Nên là trong một nhà hàng sang trọng, không gian tao nhã, tiếng đàn du dương, dùng bữa tối dưới ánh nến; Nên là trong một căn biệt thự được trang trí tỉ mỉ, tay cầm bó hoa hồng tạo bất ngờ cho cậu; hoặc là trong vùng núi này, tìm một bãi cỏ yên tĩnh, xung quanh là những con đom đóm lặng lẽ nhưng lấp lánh…
Dù là trường hợp nào, hắn chắc chắn sẽ ăn mặc chỉnh tề, tỏ tình trong một bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Chứ không phải như bây giờ…
Toàn thân bị thương, vừa mới tắm rửa sạch sẽ khỏi lớp bùn đất hôi thối, còn không biết có khử mùi hoàn toàn hay không, mặc bộ đồ ngủ thoải mái, tỏ tình với chàng trai mắt đỏ hoe.
Con người là sinh vật dễ bị kích động, nhất là khi adrenaline tăng cao, đầu óc không còn nghĩ được gì nữa.
Hắn nói năng lộn xộn hỏi đối phương “có muốn hẹn hò với anh không?”, chắc đối phương cũng ngơ ngác lắm?
Sau khi nói ra câu này, không gian như ngưng đọng.
Hai người nhìn nhau hồi lâu không nói gì.
Vệ Đình Tiêu sợ Ngạn Sơ khó xử, lại nói tiếp: “Em không cần vội trả lời anh, anh chỉ muốn nói cho em biết suy nghĩ trong lòng anh thôi.”
“Xin lỗi, anh thật sự không nhịn được nữa, mỗi ngày nhìn thấy em đều không nhịn được muốn đến gần em, anh biết nói như vậy hơi biến thái, nhưng anh…”
Đồng tử Vệ Đình Tiêu mở to.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp, ẩm ướt, như chuồn chuồn lướt nước hôn nhẹ lên môi hắn.
Những lời phía sau hoàn toàn biến mất, cả người hắn cứng đờ.
Lông mi dài của chàng trai run rẩy như cánh bướm, chứng tỏ cậu cũng rất căng thẳng.
Yết hầu Vệ Đình Tiêu vô thức chuyển động.
Không biết Ngạn Sơ đã ăn gì mà ngọt ngào đến vậy, dù chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, hắn cũng có thể ngửi thấy mùi vị ngọt ngào thoang thoảng.
Trước đó Vệ Đình Tiêu hoàn toàn không ngờ rằng người trước mắt lại táo bạo như vậy.
Táo bạo đến mức hắn, một người vốn không biết xấu hổ cũng không biết phải làm sao…
“Câu vừa rồi, có thể nói lại lần nữa không?”
Sau khi Ngạn Sơ rời khỏi người hắn, hỏi với ánh mắt sáng ngời.
Vệ Đình Tiêu phản ứng chậm nửa nhịp, hoàn hồn bắt đầu sắp xếp câu chữ, tự ý biến câu hỏi thành câu khẳng định.
“Ngạn Ngạn, hẹn hò với anh, làm người yêu anh nhé.”
Vệ Đình Tiêu chật vật chống người dậy bằng một chân. Như vậy cuối cùng hắn cũng không còn phải ngước nhìn nữa mà có thể bao bọc lấy Ngạn Sơ.
Nụ hôn của Ngạn Sơ thật ra đã nói lên tất cả.
Vệ Đình Tiêu thừa thắng xông lên khi cảm xúc của đối phương dao động, cuộc tấn công hai chiều này đã thành công ngoài mong đợi.
“Được.” Ngạn Sơ chỉ thốt ra một từ với giọng khàn khàn.
Nhưng lại là một lời khẳng định chắc chắn khiến Vệ Đình Tiêu vô cùng yên tâm.
Nước có ga trong lòng vẫn sủi bọt ùng ục, quá kích động và hưng phấn, Vệ Đình Tiêu ngược lại không biết phải thể hiện như thế nào.
Lúc này, hắn chỉ có thể vận dụng lý trí còn sót lại của mình.
