Nhớ đến việc trước đó Vệ Đình Tiêu đồng ý cho cậu thêu lên những bộ quần áo khác, Ngạn Sơ chọn ra vài bộ đồ đơn giản từ tủ quần áo của hắn.
Cổ áo, tay áo, túi áo ngực, đều có thể thêm những họa tiết nhỏ phù hợp với màu sắc và phong cách khác nhau.
Những họa tiết nhỏ như vậy rất đơn giản, cũng không tốn nhiều thời gian, Ngạn Sơ thêu được ba cái trong một buổi chiều.
Tiểu Lâm tận mắt chứng kiến Ngạn Sơ hoàn thành những họa tiết này, hai mắt cậu ta phát ra ánh sáng sùng bái.
“Cậu thật khéo tay, trước đây tôi cũng rất thích làm đồ thủ công, chỉ là hơi vụng về.” Tiểu Lâm hâm mộ nói.
Ngạn Sơ tò mò hỏi: “Anh có ảnh không? Em muốn xem.”
Tiểu Lâm lấy điện thoại ra tìm kiếm: “Có, cái này! Là bức tranh tôi làm từ lá cây, còn cái này, là làm từ đất sét siêu nhẹ, tôi còn từng đan áo len, thêu tranh chữ thập.”
Ngạn Sơ kinh ngạc: “Vậy anh cũng rất giỏi, em thấy mấy thứ anh làm đều rất đẹp, anh có muốn học thêu đơn giản không? Em có thể dạy anh.”
Tiểu Lâm mừng rỡ: “Thật sao? Tôi rất muốn học.”
Ngạn Sơ: “Sau khi học được, anh cũng có thể thêu những họa tiết mình muốn lên quần áo của mình.”
Tiểu Lâm lập tức lấy một chiếc áo khoác của mình ra, vui vẻ nói: “Thầy ơi, vậy chúng ta bắt đầu đi, tôi sẽ thêu trên cái này, thêu hỏng cũng không sao.”
Dù sao cậu ta cũng không phải là minh tinh, lại càng không có gánh nặng hình tượng, cậu ta chỉ là thích thử nghiệm.
Ở cùng với Ngạn Sơ thật sự rất thoải mái, cậu ta cũng có thể làm những việc mình thích.
Đến khi Vệ Đình Tiêu làm việc xong, liền cố ý về nhà đón người.
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của hai người.
“Con sóc tôi thêu trông giống chuột hamster quá, béo ú ha ha ha!” Tiểu Lâm cười vui vẻ.
Ngạn Sơ cầm lên xem, trên mặt cũng nở nụ cười: “Rất đáng yêu mà, hơi giống anh đấy.”
Vệ Đình Tiêu bước tới: “Hai người đang nói gì thế? Vui vẻ vậy?”
Ngạn Sơ thành thật trả lời: “Buổi chiều đang dạy Tiểu Lâm thêu.”
Vệ Đình Tiêu hơi ghen tị, vòng tay qua cổ Ngạn Sơ: “Ồ, anh còn tưởng em ở nhà lén lút nhớ anh, xem ra anh không có ở đây, em còn chơi vui vẻ hơn à?”
Ngạn Sơ biết Vệ Đình Tiêu lại hóa thành chanh tinh rồi, vội vàng kéo hắn: “Không phải nói là đi ăn cơm sao? Vậy đi thôi.”
Vệ Đình Tiêu dễ dàng bị vợ dắt mũi.
Mọi người thu dọn một chút, lên xe rồi lập tức xuất phát.
Tiểu Lâm ngồi co ro ở góc xe, ngượng ngùng nói: “Em đi có phải không ổn lắm không, lát nữa em tự ra ngoài ăn đại chút gì đó cũng được.”
Vốn dĩ Tiểu Lâm không định làm phiền buổi hẹn hò của anh Tiêu và Ngạn Sơ, là Ngạn Sơ đã kéo cậu ta lên xe.
Vệ Đình Tiêu cũng không thể nào để Tiểu Lâm ở nhà một mình.
Làm sếp cũng không thể quá vô tình được.
“Lão Thẩm cậu cũng biết mà? Chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, thêm một đôi đũa có là bao.” Vệ Đình Tiêu nói.
Tiểu Lâm: “…” Dù sao cũng sợ nghe được những điều không nên nghe.
Ngạn Sơ vỗ vai Tiểu Lâm: “Không sao đâu, cùng ăn đi, làm sao bọn em có thể bỏ anh lại một mình được?”
Vậy thì Tiểu Lâm thật quá đáng thương.
Ngạn Sơ đã xem Tiểu Lâm như bạn tốt, không muốn cậu vì vậy mà chịu ấm ức gì.
Tiểu Lâm im lặng bị sắp đặt, đến nhà hàng mọi người ngồi vào bàn theo lịch hẹn.
