Từ [SAP-Ngạn Sơ] thành [Ngạn Sơ], ảnh đại diện cũng đổi từ ảnh cá nhân thành một cành mai trắng, như thể muốn nói lời từ biệt với quá khứ.
Điều này khiến những người hâm mộ chân chính của Ngạn Sơ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Một blogger đã đăng tải đoạn video quay trực tiếp Ngạn Sơ trên sân khấu, tự nhận mình từng xem buổi biểu diễn của S.A.P, và bị Ngạn Sơ dưới ánh đèn sân khấu thu hút.
Những ngày Ngạn Sơ bị toàn mạng xã hội chỉ trích, bài đăng Weibo này của anh ấy đều bị chặn, hoặc bị một nhóm cư dân mạng rõ ràng là thủy quân công kích dữ dội.
Những người qua đường chẳng biết Ngạn Sơ là ai, căn bản chẳng thể xem được những video này.
Điều này thật kỳ lạ, mạng internet dường như bị một bàn tay vô hình nào đó thao túng.
Cho đến khi Ngạn Sơ tuyên bố rời giới, đám thủy quân kia lại đột nhiên biến mất không dấu vết.
Ngày càng có nhiều ý kiến của fan chân chính được mọi người nhìn thấy.
[Làm trong giới này lâu rồi, rõ ràng là có thế lực ngầm nhúng tay vào, không nói nhiều, chỉ biết thở dài, trong giới này tuyệt đối đừng chọc giận đại gia.]
[Bảo sao mấy hôm nay tôi chẳng muốn xem tin tức gì về Ngạn Sơ mà nó cứ hiện lên cho bằng được, hóa ra có kẻ đứng sau giở trò.]
[Tò mò muốn chết Ngạn Sơ rốt cuộc đắc tội ai vậy? Có liên quan đến video đánh nhau hôm trước không nhỉ?]
[Có khi người bị đắc tội chính là ở trong bữa tiệc đó, biết đâu chừng chính là kẻ bị đánh thì sao?]
[Tuy không đánh giá cao năng lực của Ngạn Sơ nhưng chuyện bị ép giải nghệ thế này thật đáng khinh.]
[Chuyện này có đáng sợ không cơ chứ? Các fan nhà khác bớt hai mặt đi, nếu idol nhà các người bị ép giải nghệ, còn cười nổi không?]
[Nghĩ kỹ lại thấy ghê, biết đâu Weibo của Ngạn Sơ không phải do cậu ấy tự đăng, đằng sau chắc chắn có người đe dọa, nếu không giải nghệ mà còn ở lại, sẽ phải đối mặt với kết cục bị phong sát.]
[Haiz, nghệ sĩ bây giờ biến thành món hàng rồi, lũ tư bản vạn ác kia!]
Mạng xã hội một lần nữa dậy sóng vì Ngạn Sơ rời giới giải trí, còn nhân vật chính của câu chuyện thì đang kéo vali tạm biệt mọi người ở sân bay.
“Mọi người đừng tiễn nữa, em sắp phải qua cổng an ninh rồi.” Ngạn Sơ kéo khẩu trang lên cao hơn.
Ngạn Sơ đã tự bỏ tiền túi mua vé máy bay, bởi cậu chưa từng đi máy bay bao giờ, muốn trải nghiệm một chút sự thần kỳ của khoa học kỹ thuật hiện đại.
Ban đầu cậu định đi một mình, nhưng sau đó bị mấy người bạn thân phát hiện, cưỡng ép nâng cấp vé lên hạng thương gia cho cậu.
Dụ Thần Chu bọn họ lo lắng cho sự an toàn của Ngạn Sơ, đồng thời cũng hy vọng cậu trên đường về nhà được thoải mái một chút, dặn cậu xuống máy bay phải nhắn tin cho bọn họ.
Ai nấy đều giống hệt phụ huynh dặn dò con mình đừng nói chuyện với người lạ.
Làm nghệ sĩ lâu rồi, tâm lý cũng sẽ có phần nhạy cảm.
Có một số anti-fan cực đoan rất có thể sẽ có những hành vi quá khích ngoài đời.
Trên mạng mắng chửi Ngạn Sơ nhiều như vậy, không biết đâu là thủy quân, đâu là anti-fan thật, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
May là từ thành phố Bắc Kinh đến thành phố J chỉ mất một tiếng rưỡi bay, sau khi xuống máy bay, Ngạn Sơ chỉ cần đi xe khách thêm hai tiếng nữa là có thể về đến nhà.