Liếc nhìn những chiếc camera đen ngòm xung quanh phòng, chân trái nhảy qua với tư thế linh hoạt nhất từ trước đến nay, dùng quần áo che hết lại.
Ngạn Sơ cũng là lúc này mới chợt nhận ra, hành động vừa rồi của mình đã bị quay lại.
Khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng như tôm luộc.
“Anh, chúng ta…”
Vệ Đình Tiêu nhảy trở lại ôm lấy cậu chặn những lời còn lại, hắn giữ đầu Ngạn Sơ cúi đầu vùi vào hõm cổ thơm tho của cậu, tham lam hít hà.
Giọng hắn cũng bắt đầu khàn đi: “Đừng nói gì cả, để anh ôm em một lát.”
Ngạn Sơ: “…”
Từ từ, đôi tay trắng nõn của Ngạn Sơ đặt lên eo Vệ Đình Tiêu, nắm chặt lớp áo mỏng manh, các ngón tay siết chặt.
Đầu mũi là những múi cơ săn chắc, đàn hồi của Vệ Đình Tiêu và mùi thuốc mỡ hơi đắng.
Mọi thứ giống như một giấc mơ.
Thật ra Ngạn Sơ đã chuẩn bị sẵn sàng để mất đi người mình thích, mấy ngày nay cậu vẫn luôn cố gắng thuyết phục bản thân từ bỏ.
Kết quả tốt nhất có thể là họ làm bạn cả đời.
Nhưng trước mặt Vệ Đình Tiêu cậu vẫn không thể che giấu được gì.
Vệ Đình Tiêu bị thương cậu sẽ rất đau lòng, cậu không thể đùa giỡn đối phương như những người khác.
Vệ Đình Tiêu càng cười nói với cậu “không sao” thì trong lòng Ngạn Sơ càng chua xót.
Cậu đã sớm muốn ôm chặt người đàn ông trước mặt.
Ai cũng đều là máu thịt, đây là một cơ thể sống với trái tim đang đập rộn ràng, nó xứng đáng được trân trọng, xứng đáng được yêu thương.
Lời tỏ tình bất ngờ của Vệ Đình Tiêu khiến Ngạn Sơ vô cùng kinh ngạc.
Cậu thậm chí còn lặng lẽ véo mình một cái, chỉ mong đây không phải là mơ.
Sau khi cơn đau ập đến, trong lòng cậu lại là niềm vui mừng không nói nên lời.
Ngạn Sơ chỉ biết Vệ Đình Tiêu đối xử tốt với tất cả mọi người xung quanh, tưởng rằng đối xử tốt với cậu cũng giống như những người khác.
Chưa bao giờ nghĩ rằng Vệ Đình Tiêu cũng có tình cảm giống như cậu dành cho hắn.
Khi nói ra, đã… không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ biết càng lún càng sâu.
Hai người ôm nhau rất lâu, lâu đến mức lồng ngực bị đè ép đến nóng ran lúc này mới hơi buông ra.
Bầu không khí ái muội vẫn còn vương vấn xung quanh, ánh mắt nhìn nhau say đắm, hai đôi môi dần dần tiến lại gần.
Cốc cốc——
“Tiểu Sơ! Cháu có ở trong phòng Tiểu Vệ không? Chú lấy đá cho cháu rồi đây!”
Chu Lan gõ cửa hai tiếng bên ngoài, giọng nói vang dội xuyên qua cửa.
Trong phòng hình như có thứ gì đó rơi xuống đất phát ra tiếng động hỗn loạn.
Một lúc sau, cửa được mở ra.
“Cái đó…”
Rầm!
Cửa bị đóng lại.
Chu Lan nhìn túi đá trên tay mình, không biết sao lại biến mất.
Cái, cái gì vậy?
Vừa rồi là ông hoa mắt sao? Hình như Ngạn Sơ chỉ xuất hiện một giây.
Cháu trai ông thật nhiệt tình, đối xử với Tiểu Vệ thật tốt.
…
Trong phòng, hai người đồng thời ho khan một tiếng.
Khoảng cách gần như chỉ còn một milimet nữa là hôn được rồi, bầu không khí ái muội bị cắt ngang.