Ngạn Sơ cuối cùng cũng được gặp vị bác sĩ Thẩm trong lời kể của Tiểu Lâm.
Là một người trông rất điềm tĩnh và đáng tin cậy, ngoại hình cũng rất thanh tú, còn đeo một cặp kính gọng bạc, rất có khí chất của bác sĩ.
“Bác sĩ Thẩm, xin chào, tôi là Ngạn Sơ.” Ngạn Sơ tiến lên bắt tay với Thẩm Hạc Tri.
Thẩm Hạc Tri cũng tự giới thiệu mình: “Tôi thường nghe Vệ Đình Tiêu nhắc đến tên cậu, rất vui được gặp cậu, tôi là Thẩm Hạc Tri.”
Vệ Đình Tiêu cười nói: “Lão Thẩm và anh từ hồi cấp ba đã rất thân thiết, bao nhiêu năm qua vẫn giữ liên lạc cũng chỉ có mình cậu ấy thôi.”
Thẩm Hạc Tri vạch trần không chút nương tay: “Vốn dĩ cũng không muốn liên lạc, nhưng Vệ ảnh đế cứ mãi ghé thăm bệnh viện tôi làm việc.”
“Khụ khụ.” Vệ Đình Tiêu ghé sát lại, hạ giọng: “Vợ tôi đang ở đây, cậu có thể đừng nói mấy chuyện đó được không?”
Thẩm Hạc Tri giả vờ không hiểu: “Chuyện nào cơ? Chuyện của cậu, không phải nên thành thật kể hết với vợ sao?”
Vệ Đình Tiêu: “…” Hơi hối hận khi đến ăn bữa cơm này rồi.
Ngạn Sơ mỉm cười nhìn hai người, cậu có thể thấy mối quan hệ giữa Vệ Đình Tiêu và Thẩm Hạc Tri thực sự rất tốt.
Chỉ những người thân thiết mới có thể đùa giỡn như vậy.
Không lâu sau, món ăn và đồ uống được mang lên.
Vệ Đình Tiêu chỉ vào mấy ly chất lỏng đủ màu sắc kia: “Sao cậu còn gọi cocktail? Cậu không phải không biết uống sao?”
Vì đặc thù nghề nghiệp, Thẩm Hạc Tri thường không uống rượu.
Anh ta lấy một ly trà thảo mộc bên cạnh, rồi nói với ba người đối diện: “Gọi cho các cậu đấy, tôi uống nước ngọt là được rồi.”
Vệ Đình Tiêu nói thẳng: “Ngạn Sơ cũng không biết uống rượu.”
Trong lòng Vệ Đình Tiêu vợ vẫn là một đứa trẻ!
Nhưng bản thân Ngạn Sơ lại rất muốn thử.
Trước đây cậu từng bị tên quản lý tâm đen Vương Thế Cương gài bẫy ở các buổi tiệc rượu, Ngạn Sơ ghét bị người ta ép uống rượu và sàm sỡ.
Cậu không hề bài xích rượu.
Hơn nữa lần này nồng độ cồn cũng không cao như trước, ngửi thấy khá thơm.
Thêm nữa là có bạn trai ở bên cạnh, cậu rất có cảm giác an toàn, uống chút rượu chắc không sao.
“Trông có vẻ ngon lắm, em muốn uống một ly.” Ngạn Sơ chủ động nói.
Thẩm Hạc Tri liếc mắt, thấy chưa, vợ cậu nói muốn uống kìa.
Vệ Đình Tiêu: “…”
Vệ Đình Tiêu: “Thôi được rồi, chỉ được uống một ly thôi đấy.”
Ba ly cocktail đều được pha chế đặc biệt, đỏ, xanh dương, vàng, màu sắc rất đẹp mắt.
Ngạn Sơ cầm ly cocktail màu đỏ, dùng ống hút uống một hớp, mắt sáng lên: “Ngọt quá.”
Vệ Đình Tiêu dặn dò: “Uống chậm thôi, uống nhanh dễ say, loại rượu này có hậu vị.”
Ngạn Sơ đẩy ly rượu màu vàng cho Tiểu Lâm: “Anh cũng uống đi, ngon lắm.”
Tiểu Lâm hiếm khi ăn uống ở những nơi như thế này, thường ngày đều là đi theo Vệ Đình Tiêu ăn cơm hộp ở đoàn phim.
Hôm nay là Vệ Đình Tiêu đường hoàng cùng bạn bè ăn uống, Tiểu Lâm không ngờ mình cũng may mắn được ngồi cùng bàn, có chút được sủng ái mà lo sợ.
Ngạn Sơ bảo cậu ta uống rượu, cậu ta liền uống theo.
Quả thật như Ngạn Sơ nói, loại rượu này không chát cũng không cay, mang theo vị ngọt ngào của trái cây.
