Vệ Đình Tiêu luôn thích làm những điều khác người.
Bây giờ mọi người phải đi tìm nhà để ở, người nào đó lại có thể nghỉ ngơi thoải mái, đúng là kéo thù ghi hận!
Mọi người đều có chút ghen tị nhưng hiệu ứng chương trình cũng có rồi.
Tranh thủ lúc các khách mời khác tìm nhà, Vệ Đình Tiêu lại quay về nhà Ngạn Sơ.
Hắn cũng không rảnh rỗi, thấy bà Ngạn Sơ đang làm việc liền lập tức tiến lên giúp đỡ.
“Bà ơi, sau này bà có việc gì cứ sai bảo cháu, cháu làm lao động miễn phí cho bà!” Vệ Đình Tiêu cười nhận lấy cái cuốc giúp xới đất trong vườn rau.
“Được rồi! Đã nói như vậy rồi thì bà không khách sáo nữa nhé!” Chu Hoài Tú ôm một giỏ cây con đưa cho Vệ Đình Tiêu, “Những cây này hôm nay phải trồng hết xuống đất, bà vừa trồng xong một ít rồi, cháu cứ nhìn khoảng cách trồng đó, ước lượng cũng được.”
“Vâng ạ, không vấn đề gì bà cứ giao hết cho cháu.” Vệ Đình Tiêu hào hứng ngồi xổm xuống bắt đầu đào đất.
Chu Hoài Tú nhìn cái kiểu đào đất như chó cào của hắn, vội vàng nói: “Không cần đào sâu quá, thôi, bà vẫn nên đưa cho cháu đôi găng tay, đất này mà dính vào kẽ móng tay thì khó rửa lắm.”
Vệ Đình Tiêu chẳng hề quan tâm đến việc bị bẩn: “Không sao đâu ạ, cháu làm tay không tiện hơn.”
Tay hắn không mịn màng như Ngạn Sơ, do đóng phim quanh năm bị đủ loại vết thương nên lòng bàn tay rất thô ráp còn có vết chai.
Vệ Đình Tiêu không phải là một cậu ấm được nuông chiều, hắn thích trải nghiệm niềm vui của cuộc sống muôn màu muôn vẻ khi diễn xuất như vậy mới phù hợp với tính cách phóng khoáng của hắn.
Đến nông thôn trải nghiệm cũng chỉ là để tích lũy một kiểu sống khác mà thôi.
Hơn nữa còn được trải nghiệm cùng một kiểu sống với Ngạn Sơ.
Vệ Đình Tiêu lại càng thích thú hơn.
Vệ Đình Tiêu bận rộn ngoài sân, Ngạn Sơ thì đang livestream trong phòng.
Lần này cậu đã đặt báo thức, sẽ không bỏ lỡ thời gian nữa.
Đến giờ liền offline đứng dậy vận động, đi đến bên cửa sổ có thể nhìn thấy rõ bóng lưng đang làm việc của Vệ Đình Tiêu.
Cảm giác này giống như…
Chồng làm ruộng ngoài đồng, vợ thêu thùa ở nhà, hai vợ chồng sống một cuộc sống điền viên giản dị, hạnh phúc.
Ngạn Sơ bị chính những ảo tưởng kỳ quặc của mình làm cho hai má nóng bừng, vừa xấu hổ vừa không nỡ rời mắt khỏi bóng dáng đó.
Vệ Đình Tiêu khi đóng phim rất ngầu rất oai phong mạnh mẽ, lạnh lùng; Vệ Đình Tiêu khi ở cùng bạn bè rất thân thiện, cởi mở, gần gũi và ấm áp.
Còn Vệ Đình Tiêu lúc này hoà mình vào góc ruộng giữa núi rừng, tràn đầy nam tính, bắp tay cuộn lên để lộ cơ bắp săn chắc, những động tác mạnh mẽ toát ra hormone nam tính.
Đúng chuẩn gu thẩm mỹ của Ngạn Sơ.
Trước đây chưa quen biết thì chỉ là ngưỡng mộ, bây giờ đã thích rồi thì nhìn đối phương chỉ thấy toàn ưu điểm, càng nhìn càng thích.
