A Mậu thì lại biết Ngạn Sơ đang nói đến ai, “Là một trong những trợ lý của Tam gia, Từ Thanh Thanh.”
Thực ra, ông ta đã nghe được vài lời đồn, rằng dạo này Tam gia cho Từ Thanh Thanh chăm sóc một người, không ngờ lại chính là cậu bé trước mặt này.
Liên tưởng đến tâm trạng đa cảm của Tam gia hôm đó, chẳng lẽ thật sự là vì cậu bé này có nét nào đó giống người xưa… nên mới dặn dò trợ lý chăm sóc kỹ lưỡng?
“A Mậu, ông không phải bận việc sao? Để tôi trò chuyện với cậu bé này một lát.” Người phụ nữ khẽ mở đôi môi đỏ mọng, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú.
A Mậu thoáng chần chừ, nghĩ đến tính cách của vị tiểu thư nhà họ Dung này, bỗng thấy hơi lo lắng khi để hai người ở riêng với nhau.
Nhưng Ngạn Sơ là người mà Tam gia đã dặn dò phải chăm sóc, ông ta thân là quản gia bên cạnh Tam gia, tất nhiên phải tuân theo mệnh lệnh.
Hơn nữa, buổi đấu giá sắp bắt đầu, ông ta còn rất nhiều việc phải xử lý, thực sự không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.
Nghĩ đến việc Ngạn Sơ được Từ Thanh Thanh dẫn đến, trong tay cậu hẳn là có tác phẩm cần đem đấu giá, lát nữa chắc cũng sẽ vào phòng đấu giá quan sát, hai người họ chắc cũng không thể trò chuyện được bao lâu.
“Vậy tôi xin phép đi trước, Dung tiểu thư, nếu có yêu cầu gì cô có thể nói với nhân viên bên ngoài.” A Mậu nói, vẻ mặt trầm ngâm, trước khi ra ngoài còn liếc nhìn Ngạn Sơ một cái.
Ngạn Sơ theo bản năng đưa tay sờ lên mặt mình. Trên mặt cậu có dính gì sao? Cảm giác bị nhìn chằm chằm như vậy… thật kỳ lạ.
“Bạn nhỏ Ngạn Sơ, lại đây, ngồi xa vậy làm gì?” Dung Miểu vẫy tay với Ngạn Sơ, dáng vẻ quyến rũ.
Ngạn Sơ hơi do dự, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng người phụ nữ này không có ác ý.
Nhớ đến việc bản thân vừa rồi đã tự giới thiệu, cậu bước đến chỗ cách người phụ nữ một khoảng rồi ngồi xuống, hỏi: “Cho phép tôi hỏi, tên của cô là…?”
“Dung Miểu, Dung thong dong, Miểu mênh mông, tên tôi có hay không?” Dung Miểu đột nhiên tiến lại gần, nháy mắt với Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô, lại lùi sang bên cạnh một chút.
“Ừm…” Cậu càng đoán không ra tuổi của đối phương, nhìn cử chỉ điệu bộ, chẳng khác gì một cô gái mười tám đôi mươi.
“Bạn nhỏ Ngạn Sơ, vừa nãy cậu nói tác phẩm của cậu sẽ được đem ra đấu giá, cậu là họa sĩ à?” Dung Miểu biết những lĩnh vực kinh doanh hiện tại của Mạnh Phó Thanh bao gồm những gì, bèn phỏng đoán.
Ngạn Sơ lắc đầu, “Tôi làm đồ thủ công thêu Tô Châu truyền thống, còn nữa… đừng gọi tôi là bạn nhỏ nữa, tôi 21 tuổi rồi.”
“Ái chà! Con trai mà thêu thùa, đúng là hiếm thấy.” Dung Miểu tỏ vẻ kinh ngạc, tiếp tục nói, “Vậy ra là bạn nhỏ 21 tuổi à.”
Ngạn Sơ: “…”
Dung Miểu thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cậu, cô biết nếu tiếp tục trêu chọc, cậu bé sẽ giận mất.
