Vệ Đình Tiêu cởi áo thun, bất ngờ áp sát, “Cùng nhau.”
Hắn chỉ vào bồn tắm đôi cỡ lớn, ánh mắt trìu mến cưng chiều.
Ngạn Sơ mím môi, yết hầu khẽ động đậy, tai đỏ lên rồi bước vào, không nói lời từ chối nào.
Vệ Đình Tiêu nhếch môi cười, hắn biết Ngạn Sơ đã ngầm đồng ý.
Thế là Vệ Đình Tiêu hí hửng đi xả nước, thử nhiệt độ, vừa khéo.
Lại rút vài bông hồng từ trong bình, ngắt cánh hoa thả vào nước, nhẹ nhàng khuấy đều.
Cuối cùng, còn nhỏ thêm vài giọt tinh dầu thơm.
Vệ Đình Tiêu thao tác thuần thục khiến Ngạn Sơ nhìn đến ngây người, “Trước đây anh cũng làm thế này với người khác rồi à?”
Vệ Đình Tiêu vội vàng phản bác: “Sao có thể, anh chỉ có em, không có ai khác.”
“…”
“Không phải đi du lịch với em sao, tất nhiên phải làm chút công lược chứ.” Vệ Đình Tiêu lau hơi nước trên kính, “Đây là kính một chiều, người ngoài không nhìn thấy được, chúng ta có thể vừa tắm vừa ngắm cảnh biển.”
“Ồ.”
Ngạn Sơ chậm rãi cởi đồ, đôi chân thon dài trắng nõn bước vào trong nước, tương phản rõ rệt với cánh hoa hồng, vô cùng câu dẫn.
Chờ Ngạn Sơ ngồi vào trong, Vệ Đình Tiêu cũng không kịp chờ đợi mà bước vào, thân hình hắn cao lớn, chen vào bồn tắm khiến nước tràn ra ngoài một chút.
Ngạn Sơ: “…”
Khuôn mặt Ngạn Sơ bị hơi nước hun đến ửng hồng như trái đào mọng nước, đôi mắt cũng sáng long lanh phủ một tầng sương mờ.
Vệ Đình Tiêu nhìn chằm chằm vợ mình, một lúc sau liền cảm thấy khô miệng.
May mà hắn đã chuẩn bị hai ly đồ uống lạnh trước khi vào phòng tắm, là trà trái cây chanh dây dứa, lúc này hắn nghiêng đầu uống cạn một hơi gần hết.
Uống xong lại hỏi Ngạn Sơ: “Em có muốn uống không?”
Ngạn Sơ khẽ lắc đầu: “Anh uống đi, em không khát.”
Tuy đã có hai con, giống như vợ chồng già nhưng Ngạn Sơ vẫn bị người trước mặt mê hoặc.
Cậu cố ý né tránh ánh mắt, hướng tầm nhìn ra phía kính, nhìn những con sóng xa xa từng lớp từng lớp xô vào bờ.
Vệ Đình Tiêu lại hơi nhích lại gần Ngạn Sơ, cho đến khi cánh tay hai người chạm vào nhau.
Bàn tay hắn đặt dưới nước lặng lẽ nắm lấy tay Ngạn Sơ, giữa hai lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã có một cánh hoa hồng xen vào, như một lớp màng bảo vệ.
Ngạn Sơ chỉ cảm thấy toàn thân như bị kích thích, nóng ran.
Cậu định chỉnh lại tư thế, khuỷu tay vô tình chạm vào một nút bấm.
Dưới đáy bồn tắm lập tức sủi bọt như nước sôi, nổi lên mặt nước.
Ngồi bên trong, cơ thể bị những tia nước từ bốn phương tám hướng xoa bóp.
Ngạn Sơ: “!!”
Ngạn Sơ giật mình.
“Quên nói với em, đây là bồn tắm massage.” Vệ Đình Tiêu đỡ lấy cơ thể đang căng cứng của Ngạn Sơ, “Thoải mái không?”