“Ngạn Sơ, một đường thuận lợi nhé.”
“Tiểu Ngạn, tụi anh sẽ nhớ em, chờ xem bọn anh tỏa sáng rực rỡ trên TV nhé!”
“Tạm biệt, tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Trên đường cẩn thận, Tiểu Ngạn.”
Ngạn Sơ mỉm cười vẫy tay chào bọn họ, cuối cùng xoay người bước vào cổng an ninh.
Bốn người nhìn bóng dáng gầy gò của chàng trai, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Người đồng đội từng thuộc về team của họ, giờ đây sẽ rời đi mãi mãi, mấy người còn lại nhất định phải mang theo cả phần lời chúc phúc của Ngạn Sơ để leo lên đỉnh cao!
Đúng như cái tên S.A.P của nhóm họ–
Standing at the Peak! – Đứng trên đỉnh cao!
Vịnh Tịch Vân.
Bác sĩ riêng của nhà họ Vệ vừa tháo xong băng bó trên cánh tay cho Vệ Đình Tiêu.
Cuộc sống vốn không theo quy luật mấy ngày nay đã bị ép phải đều đặn trở lại trong năm ngày ở nhà họ Vệ.
Mỗi ngày bảy giờ sáng thức dậy, chín giờ rưỡi tối đi ngủ, Vệ Đình Tiêu cứ ngỡ mình được trải nghiệm cuộc sống an nhàn tuổi già trước thời hạn.
Biết làm sao được, ai bảo trong nhà có một người mẹ thích lo chuyện và một ông bố già hay càm ràm cơ chứ.
Mấy ngày nay xem như hắn đã hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, cũng không lên mạng nhiều lắm, chỉ trò chuyện với đạo diễn trong đoàn phim vài câu.
Đạo diễn rất lo cho vết thương của hắn, dặn hắn không cần gắng gượng, cứ nghỉ ngơi cho lành hẳn rồi hãy quay lại đoàn, dù sao cảnh quay của hắn cũng không còn nhiều nữa.
Lúc Vệ Đình Tiêu mới vào nghề đã được đạo diễn Nhậm Chính để mắt tới, bộ phim đầu tiên sau khi debut đã nổi tiếng khắp cả nước, cũng khiến mọi người biết đến cái tên Vệ Đình Tiêu này.
Ông và Vệ Đình Tiêu đã quen biết nhiều năm, vừa là người dẫn dắt, vừa là bạn bè của nhau.
Hôm nay hai người lại gọi điện thoại tán gẫu vài câu, đạo diễn Nhậm nói bộ phim tiếp theo ông ấy muốn làm một bộ phim về văn hóa và nghề thủ công truyền thống, để cho những người trẻ tuổi ngày nay được mở mang tầm mắt, chiêm ngưỡng những báu vật ẩn giấu của đất nước.
Vệ Đình Tiêu rất tán thành ý tưởng và mong muốn của đạo diễn Nhậm.
“Tôi tin tưởng ông tuyệt đối, Nhậm đạo diễn xuất phẩm, chắc chắn là tuyệt tác.”
“Đừng có tâng bốc nữa, cậu – Vệ đại ảnh đế mới là tấm bảng hiệu của tôi, đến lúc đó còn phải dựa vào lượng fan của cậu để kéo đoàn phim lên cao đấy.” Đạo diễn Nhậm trêu chọc nói.
Nói đến chuyện đóng phim, Vệ Đình Tiêu liền nhớ tới Ngạn Sơ.
Trước đây, hắn còn dự định lần sau gặp đạo diễn Nhậm sẽ giới thiệu cậu bé xinh đẹp này cho ông, không phải đây chính là cơ hội tốt hay sao?
“Cái kia… tôi có một việc muốn nhờ, tôi muốn dẫn theo một cậu nhóc vào đoàn phim, cậu ấy là lính mới, trông rất đẹp trai! Tôi thấy cậu ấy rất có tiềm năng, tuy diễn xuất còn non nớt, nhưng không sao, tôi tự mình dạy cậu ấy, chắc chắn sẽ không làm ông mất mặt.”
Vệ Đình Tiêu rất hiếm khi giới thiệu người khác cho ông, đạo diễn Nhậm nghe vậy vừa bất ngờ vừa tò mò: “Cậu đã đảm bảo như vậy rồi, tôi đương nhiên đồng ý.”
