ đầu, cậu càng không có thời gian để ý đến những chuyện khác, những thứ trên mạng hoàn toàn không để lại chút ấn tượng gì trong đầu Ngạn Sơ.
A Lương là một fanboy bình thường mới tốt nghiệp không lâu, làm công việc này cũng là vì ước mơ, hy vọng một ngày nào đó có thể gặp được thần tượng Vệ Đình Tiêu.
Nhưng hiện tại cậu ta chỉ là thực tập sinh của Long Phong Entertainment, địa vị thấp bé, bất kỳ người đại diện nào cũng có thể tùy tiện sai bảo cậu ta, phân công cậu ta cho bất kỳ nghệ sĩ nào, hơn nữa cậu ta hoàn toàn không có quyền lựa chọn.
Về những tin đồn thất thiệt của Ngạn Sơ, A Lương là “anh hùng bàn phím”, nắm rõ như lòng bàn tay.
Cậu ta ít nhiều cũng hiểu được một số quy luật của giới giải trí, hình tượng “người xấu” của một số minh tinh, có thể là do công ty cố ý tạo dựng, cũng có thể là do bản thân nghệ sĩ đó có tính cách tồi tệ.
Trước khi gặp Ngạn Sơ, cậu ta vẫn chưa xác định được là loại nào, sau khi gặp người thật, A Lương chắc chắn rằng đây là chiêu trò của Long Phong Entertainment.
Cảm giác mà Ngạn Sơ mang đến cho cậu ta là sự thuần khiết, hơn nữa còn có chút ngây ngô, đáng yêu đến khó tả.
Nói thật là có chút phản nghịch đáng yêu.
Đặc biệt là cách “phớt lờ” những lời lải nhải của Vương Thế Cương vừa rồi, càng khiến A Lương buồn cười.
A Lương thực tập ở Long Phong Entertainment ba tháng rồi mà vẫn chưa được nhận chính thức, một phần nguyên nhân cũng là do Vương Thế Cương cố tình gây khó dễ.
Cậu ta chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về lão già kia.
Nghe nói Ngạn Sơ phải đến đoàn phim quay phim, xe và trợ lý đều được sắp xếp vào phút cuối, đủ để chứng minh Ngạn Sơ không được Vương Thế Cương coi trọng.
Chỉ trong tích tắc, A Lương đã não bổ ra một màn “Thiếu niên nhóm nhạc bị người đại diện lòng lang dạ sói chèn ép”.
Ngạn Sơ nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng rực dán chặt vào sau gáy mình.
Cậu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt kỳ lạ của A Lương, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh A Lương, có phải anh muốn đi vệ sinh không? Tôi thấy anh sắp khóc đến nơi rồi.”
A Lương: “???!!!”