“Cũng… cũng được.” Trước đây ở nhà Ngạn Sơ thích tắm vòi sen hơn, tiện hơn, chỉ khi nào làm “chuyện ấy” với Vệ Đình Tiêu mới dùng bồn tắm.
Bồn tắm massage là lần đầu tiên cậu trải nghiệm, cảm giác như có những nắm đấm nhỏ đánh vào người dưới nước, nhưng không hề đau.
Vệ Đình Tiêu lấy một ít sữa tắm thoa lên lưng Ngạn Sơ, “Để anh tắm cho em, em với không tới.”
“Em…”
Lời còn chưa dứt, Ngạn Sơ đã bị kéo vào lòng Vệ Đình Tiêu, toàn thân bị hắn ôm trọn, hơi dựa ra sau là có thể chạm vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Đang tắm thì Ngạn Sơ đột nhiên cứng đờ, cậu cảm nhận được phản ứng bình thường của người đàn ông, tai liền nóng lên.
…
…
Sóng biển lúc nào cũng dữ dội hơn, khi những con sóng trắng xóa ập vào bờ cát, cuốn theo rất nhiều vỏ sò và ốc biển nhỏ.
Một vài chú cá nhỏ đáng thương bị sóng đánh dạt vào bờ, chỉ có thể vùng vẫy trong những vũng nước nhỏ.
Những chú cá nằm sõng soài trên bãi cát, không còn sức lực để giãy giụa.
Ngạn Sơ quên mất mình bị bế ra khỏi phòng tắm từ lúc nào.
Tỉnh lại thì đã bị cuộn tròn như một chiếc chả giò.
Vệ Đình Tiêu cho cậu uống chút nước, Ngạn Sơ khàn giọng nói mệt mỏi: “Đừng quậy nữa, mai còn phải ra ngoài chơi.”
Vệ Đình Tiêu cười ôm chặt cậu nằm xuống, “Anh biết rồi, anh thề không làm nữa, đã rạng sáng rồi, em ngủ đi.”
Nghe được câu này, Ngạn Sơ mới yên tâm nhắm mắt lại, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Vệ Đình Tiêu ôm người vợ mệt mỏi của mình cũng hài lòng chìm vào giấc mộng đẹp.
Đêm đó hai người ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau mười giờ mới tỉnh dậy.
Vì nghỉ ngơi tốt, Ngạn Sơ sau khi thức dậy không hề cảm thấy khó chịu ngược lại rất tỉnh táo.
Cậu sờ sờ cái bụng đang kêu ùng ục, nhìn Vệ Đình Tiêu: “Em đói rồi.”
“Anh vừa đặt đồ ăn trên điện thoại rồi, lát nữa khách sạn sẽ mang lên.”
Vệ Đình Tiêu tiến tới định hôn Ngạn Sơ, liền bị cậu đẩy ra, “Em chưa đánh răng rửa mặt.”
Cậu ngồi dậy mặc quần áo.
Vệ Đình Tiêu như hình với bóng đi theo, đứng cạnh vợ đánh răng.
Rửa mặt xong, Vệ Đình Tiêu tiến lại, “Bây giờ rửa mặt xong rồi, có thể hôn rồi chứ.” Vừa dứt lời, hắn liền hôn lên môi cậu, đầu lưỡi tách hàm răng ra, sau đó là một trận càn quét.
“Vị bạc hà, rất tươi mát.”
Ngạn Sơ mím chặt môi đỏ mọng, trừng mắt nhìn hắn.
Mười lăm phút sau.
Nhân viên khách sạn mang đồ ăn tới.
Hai người coi như ăn cả bữa sáng và trưa luôn một thể.
“Sữa này ngon lắm, em thử xem.” Vệ Đình Tiêu đưa cốc sữa qua, Ngạn Sơ cúi đầu được hắn đút cho một ngụm.
Ngẩng đầu lên, trên môi dính một vòng sữa trắng, giống như chú mèo con vừa ăn vụng.