Sau khi tỉnh táo lại, Ngạn Sơ lập tức đẩy Vệ Đình Tiêu ra.
Vệ Đình Tiêu vốn chỉ chống đỡ bằng một chân, bị đẩy như vậy lại ngã ngồi xuống đất, đau đến mức suýt kêu thành tiếng.
Mông hắn hôm nay đã chịu đủ rồi.
Ngạn Sơ hoảng hốt đỡ Vệ Đình Tiêu dậy, nhanh chóng chạy đến mở cửa, lấy đá, rồi đóng cửa lại, nhanh như chớp.
“Anh, em chườm đá cho anh.”
Sau khi bày tỏ tình cảm với nhau, Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ vẫn chưa thích nghi với mối quan hệ mới.
Vui mừng là thật, nhưng ngại ngùng cũng là thật.
Muốn thân mật hơn nữa nhưng lại phát hiện làm chuyện này ở nhà thật sự sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài.
Trong lúc được chườm đá, Vệ Đình Tiêu gãi đầu.
“Em đừng lo, đoạn phim tối nay anh sẽ bảo đạo diễn xoá phần đầu đi.”
Còn phần sau… đã bị hắn dùng quần áo che lại, quay ra cũng chỉ là một màu đen kịt.
Vừa rồi khi tắm đã tháo mic, nên nhân viên cũng không biết bọn họ đã nói gì trong phòng.
Như vậy cũng tốt, đỡ ngại hơn.
Ngạn Sơ mặt mỏng, bây giờ chỉ muốn chui vào trong chăn trùm kín mít.
Tâm trạng mấy ngày nay thật sự lên xuống thất thường.
Khi chưa có được sẽ ghen tị, sẽ khao khát. Có được rồi lại lo lắng, là ảo tưởng, sợ mất đi.
Sau khi xử lý vết thương cho Vệ Đình Tiêu xong Ngạn Sơ đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng.
Cậu quay đầu lại nói nhỏ một cách cẩn thận: “Anh, anh nói sẽ giữ lời chứ? Ngày mai tỉnh dậy, em vẫn là bạn trai anh chứ?”
Tim Vệ Đình Tiêu thắt lại, hắn đứng dậy ôm cậu vào lòng lần nữa, hôn lên trán cậu một nụ hôn long trọng.
“Cả đời này đều giữ lời.” Vệ Đình Tiêu hứa hẹn, “Không chỉ ngày mai là bạn trai anh, mà còn ngày kia, ngày kìa, và rất nhiều ngày sau nữa, em đều là người của anh.”
“Nếu có một ngày em không còn là bạn trai anh nữa, thì nhất định là vì…”
Vệ Đình Tiêu cười cưng chiều: “Em từ bạn trai đã trở thành vợ anh rồi.”
“Ngạn Ngạn, đây là lần đầu tiên anh thích một người, có rất nhiều điều anh không hiểu, nếu anh làm không tốt em phải nói cho anh biết.”
“Anh không phải là nhất thời cao hứng, anh thích em…”
“…là vì muốn kết hôn với em.”
Vệ Đình Tiêu có thể cảm nhận được Ngạn Sơ rất thiếu cảm giác an toàn, dù đã tỏ tình rồi cậu vẫn không tin đây là sự thật.
Không sao, hắn sẽ dùng hành động để chứng minh.
Hắn sẽ yêu người này hơn mỗi ngày.
Nghe những lời nói chân thành này, Ngạn Sơ cay sống mũi, mắt lại đỏ hoe.
Cậu không biết hôm nay mình bị sao nữa, tuyến lệ bỗng nhiên phát triển mạnh mẽ như vậy.
Cảm xúc nhạy cảm và bất thường, thật sự rất mất lịch sự.
Nhưng mà cậu thật sự rất vui rất hạnh phúc!
Cậu gật đầu thật mạnh: “Em cũng vậy.”
Cũng là lần đầu tiên thích một người, cũng là… hướng cả đời mà đến.
Từ giờ trở đi, Vệ Đình Tiêu chính là người mà Ngạn Sơ đã xác định là chồng mình.
Nếu đối phương không bỏ không rời, cậu cũng sẽ nắm tay nhau đi đến bạc đầu.