Thế nên không trêu Ngạn Sơ nữa, mà hỏi: “Cậu đoán xem tôi bao nhiêu tuổi? Năm tôi trưởng thành cậu còn chưa sinh ra đâu, nên trong mắt tôi cậu vẫn là bạn nhỏ thôi.”
Nhìn thấy Ngạn Sơ ngây người ra, Dung Miểu cười đến rung cả người.
Đứa trẻ này thật là… thú vị quá đi mất.
“Vậy… vậy cô… cô chắc cũng tầm tuổi ba cháu.” Ngạn Sơ nhỏ giọng lầm bầm, “Cô trông trẻ quá, cháu hơi bất ngờ.”
Quả thật Dung Miểu dù là ngoại hình hay cử chỉ đều không giống một người gần 40 tuổi, phải nói là cô ấy đã giữ gìn nhan sắc rất tốt.
“Ba cậu?” Dung Miểu vén lọn tóc che khuất mắt, thầm nghĩ.
Tầm tuổi cô, lại được Ngạn Sơ gọi là ba, chẳng lẽ là người cô đang nghĩ đến?
Dung Miểu đột nhiên thăm dò: “Cậu và ba cậu chắc là giống nhau lắm nhỉ? Ngạn Sơ, cậu rất đẹp trai, giống một thiếu niên mà tôi từng gặp hồi còn trẻ.”
Ngạn Sơ không biết sao đề tài lại chuyển sang chuyện này, bị người phụ nữ khen ngợi một cách thẳng thắn như vậy, cậu ngượng ngùng nói: “Cháu… cháu cũng bình thường thôi, nhưng cháu đúng là giống ba, cháu thấy ba còn đẹp trai hơn cháu nhiều.”
Là fan trung thành của ba mình, Ngạn Sơ không nhịn được mà nói thêm vài câu khen ngợi.
“Vừa rồi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Dung tiểu thư, cô đến đây hôm nay cũng là để đem đồ của mình ra đấu giá sao?” Ngạn Sơ chuyển chủ đề.
“Đúng vậy, tôi kinh doanh ngọc, có vài món đồ ngọc muốn mượn buổi đấu giá này để bán, ông chủ ở đây cậu có quen không?”
Dung Miểu cố tình hỏi như vậy, người ta được trợ lý thân cận của Mạnh lão tam đích thân dẫn đến, vậy Ngạn Sơ chắc chắn quen biết ông ta.
“Cô nói là chú Mạnh ạ?” Ngạn Sơ theo bản năng hỏi.
“Cậu gọi ông ta là chú Mạnh à? Vậy cậu phải gọi tôi là dì Dung rồi, tôi và Mạnh Phó Thanh quen nhau từ nhỏ, nhà ông ta ngày trước ở ngay cạnh nhà tôi đấy.” Dung Miểu bắt đầu kể chuyện xưa.
Ngạn Sơ vốn không có ý định hóng hớt, nhưng Dung Miểu cứ khăng khăng đưa chuyện đến tận miệng cậu.
Thêm vào đó… cậu cũng hơi tò mò về chú Mạnh thời trẻ.
Theo lời Dung Miểu, chú Mạnh và Dung tiểu thư xem như là bạn thanh mai trúc mã?
“Chú Mạnh nhà cậu thời trẻ phóng khoáng lắm, không sợ trời không sợ đất, hồi nhỏ hay bắt nạt tôi, nhìn bây giờ đạo mạo vậy thôi, chứ tâm tư sâu lắm đấy, Ngạn Sơ à, đừng để bị vẻ ngoài của ông ta đánh lừa nhé.” Dung Miểu không ngừng bóc mẽ.
Ngạn Sơ: “?”
Thật vậy sao?
Dung Miểu như chìm đắm trong hồi ức, “Nhưng mà, sau này khi ông ta gặp được người mình thích, tính cách cũng thay đổi nhiều, chỉ là kết cục không được trọn vẹn, ế đến giờ, cũng giống chị vậy.”
Ngạn Sơ: “Dì cũng… chưa lập gia đình sao?”