“Ừm, thơm béo thật, ngon đấy.” Ngạn Sơ ăn được đồ ngon, đôi mắt liền sáng lên.
Hai người ăn khoảng nửa tiếng thì giải quyết hết toàn bộ thức ăn.
Ăn no rồi Ngạn Sơ lại tràn đầy năng lượng.
“Hôm nay chúng ta có kế hoạch gì?” Ngạn Sơ hỏi.
“Đưa em đi du thuyền, rồi cho em trải nghiệm lặn biển.” Vệ Đình Tiêu nói.
“Được, vậy chúng ta ra ngoài thôi.”
“Em đội mũ và đeo kính râm vào, ngoài trời nắng gắt lắm.”
Hai người ăn vận chỉnh tề, cùng nhau ra ngoài.
Du thuyền đậu trên mặt biển trắng sáng lóa mắt, Vệ Đình Tiêu dắt Ngạn Sơ lên, đưa cậu ra lan can tầng hai.
Du thuyền bắt đầu di chuyển, gió biển thổi vào mặt mang theo hơi mát khiến Ngạn Sơ không còn thấy nóng nữa.
Lúc này, một đàn hải âu bay thấp, lượn một vòng rồi lại bay lên cao, tiếng kêu trong trẻo vang vọng.
Ngạn Sơ lại lấy điện thoại ra ghi hình, đây là lần đầu tiên cậu ra biển, là một trải nghiệm mới lạ đặc biệt.
Bỗng có một anh chàng nước ngoài cầm máy ảnh tiến lại, nói tiếng Anh, trước tiên khen Ngạn Sơ và Vệ Đình Tiêu đẹp trai, sau đó hỏi có thể chụp ảnh cho họ không, anh ta nói mình là nhiếp ảnh gia tự do, thích ghi lại những điều tốt đẹp.
Vệ Đình Tiêu dịch lại cho Ngạn Sơ nghe.
Ngạn Sơ mỉm cười gật đầu: “Được.”
Anh chàng nước ngoài bảo hai người đứng gần lại, tạo dáng.
Anh ta nhanh chóng bấm máy, miệng liên tục nói rất tốt, tuyệt vời, đẹp.
Chụp xong, anh ta nói sẽ gửi cho họ một bản ảnh gốc.
Hai bên trò chuyện thân thiện một lúc rồi mới tách ra.
Trên du thuyền có huấn luyện viên lặn biển, sau khi du thuyền dừng lại ở một vùng biển bắt đầu hướng dẫn mọi người lặn.
Vệ Đình Tiêu vốn đã có bằng lặn, hắn khá có kinh nghiệm, tự mình mặc trang bị xong lại kiểm tra lại cho Ngạn Sơ một lần nữa.
Sau đó hắn dạy cậu vài động tác tay cơ bản khi lặn.
Ngạn Sơ chăm chú nghe giảng, ghi nhớ tất cả những gì Vệ Đình Tiêu nói.
Hai người lần lượt xuống nước, khi xuống Vệ Đình Tiêu đỡ Ngạn Sơ một chút.
“Lát nữa cứ theo anh, nhìn động tác tay của anh.”
“Ừm.”
Sau khi lặn xuống nước, Ngạn Sơ ngay lập tức cảm nhận được âm thanh xung quanh thay đổi, bên tai là tiếng nước chảy róc rách rõ ràng.
Càng xuống sâu, áp lực lên màng nhĩ cũng tăng theo.
Vệ Đình Tiêu nhìn Ngạn Sơ, đợi cậu thích nghi rồi mới dẫn cậu đến một rạn san hô.
Vô số cá nhỏ đủ màu sắc bơi lượn trong rạn san hô.
Ngạn Sơ bị vẻ đẹp dưới đáy biển làm cho kinh ngạc, dưới làn nước xanh thẳm lại có một bức tranh phong phú đến vậy, khiến người ta phải khuất phục trước sự quyến rũ của thiên nhiên.
Nhắm mắt lại cảm nhận làn nước ôm lấy mình, như hòa làm một thể với đại dương.