Vệ Đình Tiêu tự động cầm lấy ly cocktail màu xanh: “Vẫn là cậu biết chọn nhà hàng.”
Nhà hàng là do Thẩm Hạc Tri chọn nhưng người mời là Vệ Đình Tiêu.
Vệ Đình Tiêu bảo Thẩm Hạc Tri cứ việc gọi món, dù sao hắn cũng là người trả tiền.
Lúc này, nhân viên phục vụ bước tới, cung kính lịch sự mỉm cười nói: “Hôm nay nhà hàng chúng tôi có chương trình khuyến mãi, cocktail của quý khách đều được gọi thêm đấy ạ.”
Ngạn Sơ đã uống cạn một ly từ lâu, nghe vậy liền đứng ngồi không yên, khẽ giơ ly lên, lại sợ Vệ Đình Tiêu không đồng ý.
Vệ Đình Tiêu nhìn dáng vẻ của Ngạn Sơ lại mềm lòng: “Nếu thích thì cứ gọi thêm đi.”
Thôi, vợ vui là quan trọng nhất.
Hiếm khi thấy Ngạn Sơ hứng thú với một thứ gì đó như vậy.
Ngạn Sơ vui vẻ gật đầu: “Vâng!”
Còn kéo Tiểu Lâm cùng gọi thêm.
Đến nửa cuối bữa ăn, Ngạn Sơ và Tiểu Lâm đều đã hơi say, hai người dựa vào nhau cười ngây ngô, căn bản không nghe người khác nói gì.
Vệ Đình Tiêu bất lực lắc đầu, hắn biết sẽ như vậy mà.
Mà thôi, hôm nay vui vẻ, thỉnh thoảng buông thả một chút cũng tốt.
“Cậu là đến mời tôi ăn cơm đấy, cậu có thể tạm thời rời mắt khỏi vợ mình một chút được không?” Thẩm Hạc Tri phàn nàn.
Vệ Đình Tiêu lúc này mới quay đầu nhìn Thẩm Hạc Tri: “Xin lỗi nhé, tôi đây là… không nhịn được, quen rồi.”
Khoe khoang, một kiểu khoe khoang trần trụi.
Chưa hết, một lúc sau Vệ Đình Tiêu lại tiếp tục: “Cậu cũng lớn rồi, không định lo liệu chuyện đại sự đời mình à?”
Thẩm Hạc Tri thong thả uống trà, liếc xéo Vệ Đình Tiêu: “Tôi hàng ngày phải mổ xẻ bận rộn lắm, lấy đâu ra thời gian mà nghĩ đến mấy chuyện này.”
“Cũng đúng, cậu làm việc ở bệnh viện quá bị hạn chế rồi, cậu chưa từng để ý cô y tá xinh đẹp nào sao? Hay là mắt nhìn của cậu quá cao, đều không ưng?” Vệ Đình Tiêu nói đùa.
Thẩm Hạc Tri nghiêm túc nói: “Nam y tá ở bệnh viện quá ít, tôi thực sự không có người ưng ý.”
“Phụt.” Vệ Đình Tiêu phun cả rượu ra ngoài.
Động tĩnh bên này khiến Ngạn Sơ và Tiểu Lâm đều nhìn qua.
Vệ Đình Tiêu: “Không sao không sao, hai người cứ chơi tiếp đi, anh chỉ là vô tình bị sặc thôi.”
Ngạn Sơ hơi nhíu mày: “Lãng phí, anh không uống thì cho em.”
Nói rồi cậu trực tiếp cầm lấy ly rượu Vệ Đình Tiêu đã uống một nửa, cắm ống hút vào, từng ngụm nhỏ uống.
Vệ Đình Tiêu: “…”
Người đàn ông quay đầu nhìn Thẩm Hạc Tri đang ung dung ăn cơm, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cũng… cong à?”
Thẩm Hạc Tri đặt đũa xuống, sửa lại: “Tôi từ nhỏ đã biết mình thuộc giới tính nào, khác với loại người nhận ra tình cảm của mình muộn màng như cậu.”
Vệ Đình Tiêu đột nhiên ôm lấy mình: “Cậu là gay, lại sớm nhận ra tôi cũng không thẳng, vậy mà cậu còn dám ở cùng tôi?”
Thẩm Hạc Tri bình tĩnh nói: “Đừng tự luyến nữa anh bạn, chúng ta là cùng một loại.”
Với ngoại hình của Vệ Đình Tiêu, trong giới tất nhiên là thuộc hàng cực phẩm, nhưng Thẩm Hạc Tri vẫn là “1” kiên định bất di bất dịch.
Sức hút trên người Vệ Đình Tiêu không có tác dụng gì với Thẩm Hạc Tri.
Anh ta sẽ không nảy sinh ý đồ gì với Vệ Đình Tiêu đâu.