Dung Miểu không hề né tránh chuyện này, “Đúng vậy, nhưng tôi với Mạnh Phó Thanh khác nhau, ông ta là yêu mà không được, còn tôi trời sinh yêu tự do, yêu đương có thể vô số lần, chứ kết hôn thì không thích, tôi đây vẫn còn trẻ trung lắm, thích đi khắp thế giới, làm quen bạn mới, Ngạn Sơ à, cậu có thấy người như tôi rất thiếu nghiêm túc không? Hoặc là, cậu thấy lối sống của tôi là sai lầm không?”
Ngạn Sơ lắc đầu, “Dung tiểu thư, đời người được cái này thì mất cái kia, như dì nói, lối sống như vậy khiến dì luôn trẻ trung, sống rất tự do, chẳng có gì không tốt cả. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, miễn là khiến bản thân vui vẻ thì không thể nói là sai. Nếu con đường này vừa mang lại niềm vui vừa thu hoạch được nhiều điều bất ngờ vậy tại sao không tiếp tục bước tiếp chứ?”
Dung Miểu thoáng ngẩn người.
Những lời này của cậu bé trước mặt… giống hệt những gì Mạnh lão tam từng nói với cô.
Đó là một trong những yếu tố quan trọng khiến cô quyết định rời bỏ sự ràng buộc của gia đình để đi khám phá thế giới bên ngoài, Mạnh Phó Thanh đã cho cô rất nhiều dũng khí.
Bao năm trôi qua, đứa trẻ giống hệt Mạnh Phó Thanh này cũng dùng ánh mắt trong sáng, thuần khiết và kiên định ấy nói với cô những lời này.
Dung Miểu cảm thấy bồi hồi, cảm khái về năm tháng và cuộc đời.
Hi vọng lần này… số phận sẽ đứng về phía Mạnh lão tam…
“Cảm ơn cậu, bé Ngạn Sơ.” Dung Miểu nở nụ cười chân thành, không còn vẻ trêu đùa như lúc nãy nữa.
Ngạn Sơ cảm thấy Dung Miểu dường như cũng là một người có nhiều câu chuyện, bèn động viên: “Dung tiểu thư, hãy cứ là chính mình!”
“Được rồi, bạn nhỏ, tôi đã gọi cậu là bé Ngạn Sơ rồi, sao cậu còn gọi tôi là Dung tiểu thư?”
“Tôi…”
Dung Miểu nghĩ ngợi một lúc: “Để cậu gọi chị là dì Dung, tôi lại thấy mình chưa già đến mức đó, nhưng cậu lại gọi lão Mạnh là chú, thôi bỏ đi, gọi sao cũng được, bối phần của hắn vốn đã cao hơn tôi, hắn trước đây còn bảo tôi gọi hắn là chú đấy, tôi chưa từng gọi bao giờ, hahaha, cậu cứ gọi tôi là chị Miểu Miểu đi, như vậy nghe có vẻ tuổi tác tôi với cậu không chênh lệch lắm, tôi đây thích ở cùng với những người trẻ tuổi như cậu.”
Ngạn Sơ hơi bối rối: “Như vậy… được không ạ? bối phần của chú Mạnh rất cao ư?”
Dung Miểu gật đầu: “Đúng vậy, chắc vừa rồi cậu cũng nghe thấy rồi, người bên cạnh ông ta đều gọi là Tam gia, Mạnh Phó Thanh ở bên ngoài cũng được người ta kính trọng gọi là ‘Mạnh tam gia’ đấy.”
Ngạn Sơ hôm nay nghe chuyện bát quái cũng hơi nhiều rồi, sau này gặp chú Mạnh, nhất định phải giữ kín trong lòng.
“Vâng, chị Miểu Miểu…”
Dung Miểu và Ngạn Sơ trò chuyện khá ăn ý, Ngạn Sơ cũng không còn ngại ngùng như lúc ban đầu, khoảng cách giữa hai người gần gũi hơn. Ngạn Sơ thấy Dung Miểu chẳng có chút nào giống bậc trưởng bối, so với chú Mạnh, cô ấy cứ như một đứa trẻ vậy, thảo nào trông lại trẻ trung đến thế.
