Đây là nơi cậu đã từng đến, phòng ngủ của Mạnh Phó Thanh.
Vết thương đã được băng bó cẩn thận, trên trán và má đều dán băng cá nhân, chỉ là những vết trầy xước nhẹ.
Trong lòng trống rỗng, Ngạn Cẩn lo lắng tìm kiếm khắp nơi.
Nhìn thấy chiếc túi của mình trên bàn, cậu thở phào nhẹ nhõm.
“A Mộc, em tỉnh rồi!” Mạnh Phó Thanh bước vào nhìn thấy người trên giường đã ngồi dậy, mừng rỡ nói.
Hắn bưng một cốc nước ấm, không nói không rằng đưa đến bên miệng cậu.
Ngạn Cẩn đưa tay ra định lấy, nhưng bị Mạnh Phó Thanh giữ lại, “Cả hai tay em đều bị thương rồi, để anh.”
Ngạn Cẩn không nói gì nữa, cầm cốc nước uống từng ngụm nhỏ, ánh mắt vẫn luôn nhìn Mạnh Phó Thanh.
Mấy tháng không gặp, chàng trai đã gầy đi, trông có vẻ rắn rỏi hơn.
“Yên tâm, hai kẻ làm em bị thương kia, anh sẽ không để bọn chúng yên đâu. Toàn là dựa vào quan hệ mới có được chức vụ, chẳng chịu làm việc đàng hoàng chỉ giỏi ức hiếp người khác…”
Mạnh Phó Thanh không ngừng kể tội hai tên kia, trong lòng tràn đầy sự bất bình thay cho Ngạn Cẩn.
Ngạn Cẩn lặng lẽ nghe Mạnh Phó Thanh nói, trong lòng bỗng dâng lên một tia ấm áp.
“Sau này có anh ở đây, sẽ không để em gặp phải tình huống như hôm nay nữa. Nếu thật sự có kẻ dám bắt nạt em, anh sẽ…”
Mạnh Phó Thanh nói được một nửa, trên mặt đột nhiên cảm thấy một mảng ẩm nóng.
Đồng tử hắn co rút, lông mi run rẩy, không dám tin nhìn cậu thiếu niên, đưa tay lên chạm vào chỗ vừa bị hôn.
“A Mộc… em…”
“Hoa và thư hôm nay của anh đâu?” Cậu thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ, “Đến tận nơi rồi, cũng không thể đến tay không chứ?”
Tâm trạng Mạnh Phó Thanh cuộn trào, ánh mắt lóe lên, giây tiếp theo, hắn ôm lấy gáy cậu thiếu niên cúi đầu hôn xuống.
Những đóa hồng trắng trong sân vườn như phát sáng dưới ánh mặt trời, lá cây xanh mướt căng tràn sức sống.
Những bông hoa được gửi đi mỗi ngày đều do chính tay hắn hái, từng đóa hồng trắng lần lượt nở rộ, thay hắn gửi gắm tình yêu và nỗi nhớ nhung.
Nội dung viết trên giấy thư cũng chan chứa tình cảm, là những lời hắn khó mà nói ra thành lời.
Tâm tư của thiếu niên vô cùng thuần khiết, cậu không muốn nghĩ ngợi quá nhiều chỉ nguyện toàn tâm toàn ý dũng cảm một lần.
Ở cái tuổi mới biết yêu, lý do thích một người nào đó không quan trọng, cảm giác rung động khi ở bên nhau mới là điều họ khao khát.
Vị thiếu gia nào đó vốn đã rất dính người, sau khi yêu đương lại càng không chịu rời xa.
Cho dù sau khi được gia đình sắp xếp công việc bắt đầu bận rộn hơn, hắn vẫn muốn kè kè bên Ngạn Cẩn.
“Hôm nay anh lại trốn việc à?” Cậu thiếu niên đang gọt dở một khối gỗ.
“Vốn cũng chỉ là làm cho có lệ thôi, anh chẳng có hứng thú gì với mấy cái công ty của gia đình cả.” Mạnh Phó Thanh ngồi xổm bên cạnh Ngạn Cẩn, nhìn cậu.