Hai “1” thì có tương lai gì chứ.
Vừa nói, Thẩm Hạc Tri vô tình ngẩng mắt liếc nhìn Tiểu Lâm, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi khẽ nhếch lên.
Vệ Đình Tiêu nói: “Tôi vừa rồi chỉ nói đùa thôi, cậu đừng để ý, chỉ là hơi bất ngờ, trước giờ cậu chưa từng nói với tôi.”
Vệ Đình Tiêu đương nhiên sẽ không tự luyến đến mức nghĩ rằng anh em lại có ý với mình, hắn chỉ là cảm thán Thẩm Hạc Tri giấu cũng kín thật.
Thẩm Hạc Tri thờ ơ xua tay: “Không sao, ai bảo cậu chưa từng hỏi, tôi cũng không cố ý giấu diếm cậu.”
Thẩm Hạc Tri: “Cậu đừng lo chuyện tình cảm của tôi nữa, cậu và vợ cậu sống tốt là quan trọng hơn tất cả.”
Vệ Đình Tiêu bị nghẹn họng không nói nên lời: “…”
Thẩm Hạc Tri nhìn đồng hồ: “Ăn cũng gần xong rồi, tôi phải đi đây, cậu trên đường về cẩn thận, dù sao cũng phải chăm sóc hai tên say xỉn.”
Vệ Đình Tiêu nhìn hai người từ nãy đến giờ vẫn đang chơi với khăn giấy nhà hàng như đồ chơi thủ công, bất đắc dĩ mỉm cười.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, khi khác có dịp lại tụ tập.”
Sau khi tạm biệt Thẩm Hạc Tri, Vệ Đình Tiêu đưa hai tên say xỉn lên xe.
May mà cả hai say rồi đều khá yên tĩnh, chỉ cười ngây ngô, không biết đang vui vì điều gì.
Như hai đứa trẻ vô tư vô lo.
“Tiểu Lâm, chúng ta về nhà tiếp tục thêu nhé.”
“Được ạ~”
Hôm nay không yên tâm để trợ lý về nhà một mình, Vệ Đình Tiêu đành phải sắp xếp cho Tiểu Lâm về biệt thự của mình, dọn cho cậu ta một phòng khách để ở.
Vừa về đến nhà, Vệ Đình Tiêu an trí hai người lên ghế sofa phòng khách, thấy hai người không có hành động gì đặc biệt liền vội vàng vào bếp nấu canh giải rượu.
Cảm tạ trời đất, vừa rồi không nôn mửa trên xe cũng không nổi cơn say, tửu lượng cũng coi như không tệ.
Có lẽ vì nồng độ cồn của rượu cũng không cao.
Đến khi Vệ Đình Tiêu bận rộn xong việc ở trong bếp, múc canh ra bát cho hai người, đi ra gọi người thì phát hiện hai người đang dựa vào nhau thêu thùa trên quần áo.
“Bạn học Ngạn Sơ, bạn học Tiểu Lâm, ra uống chút canh nào, ngoan.” Vệ Đình Tiêu kiên nhẫn dỗ dành hai đứa nhỏ.
Ngạn Sơ rất lễ phép trả lời: “Em thêu xong cái này rồi uống.”
Tiểu Lâm bắt chước Ngạn Sơ nói: “Em cũng thêu xong cái này rồi uống.”
Vệ Đình Tiêu bất lực, chỉ có thể giữ canh cho ấm, rồi dặn dò hai người: “Vậy hai người phải nhớ lời mình vừa nói đấy, lát nữa đi uống, bây giờ anh đi tắm, hai người cứ ngồi đây ngoan ngoãn thêu, nghe thấy chưa?”
Ngạn Sơ: “Ừm.”
Tiểu Lâm: “Ừm ừm.”
Vệ Đình Tiêu cảm thấy tâm trạng hai người vẫn còn khá ổn định, nếu người ngoài nhìn vào, có lẽ cũng không nhìn ra bọn họ đang say.
Hắn phải giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân của mình trước, để tiện chăm sóc và an trí hai người này sau.
Vệ Đình Tiêu tắm nhanh, sau khi tắm rửa sạch sẽ mùi trên người liền vội vàng ra ngoài, trong lòng cũng lo lắng hai người say rượu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
May thay bọn họ vẫn ngoan ngoãn thêu thùa.
“Thêu xong rồi!” Tiểu Lâm giơ chiếc áo khoác của mình lên cười nói.
“Tôi cũng thêu xong rồi!” Ngạn Sơ giơ một đống quần đùi lên cười nói.
Chờ đã, đó là cái gì? Sao trông quen quen vậy?
Vệ Đình Tiêu xông tới, khi nhìn thấy lô quần lót mới của mình đều bị thêu hoa hết, tức thì choáng váng mặt mày.
Rốt cuộc là lúc nào bị lôi ra thế này?