Đêm nay, ve sầu trên núi kêu râm ran, hoa trong sân lặng lẽ nở rộ thoả thích toả hương thơm, ánh sáng của đom đóm lập lòe trong bóng tối càng thêm rực rỡ, hai trái tim đồng điệu mạnh mẽ rung động.
Ngạn Sơ trở về phòng nằm xuống cứ tưởng mình sẽ hưng phấn đến mất ngủ.
Kết quả vừa nhắm mắt không lâu liền mơ màng chìm vào giấc ngủ trong sự bình yên, tiến vào giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau, tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái mở cửa ra liền nhìn thấy người bạn trai mà cậu vừa mới xác định mối quan hệ hôm qua đang đứng trước cửa phòng cậu: “Chào buổi sáng, Ngạn Ngạn.”
“Chào buổi…” Tâm trạng Ngạn Sơ rất khó tả.
Người mình thích, thật sự đã ở bên mình rồi.
Khi hai người cùng nhau xuống ăn sáng, ánh mắt giao nhau vô số lần trên bàn ăn rồi lại lặng lẽ cúi xuống.
Trước ống kính lại càng có cảm giác hồi hộp như đang “lén lút yêu đương”.
“Tiểu Vệ, sao hôm nay chỉ ăn ít vậy?” Chu Hoài Tú thấy Vệ Đình Tiêu đột nhiên ăn cơm rất từ tốn, có chút kỳ quái.
Bình thường đều là ăn cháo hết bát này đến bát khác, ăn bánh bao hết cái này đến cái khác.
“Chân cháu bị thương, hôm nay đạo diễn Dư đồng ý cho cháu làm những việc nhẹ nhàng, không tốn sức, chắc cũng không cần ăn quá no.”
Vệ Đình Tiêu không dám thừa nhận mình ăn ít như vậy là vì nhìn vợ mà mất tập trung.
“Ôi chao, thằng bé này, bị thương càng phải ăn nhiều chứ, không làm việc cũng không được để bụng đói, đã nói là nhà bà có đủ cơm rồi! Cứ ăn thoải mái! Ăn hết những thứ này đi!”
Chu Hoài Tú trách móc một hồi, Vệ Đình Tiêu ngoan ngoãn nghe lời, bắt đầu cuốn sạch thức ăn trên bàn.
Ăn đến cuối cùng, thấy Ngạn Sơ còn nửa cái bánh bao chưa ăn hết, liền tiện tay ăn luôn.
Ngạn Sơ nhìn Vệ Đình Tiêu cắn chỗ cậu đã ăn, ngón tay dưới gầm bàn siết chặt.
Vệ Đình Tiêu tranh thủ lúc người khác không chú ý, lén nháy mắt với Ngạn Sơ, dáng vẻ đó thật sự giống một công tử phong lưu.
Ngạn Sơ đá nhẹ vào chân lành lặn của Vệ Đình Tiêu dưới gầm bàn, muốn đối phương giữ ý tứ trước ống kính.
Nhưng Vệ Đình Tiêu lại mặc kệ, ánh mắt trở nên càng thêm nồng nàn và phóng túng.
Trên mặt viết rõ ràng mấy chữ “Tôi nhìn vợ tôi thì sao, tôi thích nhìn đấy”.
“Cháu ăn xong rồi, cháu về phòng trước đây.”
Ngạn Sơ còn phải livestream, yêu đương cũng không thể mất lý trí, công việc mỗi ngày phải làm vẫn phải hoàn thành.
Ngoài những thứ đang livestream thêu, Ngạn Sơ vẫn luôn muốn thêu một tác phẩm thêu song diện lớn hơn một chút.
Sẽ không bán mà chỉ để sưu tầm.
Trước đây vẫn chưa nghĩ ra sẽ thêu nội dung gì, bây giờ… trong lòng cậu đã có ý tưởng rồi.
Ngạn Sơ lên lầu được nửa đường, quay đầu nhìn Vệ Đình Tiêu vẫn đang nói chuyện phiếm với bà ở dưới nhà, nở một nụ cười rạng rỡ.