“Vẫn là Nhậm đạo diễn sảng khoái, hahaha! Cảm ơn ông đã tin tưởng! Ông cũng không hỏi tôi cậu ấy là ai à?” Vệ Đình Tiêu được đằng chân lại lân đằng đầu.
Đạo diễn Nhậm rất phối hợp hỏi: “Tên gì vậy? Tân binh đẹp trai trong giới giải trí, tôi cũng biết một vài người đấy.”
Vệ Đình Tiêu mỉm cười nói: “Người này, chắc chắn ông không biết, cậu ấy tên Ngạn Sơ, là thành viên của một nhóm nhạc nam, không phải sinh viên khoa diễn xuất gì, cũng chẳng có tác phẩm tiêu biểu, không mấy tiếng tăm.”
Đạo diễn Nhậm: “…”
Xác định… là không mấy tiếng tăm sao?
Vệ Đình Tiêu: “Alo? Nhậm đạo diễn, bên ông tín hiệu kém à? Sao đột nhiên mất tiếng vậy.”
Lúc này, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên một tiếng thở dài.
Đạo diễn Nhậm: “Tôi đúng là không biết gì về idol, nhưng cậu nhóc tên Ngạn Sơ kia, tôi lại quen đấy.”
Vệ Đình Tiêu kinh ngạc: “Hả? Nhậm đạo diễn đúng là biết nhiều người, quả nhiên là quan hệ rộng.”
Đạo diễn Nhậm do dự một chút, hỏi: “Cậu… gần đây không lên mạng à? Toàn mạng đều là tin tức về việc cậu ấy giải nghệ, chính cậu ấy cũng không nói với cậu sao?”
“Ông nói cái gì? Giải nghệ gì?” Vệ Đình Tiêu ngây người, đạo diễn Nhậm đang nói nhảm cái gì vậy?
Mấy hôm trước, hắn còn xem video cậu ấy hát nhảy ở bệnh viện…
Vệ Đình Tiêu chợt thấy bất an, nói một câu “Nhậm đạo diễn, xin lỗi, chúng ta nói chuyện sau” rồi cúp máy.
Mấy ngày nay hắn sống như thần tiên, còn quan tâm gì đến hot search Weibo nữa chứ?
Hơn nữa, điện thoại của hắn đều đặt chế độ chặn thông báo cho tất cả các ứng dụng.
Nếu hắn không nhấp vào, căn bản sẽ không biết những tin tức quan trọng xảy ra trong ngày.
Sự phát triển nhanh chóng của xã hội thông tin, khiến lượng tin tức khổng lồ và hỗn tạp bay như những mảnh vỡ vào điện thoại của mỗi người, Vệ Đình Tiêu không thích cảm giác bị động tiếp nhận thông tin như vậy, hắn thích tự mình nắm bắt.
Ví dụ như, bỗng nhiên tự luyến, chủ động nhấp vào Weibo tìm kiếm tên mình, chỉ xem những bình luận khen ngợi hắn.
Dù là trong công việc hay cuộc sống, hắn đều là kiểu người không bao giờ tự hành hạ bản thân, chỉ hành hạ người khác mà thôi.
Nhưng lần này, chính vì không có tin tức hot search tự động hiện lên, hắn đã bỏ lỡ rất nhiều tin tức…
Tất cả đều liên quan đến Ngạn Sơ.
Tới tận bây giờ, cái tên Ngạn Sơ vẫn chiếm giữ vị trí hot search số một, phía sau còn gắn chữ “bạo”, đáng tiếc lại là kết cục thê lương “Ngạn Sơ giải nghệ”.
Vệ Đình Tiêu run rẩy tay nhấp vào hot search, tâm trạng lúc này rất phức tạp.
Lúc biết được sự thật, đầu óc hắn như bị ai đó đập cho một gậy, choáng váng không thôi, sau khi đọc xong Weibo tuyên bố giải nghệ của Ngạn Sơ, cảm giác chua xót trong lòng bắt đầu dâng trào.
Bạo lực mạng đã gây ra những tổn thương gì cho chàng trai mới 20 tuổi này?
Ngay sau đó, Vệ Đình Tiêu lại tiếp tục xem qua tất cả các chủ đề liên quan đến Ngạn Sơ trong mấy ngày qua.
Càng xem tay càng run, một cỗ phẫn nộ dâng lên từ sâu bên trong, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hận không thể bóp nát chiếc điện thoại.
Hắn xem được đoạn video Ngạn Sơ đánh người, thời gian đăng tải chính là ngày hôm sau khi cậu đến bệnh viện.