Ngạn Sơ biết rõ sự chênh lệch về gia thế giữa hai người.
Có biết bao nhiêu người thích Vệ Đình Tiêu, sao lại đến lượt cậu, một chàng trai vùng quê chứ?
Gia đình Vệ Đình Tiêu chắc là rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối nhỉ?
Những gia đình quyền thế yêu cầu đối với bạn đời của con cái chắc hẳn là rất cao.
Ngạn Sơ đi đến trước gương, chợt cảm thấy ngoài vẻ bề ngoài này ra cậu không còn gì đáng giá nữa.
Người thời đại này chắc là không cần một bình hoa chỉ biết thêu thùa.
Nghĩ đến đây tâm trạng Ngạn Sơ có chút chán nản.
Cậu không thể nghĩ đến kết quả sẽ xảy ra trong tương lai, chỉ có thể nắm bắt được chút ấm áp ngắn ngủi hiện tại.
Đối với những thứ mình thích, Ngạn Sơ chưa bao giờ dám mong cầu quá nhiều, mỗi khi cậu có chấp niệm những thứ đó sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
Tình cảm dành cho Vệ Đình Tiêu như vậy là đủ rồi.
Cậu nên dừng lại ở bên ngoài ranh giới này, không được tiếp tục bước chân vào thế giới không thuộc về mình.
…
“Vệ Đình Tiêu! Cậu ở nhà đẹp như vậy sao!”
Lạc Tu ghen tị đến mức muốn “chua” chết rồi, anh bây giờ là một quả chanh siêu to khổng lồ.
Lúc đầu anh còn đang tìm kiếm một ngôi nhà có môi trường tốt, kết quả chủ nhà hoặc là không đồng ý cho quay phim, hoặc là trong nhà không có phòng trống, không thể cho anh ở nhờ.
Vất vả lắm mới tìm được một nhà dân dưới chân núi đồng ý cho anh ở, đi vào mới phát hiện điều kiện bên trong rất khó khăn.
Cửa sổ phòng ngủ của anh nhìn thẳng ra sân sau, mà sân sau nhà dân có một chuồng lợn cực kỳ hôi thối.
Sau khi tìm được nhà, anh liền lập tức đến tìm Vệ Đình Tiêu, anh phải xem thử nhà của người anh em tốt của mình như thế nào.
Anh nghĩ nhà trên núi chắc cũng chẳng khá hơn nhà dưới chân núi là bao?
Kết quả sau khi vào sân, không những không có mùi hôi lạ mà còn ngửi thấy mùi thơm của hoa.
Sân nhỏ sạch sẽ, nhà ngói xinh xắn, còn có hai tầng.
“Sao vậy? Thèm muốn căn nhà tôi tìm được à?” Vệ Đình Tiêu nhìn vẻ mặt “chua lè” của Lạc Tu, có chút đắc ý.
“Nhà này còn phòng trống không? Có thể cho tôi ở nhờ không?”
Lạc Tu xoa xoa tay nhìn Vệ Đình Tiêu với vẻ mặt đáng thương.
Vệ Đình Tiêu đứng dậy, phủi đất trên tay, giơ một ngón tay lắc lắc: “Không được ở cùng một nhà, đạo diễn Dư không nói với cậu sao?”
Lạc Tu rất biết nắm bắt trọng điểm, bỗng nhiên kêu lên: “Vậy là nhà này còn phòng trống! A a a a! Vệ Đình Tiêu, cậu gian lận, cậu đến trước để chiếm nhà!”
Đều là “tay mơ” chương trình tạp kỹ, tại sao tên này lại ranh mãnh như vậy.
Đây có giống người chưa từng tham gia chương trình thực tế nào không?
“Đúng vậy, tôi đến trước để chiếm nhà đấy, hơn nữa, tôi quen biết chủ nhà này, trước đây tôi đã từng quay phim ở vùng núi này, lúc đó đã từng đến nhà họ làm khách rồi.”
“Cậu cậu cậu——”
Lạc Tu chợt hiểu ra.
Anh chỉ biết bộ phim trước của Vệ Đình Tiêu được quay ở vùng núi, không ngờ lại là ngọn núi này?
Lạc Tu mơ hồ nhận ra điều gì đó. Là bạn bè nhiều năm, hai người vẫn có chút ăn ý.