“Vậy anh hứng thú với cái gì?”
“Em.”
“…” Hết nói nổi.
Thấy má cậu thiếu niên hơi ửng đỏ, Mạnh Phó Thanh mỉm cười, “Trước đây anh nói thích đồ gỗ em làm cũng không phải đang dỗ dành em mà là thật lòng thích. Anh rất hứng thú với đồ thủ công, sau này nếu muốn làm việc mình thích, anh muốn mở một cửa hàng đồ thủ công mỹ nghệ, hoặc cửa hàng đồ cổ, liên quan đến nghệ thuật cũng được.”
“Bây giờ anh cũng có điều kiện làm mà, gia đình anh không chịu đầu tư sao?”
“Cũng coi như vậy đi, chắc họ nghĩ anh không làm việc đàng hoàng, làm những việc này chẳng mang lại lợi ích gì cho gia tộc.” Vẻ mặt Mạnh Phó Thanh có chút buồn bã, nói lên sự thật tàn khốc của những gia tộc giàu có, “Trong mắt họ, lợi ích gia tộc luôn được đặt lên hàng đầu.”
“Em ủng hộ anh làm những việc này.” Ánh mắt cậu thiếu niên trong veo, mang theo sự kiên định và khích lệ, “Thành công hay không cứ thử rồi mới biết.”
Mạnh Phó Thanh vẫn luôn biết A Mộc là người ít nói, nhưng mỗi lần những lời nói ngắn gọn này được thốt ra từ miệng cậu đều có sức hút mãnh liệt, khiến hắn càng thêm yêu thích thiếu niên này.
Khác với những cậu ấm cô chiêu nhà giàu khác, Mạnh Phó Thanh chưa bao giờ coi thường xuất thân của một ai, hắn yêu một người không đặt nặng tiêu chuẩn về tiền bạc và giai cấp, cảm nhận của bản thân hắn mới là tiêu chuẩn.
Hợp mắt là hợp mắt, không có lý do gì khác.
Hắn thích cậu thợ mộc nhỏ bé ít nói nhưng tốt bụng này, mỗi ngày đều thích hơn một chút.
“A Mộc, em dọn đến chỗ anh ở đi.” Mạnh Phó Thanh nói ra những lời trong lòng.
Nếu có lúc ban ngày hắn thật sự bận rộn không thể đi cùng cậu thiếu niên bày hàng, vậy thì hắn hy vọng ít nhất buổi tối hai người có thể ở bên nhau.
Ngạn Cẩn không nói gì, động tác trên tay hơi khựng lại.
Mạnh Phó Thanh biết đối phương đang do dự, liền thừa thắng xông lên: “Anh cho em thuê, được không?”
Với tính cách của Ngạn Cẩn, cho dù hai người đã là người yêu, cậu cũng sẽ không chấp nhận việc đối phương đơn phương chi trả về mặt kinh tế.
Mạnh Phó Thanh nguyện ý dâng hiến tất cả cho cậu nhưng cậu ở bên hắn không phải vì tiền.
Cậu cũng sẵn sàng hy sinh cho đối phương, nhưng điều đó phải có quá trình cho và nhận.
Mạnh Phó Thanh lại nói: “Mỗi tháng em khắc cho anh một con chim nhỏ, coi như tiền thuê nhà.”
Một lúc lâu sau, Ngạn Cẩn mới khẽ gật đầu.
Những chú chim nhỏ đó con nào cũng tinh xảo.
Mạnh Phó Thanh cảm thấy giá trị của chúng còn hơn cả tiền thuê nhà một tháng, là hắn lời chứ không phải cậu.
Trong lòng hắn, cậu thiếu niên là một nghệ sĩ nhỏ, một người thợ thủ công có tâm hồn.
Ngày đầu tiên Ngạn Cẩn chuyển đến vẫn còn hơi bỡ ngỡ.