Nói cách khác, tối hôm đó cậu đã chạy trốn khỏi bữa tiệc rác rưởi kia.
Gặp Ngạn Sơ mới ba lần, theo lý mà nói chỉ là người xa lạ, nhưng lúc này Vệ Đình Tiêu lại cảm thấy đau lòng thay cậu.
Khi tất cả những mũi dao nhọn hoắt đều nhắm vào chàng thiếu niên, lúc ấy cậu ấy phải đau khổ đến nhường nào?
Trong bức ảnh trên Weibo thông báo rời giới, nụ cười của Ngạn Sơ đặc biệt đẹp.
Sau khi trải qua tất cả những điều tồi tệ, vẫn có thể nở một nụ cười thuần khiết như vậy, Ngạn Sơ càng cười, Vệ Đình Tiêu càng cảm thấy khó chịu.
Vệ Đình Tiêu có một người em họ, từ nhỏ đã rất thân thiết với hắn, bằng tuổi Ngạn Sơ.
Hắn cảm thấy có lẽ trong tiềm thức mình đã xem Ngạn Sơ như em trai. Em họ và Ngạn Sơ ở trong mắt hắn đều là trẻ con cả.
Bởi vậy nên lúc ở bệnh viện thấy được dáng vẻ yếu đuối của Ngạn Sơ đã khơi dậy bản năng che chở của Vệ Đình Tiêu.
Muốn cậu nhóc này mau chóng khỏe lại, hy vọng cậu ấy có một công việc ổn định.
Khi làm những điều này, chính Vệ Đình Tiêu cũng không nhận ra sự bảo vệ tự nhiên của mình dành cho Ngạn Sơ, bây giờ hắn càng không có thời gian bận tâm đến nguyên nhân.
Lúc này, cảm xúc của hắn dâng lên mãnh liệt, rất cần một lối thoát.
Biết thế lúc trước đã không làm mình làm mẩy, đưa phương thức liên lạc cho Ngạn Sơ, để cậu ấy báo ơn, nếu không bây giờ đến cả số điện thoại và WeChat cũng không có.
Khoan đã…
Hắn đang nghĩ gì thế này?
Cho WeChat rồi sao nữa?
Hắn có thể thay Ngạn Sơ ngăn cản tất cả tai họa hay sao? Dựa vào thân phận gì để bảo vệ cậu ấy?
Trong mắt Ngạn Sơ, bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau ba lần.
Nói thẳng ra là có chút tự mình đa tình, cũng hơi lắm chuyện.
Vệ Đình Tiêu cảm thấy mình sắp bị phân liệt rồi, trước đây, những chuyện thị phi trong giới giải trí có liên quan gì đến hắn đâu?
Vậy mà bây giờ hắn lại không nhịn được muốn ra mặt thay cậu thiếu niên kia.
Nước trong bể đã đục ngầu không chịu nổi, bị khuấy thành một mớ hỗn độn, Vệ Đình Tiêu lại cứ muốn phân định rõ ràng đen trắng.
Thế lực của nhà họ Vệ ở Bắc Kinh cũng không phải dạng vừa, trong giới nhà giàu có thế lực ngầm, nhà bọn họ xếp hàng đầu.
Vào nghề nhiều năm, hắn bây giờ không chỉ là diễn viên, mà còn là nhà đầu tư, mỗi người đều có cách sử dụng quyền lực khác nhau.
Với kẻ núp sau lưng cười khẩy xem kịch hay, Vệ Đình Tiêu chỉ muốn nói với hắn ta một câu: Quyền lực không phải là công cụ để ức hiếp kẻ khác!
“Giúp tôi điều tra người đàn ông trong đoạn video này, tôi muốn thông tin chi tiết, còn nữa… Những chuyện mờ ám mà quản lý của S.A.P nhà Long Phong âm thầm làm, tôi đều muốn biết tất cả.”
Lũ người này, không có ai trong sạch cả, chỉ cần cố tình điều tra, nhược điểm gì cũng có thể lật ra được, đây là điều hắn đã sớm hiểu rõ sau khi bước chân vào giới giải trí.
Vệ Đình Tiêu cúp điện thoại xong, cả người như mất hết sức lực ngã ra giường, nhìn trần nhà màu xám, trong lòng không khỏi nghĩ –
Cậu nhóc kia đã rời khỏi Long Phong Giải Trí rồi sao? Hiện tại… đang làm gì vậy nhỉ?