Anh lặng lẽ tắt mic, ghé sát vào hỏi nhỏ: “Cậu cố ý nhận chương trình tạp kỹ này à? Cậu có mục đích gì?”
Vệ Đình Tiêu cười mà không nói, một lúc sau mới nói một cách bí ẩn: “Vì chuyện đại sự cả đời mà đến.”
“ĐM!” Lạc Tu kích động chửi thề một câu, lại vội vàng che miệng.
“Cậu, cậu nghiêm túc đấy à?” Lạc Tu suy nghĩ miên man, nhìn Vệ Đình Tiêu với vẻ mặt kỳ quái, “Cậu định ở rể trong thôn này à? Nhà cậu đồng ý sao?”
“Cút!” Vệ Đình Tiêu trợn trắng mắt, đẩy khuôn mặt đang ghé sát vào của Lạc Tu ra, “Cậu không hiểu đâu.”
Nói xong liền vác cuốc rời khỏi vườn rau đến vòi nước rửa tay.
Lạc Tu sờ đầu bắt đầu ngơ ngác.
Anh quả thực không hiểu, anh phải hiểu kiểu gì chứ?
Mặc dù không thể hiểu được, nhưng anh phải ủng hộ quyết định của anh em.
Vì vậy anh vội vàng đuổi theo cười nói: “Lão Vệ, cậu đang thử một kiểu thoát ế mới à, vậy người đó đâu? Trông như nào? Là… người nhà này à?”
Lạc Tu hỏi Vệ Đình Tiêu một hồi, Vệ Đình Tiêu cứ lờ đi.
Một lúc sau, nhân viên nhắc nhở: “Hai vị lão sư cần chỉnh lại mic, vừa rồi hoàn toàn không thu được âm thanh.”
Hai người đồng thanh: “Ồ.”
Chuyện riêng tư như vậy, sao có thể để đoàn làm phim nghe thấy được?
Chuyện liên quan đến đại sự cả đời của lão Vệ, Lạc Tu cũng rất coi trọng.
Bây giờ anh vô cùng tò mò, gần ba mươi năm rồi, cái cây “khó nở hoa” này là thế nào mà nở hoa vậy.
Sau khi chỉnh lại mic, hai người lại tiếp tục trò chuyện bình thường.
Đột nhiên, Lạc Tu thấy Vệ Đình Tiêu mỉm cười dịu dàng với mình.
Anh rùng mình một cái, thật sự quái dị!
Không đúng, ánh mắt này hình như không phải nhìn anh.
Lạc Tu nhìn theo ánh mắt của Vệ Đình Tiêu quay đầu lại thấy một chàng trai trẻ mặc quần áo giản dị đang đứng ở hiên nhà.
“Anh, ăn cơm được rồi.” Chàng trai giọng nói trong veo, ánh mắt trong sáng, còn vẫy tay về phía bên này.
“Được, anh đến ngay đây!” Vệ Đình Tiêu đặt dụng cụ xuống, liền chạy lon ton qua đó.
Giống như một chú chó đang vẫy đuôi.
Lạc Tu: “…”
Ôi trời ơi!
Chàng trai này chính là “chuyện đại sự cả đời” mà lão Vệ nói đấy à?
Thật sự không thể nào rõ ràng hơn!
Sau khi chương trình phát sóng sẽ không bị khán giả phát hiện ra manh mối chứ?
Khoan đã, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là… lão Vệ thích con trai???
Ba mẹ hắn có thể chấp nhận con dâu là con trai không?
Vệ Đình Tiêu là con một nhà họ!
Lạc Tu biết rất rõ hôn nhân của con nhà giàu có mấy ai thật sự yêu đương đâu.
Anh em có thể tìm được tình yêu đích thực, anh tỏ vẻ chúc phúc.
Lão Vệ và ba mình quan hệ không tốt lắm, còn chưa biết liệu có thể vượt qua cửa ải nhà hắn hay không, Lạc Tu lại lo lắng cho anh em mình.
“Lạc Tu! Cùng ăn chút đi! Lời mời của chủ nhà đấy, bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội nữa đâu! Có đến không?”