Lúc cậu dè dặt đề nghị ngủ riêng phòng, Mạnh Phó Thanh đã rất sốc.
“Xin lỗi, cho em chút thời gian được không?” Ngạn Cẩn cũng lo lắng không biết yêu cầu của mình có quá đáng hay không.
Nếu Mạnh Phó Thanh không vui, hay là cậu vẫn nên…
“Được, nghe theo em hết.” Mạnh Phó Thanh đồng ý.
Ngạn Cẩn: “…”
Cậu thiếu niên vốn định thỏa hiệp bèn lặng lẽ ngậm miệng.
Người cũng đã bị hắn lừa về nhà rồi, còn gì chưa hài lòng nữa? Mạnh Phó Thanh thầm an ủi bản thân.
Ở chung một mái nhà cũng khiến Mạnh Phó Thanh cảm thấy yên tâm hơn.
…
Khả năng thích nghi của Ngạn Cẩn rất mạnh, chưa đến một tuần đã biết sử dụng những thiết bị công nghệ cao đó.
Trước đây ở nhà thuê cậu đều tự giặt quần áo.
Còn nhà Mạnh Phó Thanh cái gì cũng có sẵn, nấu nướng giặt giũ tắm rửa đều rất tiện lợi.
Có lúc Mạnh Phó Thanh chưa về, cậu sẽ nấu cơm chờ hắn về cùng ăn.
Nếu Mạnh Phó Thanh tan làm sớm, sẽ chạy đến quầy hàng của cậu, chờ cậu dọn hàng xong rồi cùng về nhà.
Thỉnh thoảng cũng buông thả bản thân một chút, dạo chợ đêm, ăn khuya ở vỉa hè.
“Đây là lẩu tự chọn, em ăn chưa?” Mạnh Phó Thanh chỉ vào một quầy hàng rong.
Món ăn này mới du nhập vào Hải Thị chưa lâu nhưng đã rất được yêu thích, mỗi lần đi ngang qua Ngạn Cẩn đều thấy rất thơm nhưng chưa bao giờ mua ăn.
Cậu lắc đầu.
“Đi, anh dẫn em đi thử.”
“Anh ăn mấy thứ này được không đấy?”
“Có gì mà không được? Trước đây anh vẫn hay ăn đồ vỉa hè với bọn A Phi đấy thôi? Sao? Em nghĩ người giàu không ăn mấy thứ này à?”
Mạnh Phó Thanh nhướn mày, “Bọn anh không có nhiều quy tắc như vậy.”
Đặc biệt là so với những công tử bột chỉ biết giữ thể diện, cả người tỏa ra khí chất cao quý thanh tao, Mạnh Phó Thanh càng yêu thích hơi thở cuộc sống bình dị này hơn.
Ngạn Cẩn ăn một miếng mì thấm đẫm nước dùng, vị cay nồng và thơm ngon lan tỏa trong khoang miệng.
Thật ra Ngạn Cẩn không thích ăn cay lắm, nhưng miếng này quả thực rất kích thích, tạo cảm giác sảng khoái.
“Thế nào? Vị cũng được chứ?”
“Ừ.”
Thật sự rất ngon, Ngạn Cẩn thẳng thắn thừa nhận.
“Nhưng hơi nhiều, em ăn không hết.” Ngạn Cẩn rất tiếc khi phải bỏ thừa thức ăn.
Mạnh Phó Thanh cầm lấy đũa, “Còn anh nữa mà.”
Cuối cùng cậu nhìn thấy Mạnh Phó Thanh ăn hết phần còn lại của mình, cả nước dùng cũng uống sạch, Ngạn Cẩn lén lút đỏ mặt.
Trước đây cậu không dám nghĩ đến việc ăn chung bát với người khác, sau khi yêu đương thì khác, cậu và người trước mặt đã thiết lập mối quan hệ thân mật nhất.
Không chỉ chia sẻ đồ ăn, khi tình cảm dạt dào còn trao nhau nụ hôn sâu.
Hôm đó, hai người như sắp vượt quá giới hạn.