Thật thoải mái… thật tuyệt vời…
Vệ Đình Tiêu luôn đặc biệt chú ý đến trạng thái của Ngạn Sơ, thấy cậu tràn đầy phấn khích và tò mò, trong lòng mỉm cười, xem ra là đã thích nghi rất tốt.
Lúc này một đàn cá hề bỗng nhiên bơi tới, chúng dường như không hề sợ Ngạn Sơ, vẫy đuôi quấn quanh người cậu.
Ngạn Sơ đưa tay ra vậy mà có con cá chịu boi trên lòng bàn tay cậu.
Vệ Đình Tiêu rất ngạc nhiên, đây là thể chất hút cá sao?
Hắn biết vợ mình là vạn nhân mê, rất câu dẫn, không ngờ đến cả cá cũng không buông tha.
Ngược lại bên cạnh hắn không có con cá nào chịu dừng, toàn bộ bơi hết về phía Ngạn Sơ.
Vệ Đình Tiêu mang theo một chiếc GoPro chống nước, ghi lại toàn bộ cảnh tượng cá vây quanh Ngạn Sơ.
Sau khi nổi lên mặt nước, Ngạn Sơ thở vài hơi liền nói với Vệ Đình Tiêu: “Lặn biển vui quá, sau này chúng ta lại đi nữa nhé.”
“Được, hoàn toàn không thành vấn đề, nếu em thích về nước rồi chúng ta cũng có thể ra biển chơi.”
Hiếm khi thấy Ngạn Sơ ngoài thêu thùa còn có hứng thú với việc khác như vậy, trong lòng Vệ Đình Tiêu tất nhiên là vui vẻ.
Hắn muốn đưa Ngạn Sơ trải nghiệm những điều cậu chưa từng thử trước đây.
Lặn biển khá tốn sức, sau khi lên thuyền Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ ăn chút bánh ngọt.
“Tai em có đau không?” Vệ Đình Tiêu hỏi.
“Hơi hơi một chút, sắp khỏi rồi.” Ngạn Sơ không để ý chuyện nhỏ này, vẫn đang cảm thán, “Thế giới dưới đáy biển thật sự quá đẹp, trước đây em chỉ xem trên video, tự mình trải nghiệm lại rất khác, vô cùng rung động.”
Vệ Đình Tiêu vuốt mái tóc mới lau khô một nửa của Ngạn Sơ, “Lát về tắm rửa, sấy tóc cho khô, đừng để cảm lạnh.”
“Ừm!”
Về đến khách sạn, lúc Ngạn Sơ đang tắm, điện thoại đặt trên giường bỗng đổ chuông.
Vệ Đình Tiêu lại xem, là video call của Ngạn Cẩn.
“Ngạn Ngạn, ba gọi video nè.”
“Anh nghe máy giùm em.”
“Được.”
Vệ Đình Tiêu nhấn nút nghe, trên màn hình đột nhiên xuất hiện khuôn mặt to đùng của một nhóc tỳ.
“Ba ba ba ba…”
“A, thì ra là con trai cưng của ba!” Vệ Đình Tiêu cười nói với đứa trẻ trong màn hình, “Niên Niên, có ngoan ngoãn nghe lời ông bà không?”
“Ba ba, ba ba!”
Bây giờ hai đứa trẻ chỉ biết nói những từ đơn giản nhất, như “ba ba”, “ông nội”, “bà nội” đại loại vậy.
Ở đầu dây bên kia, điện thoại được Ngạn Cẩn cầm đặt lên bàn, vừa vặn quay được cảnh Niên Niên và Tuế Tuế ngồi trên giường chơi, Ngạn Cẩn ngồi phía sau trông chừng.
“Ba, Ngạn Sơ đang tắm, lát nữa ra ạ.”
“Ừ, ba cũng không có việc gì, chỉ là Niên Niên với Tuế Tuế hôm nay cứ gọi ba suốt nên gọi video cho hai đứa, cho bọn nhỏ nhìn mặt ba nó một chút.”