Dung Miểu là một người phụ nữ phóng khoáng, hào sảng, lúc vui vẻ thì cười lớn, cả người ngả nghiêng, động tác khoa trương, thỉnh thoảng Ngạn Sơ cũng bị cảm xúc của cô ấy lây nhiễm.
Cô ấy còn giảng giải cho cậu rất nhiều kiến thức chuyên môn về đấu giá, những điều này trước đây Ngạn Sơ chưa từng được nghe qua, cậu nghe mà say sưa.
“Cậu còn chưa biết nhỉ? Buổi đấu giá hôm nay chia làm hai phiên, một phiên là dùng tác phẩm của những nghệ sĩ như cậu làm vật phẩm đấu giá, còn một phiên là đấu giá đồ cổ và ngọc thạch, Tư Mộc và Lang Ngọc Lâu đều là sản nghiệp do một tay Mạnh Phó Thanh gây dựng nên, nói theo một cách nào đó thì hắn thực sự có năng khiếu kinh doanh.”
“Nhà họ Mạnh bao đời nay đều là nhà phân phối thiết bị y tế, tên đó lại không muốn tiếp quản doanh nghiệp gia tộc có sẵn, tự mình ra ngoài theo đuổi nghệ thuật với lãng mạn, sau khi biết chuyện này, tôi cũng không quá bất ngờ, đúng là phong cách của hắn.”
Ngạn Sơ gãi đầu, sao đang nói chuyện lại nghe bát quái nữa rồi…
Lúc này cửa phòng nghỉ được mở ra, Từ Thanh Thanh bước vào.
Nhìn thấy trong phòng ngoài Ngạn Sơ ra còn có một người phụ nữ, cô hơi sững người rồi ngay lập tức trở lại vẻ mặt bình thường.
“Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, bây giờ chị đưa em vào.” Từ Thanh Thanh nói với Ngạn Sơ.
Ngạn Sơ lập tức đứng dậy: “Vâng, chị Thanh, làm phiền chị rồi.”
Trước khi đi, cậu quay lại vẫy tay chào Dung Miểu: “Em đi trước đây, chị Miểu Miểu, có dịp nói chuyện tiếp nhé.”
Dung Miểu nở nụ cười hiền hậu: “Đi đi, đi đi.”
Đợi Ngạn Sơ rời đi, Dung Miểu lấy điện thoại ra, gửi vài tin nhắn.
【Dung Miểu】: Tôi về nước rồi, còn không ra đón gió tẩy trần cho tôi?
【Dung Miểu】: Người đâu? Mạnh lão tam?
【Dung Miểu】: [Nắm đấm][Nắm đấm]
Một lúc sau, bên kia trả lời.
【Mạnh Phó Thanh】: Xin lỗi nha, Tiểu Miểu, dạo này tôi hơi bận, không có thời gian.
【Mạnh Phó Thanh】: Tết tôi về Bắc Kinh mời cậu ăn cơm nhé! Nhất định!
Dung Miểu ngẫm nghĩ lời nói của đối phương.
Không ở Bắc Kinh… đến cả A Mậu cũng không biết tung tích của Mạnh lão tam lần này.
Chuyện này hơi lạ.
Nếu Mạnh Phó Thanh đi công tác vì dự án của công ty, không cần thiết phải giấu cả A Mậu, trừ phi là…
【Dung Miểu】: Không lẽ cậu đang bận theo đuổi vợ hả?
【Dung Miểu】: Lão già rồi còn hồi xuân lần nữa à?
【Dung Miểu】: [Mắt trợn trắng]
Ở đầu dây bên kia, Mạnh Phó Thanh bị những lời này làm cho nghẹn họng, không biết trả lời thế nào bèn mặc kệ.
Ai ngờ người phụ nữ này không buông tha, vẫn tiếp tục gõ chữ gửi tới.
【Dung Miểu】: Tôi đang ở phòng đấu giá của cậu đấy, quen được một cậu bé rất thú vị.
【Dung Miểu】: Cậu nhóc tên là Ngạn Sơ, còn nói quen biết cậu nữa.
【Dung Miểu】: Để tôi đoán xem… ba của đứa bé này, là bạch nguyệt quang của cậu nhỉ?
Mạnh Phó Thanh: “…”