Không lâu sau, Vệ Đình Tiêu quay lại, lớn tiếng gọi Lạc Tu vẫn còn đang đứng ngây người ra đó.
“Đến đến đến!”
Làm sao có thể không đến được! Anh đang lo chuyện cơm trưa đây!
Vì thêm một người, bàn ăn hôm nay hơi chật chội.
Lạc Tu kiềm chế tính cách trước mặt chủ nhà, ăn cơm cũng rất từ tốn.
Anh không nghĩ mình có thể ăn ngon ở vùng núi này, kết quả vừa nếm miếng đầu tiên đã bị sốc.
“Ngon quá, đây là gì vậy?” Mắt Lạc Tu sáng rực.
Chu Lan cười nói: “Đây là thịt đầu heo, cách làm đặc biệt của nhà chúng tôi, có phải là rất khác biệt không?”
Lạc Tu gật đầu: “Thật sự rất ngon, không hề ngấy.”
Bình thường anh sẽ không ăn những thứ quá nhiều dầu mỡ như thế này, một là để giữ dáng, hai là do anh khá kén ăn.
Nếu không phải là món ăn đặc biệt ngon, anh ăn một miếng sẽ không ăn nữa.
Chu Hoài Tú thích nhất là nhìn thấy những người trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khi ăn món ăn nhà mình nấu.
Chu Hoài Tú: “Sau này cũng có thể thường xuyên đến nhé, nghe nói cháu và Tiểu Vệ là bạn bè à?”
Lạc Tu: “Vâng vâng ạ, chúng cháu quen nhau khá lâu rồi, lần này tình cờ cùng nhau quay chương trình, cảm ơn lời mời của bà, có thời gian cháu nhất định sẽ quay lại.”
Lạc Tu nói chuyện với Chu Hoài Tú xong, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người anh em tốt của mình căn bản không thèm nhìn sang bên này.
Cứ liên tục “liếc mắt đưa tình” với chàng trai trẻ bên cạnh.
Đúng là thấy sắc quên bạn…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gu thẩm mỹ của Vệ Đình Tiêu thật sự không tệ, ngũ quan của chàng trai này thật sự rất xuất sắc, khó mà tưởng tượng được là người con của vùng núi này.
Nếu vào giới giải trí, có thể “vả mặt” đám “tiểu thịt tươi” trang điểm đậm bây giờ rồi.
Sau bữa ăn, Lạc Tu ghé sát vào nhỏ giọng đề nghị với Vệ Đình Tiêu: “Vì cậu thích cậu ấy như vậy, cậu ấy lại còn đẹp trai nữa, tôi có thể ký hợp đồng với cậu ấy vào studio của tôi.”
“Đừng có bày trò nữa, chàng trai nhà tôi năm ngoái vừa mới rời khỏi giới giải trí, đừng có lôi người ta vào cái “vũng lầy” đó nữa.” Vệ Đình Tiêu lười giải thích nhiều, nói xong liền mặc kệ Lạc Tu sống chết ra sao.
Lạc Tu: “Hả?”
Hả???
Đừng nói nửa chừng chứ! Này!
…
Ngạn Sơ từ lúc ăn cơm đã rất im lặng, trong nhà có thêm máy quay, còn có người lạ, cậu hơi e dè.
Chỉ khi ở trước mặt Vệ Đình Tiêu mới nhỏ nhẹ lên tiếng.
Cậu chưa từng gặp Lạc Tu, vừa rồi mới biết vị khách mời này là bạn tốt nhiều năm của Vệ Đình Tiêu, coi như là anh em thân thiết rồi.
Lạc Tu có đôi mắt đào hoa, tóc dài ngang vai, mái tóc được cố định bằng kẹp tóc nam, dáng người cao ráo, đặt trong giới giải trí cũng là một soái ca.
Hai người đứng cạnh nhau, chiều cao cũng rất xứng đôi.
Người đẹp đứng cùng nhau, thật sự rất mãn nhãn…
Ngạn Sơ chợt nhận ra, đến cả ưu điểm cạnh tranh cuối cùng là ngoại hình đẹp cậu cũng không còn nữa.
Xung quanh Vệ Đình Tiêu, căn bản không thiếu người đẹp.