Nguyên nhân là do Mạnh Phó Thanh đi tiếp khách uống chút rượu, nhưng không nhiều, không đến mức say khướt mất tỉnh táo như trước kia.
“Hôm nay chúng ta có thể ngủ chung phòng không?” Giọng chàng trai khàn khàn, “Anh muốn ôm em ngủ.”
Trái tim cậu thiếu niên lúc này cũng đập rất nhanh, nhìn vào mắt chàng trai, ánh mắt dần nóng lên.
Thời tiết đang chuyển nóng, quạt điện trong phòng quay đều đều, thổi bay những sợi tóc mái hơi dính mồ hôi trên trán cậu thiếu niên.
Cậu tiến đến đặt lên môi chàng trai một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Thở nhẹ ra một hơi, đáp lại một chữ: “Được.”
Ngay lập tức, Mạnh Phó Thanh đứng dậy bật điều hòa trong phòng ngủ, vào những năm này gia đình có điều hòa ở Hải Thị vẫn còn rất ít.
Luồng khí lạnh phả ra ngay lập tức, hơi nóng trên người cũng dịu đi đôi chút.
Nhưng trái tim hai người vẫn nóng như lửa đốt.
Không biết Ngạn Cẩn bị cái gì nhập, đầu óc nóng lên cậu nói: “Chúng ta… làm đi.”
Mạnh Phó Thanh sững người, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, dường như mang theo sự cuồng nhiệt mãnh liệt.
Câu nói này như ngòi nổ châm ngòi cho đêm dài, kéo hai người vào vòng xoáy bất tận.
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mạnh Phó Thanh vẻ mặt thỏa mãn.
Nhìn cậu thiếu niên vẫn còn đang ngủ say trong vòng tay, hắn cúi đầu mỉm cười hôn lên trán cậu.
Rón rén xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Hắn vừa ngân nga câu hát vừa đi vào bếp nấu canh.
Tối qua hai người đều chưa ăn gì, hôm nay phải bồi bổ cho tốt.
Còn trong phòng ngủ.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, Ngạn Cẩn mới từ từ tỉnh giấc.
Cựa quậy một chút thấy toàn thân đau nhức, cậu bèn nằm yên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu cũng điên rồi mới chiều theo hắn làm chuyện điên rồ đó.
Cảm giác phá vỡ mọi ràng buộc và gông cùm khiến cậu có chút say mê.
Có lẽ cuộc sống không nên lúc nào cũng gò bó trong khuôn khổ, thỉnh thoảng chiều theo tiếng gọi con tim, buông thả bản thân cũng không tệ lắm.
Dù không biết người ta yêu đương như thế nào nhưng cậu và Mạnh Phó Thanh đều có nhịp điệu của riêng mình, như bây giờ cũng rất tốt.
Một lát sau, Mạnh Phó Thanh đẩy cửa bước vào, bưng cho cậu một bát canh nóng.
Hắn đỡ cậu dậy, kiên nhẫn đút từng thìa một như đang đút cho trẻ con.
Vừa đút vừa nói: “Lúc em chưa tỉnh, anh đã kiểm tra giúp em rồi, không bị thương đâu, nhưng anh vẫn bôi thuốc cho em rồi, bây giờ thấy đỡ hơn chưa?”
“Khụ khụ…” Ngạn Cẩn bị sặc.
Mạnh Phó Thanh vội vàng đặt bát xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu.
Một lúc sau, Ngạn Cẩn mới bình tĩnh lại liếc hắn một cái: “Không có gì nói thì im miệng đi.”
Mạnh Phó Thanh bị mắng đến mức không dám ho he.
Đối phương còn đang ăn, hắn đúng là nói không đúng lúc.
Ngạn Cẩn uống xong canh, khôi phục chút năng lượng, cơ thể ấm lên, cổ họng cũng dễ chịu hơn nhiều.
“Xin lỗi, sau này anh nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.” Mạnh Phó Thanh nói, đưa tay lên xoa đầu cậu thiếu niên.