Nàng bưng một chậu nước ấm gõ cửa, giọng nam trầm ổn nói: “Vào đi”.
Nàng bước vào, nhìn thấy Tần Xước đang đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm thứ gì đó trong đình viện.
Hắn mặc một bộ quần áo xanh trắng, đường nét khuôn mặt trông nhu hòa dưới ánh trăng, nhưng lông mày nhíu lại.
“Mới vừa vào thu mà cây này đã rụng hết lá, nhìn thật đáng thương.” Hắn lắc đầu, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười cũng có vẻ thê lương.
Tạ Tinh Diêu đặt nước xuống, nhìn bóng dáng có vẻ tiêu điều của hắn, định mở miệng.
“Chủ yếu là nó quá xấu, ngày mai tìm người xử lý đi.” Hắn lắc đầu chán ghét, đóng cửa sổ lại.
…
Nàng không nên có tâm tư an ủi hắn.
“Tiểu mỹ nhân sẽ rời đi ngày mai,” bộ dạng hắn vẫn tuỳ tiện như thường lệ, sờ đầu nàng, “Lần cuối cùng, đi thôi."
Nàng gật đầu, tay chân hơi cứng đờ nằm lên giường, nhắm mắt lại, lấy tay che.
Nghĩ lại một năm trước lúc nàng muốn xuống núi, sư huynh và sư tỷ của nàng dặn dò rất nhiều điều, ngay cả sư điệt lớn tuổi hơn nàng cũng không khỏi nhắc nhở nàng, đừng bị người ta lừa gạt ở dưới chân núi.
“Tiểu sư cô, nhất định phải cẩn thận nhé.” Các sư điệt tràn đầy lo lắng.
Lúc ấy, nàng ôm kiếm, cầm một túi đồ lớn mà bọn họ đưa, đáp lại toàn bộ.
Nghĩ kỹ lại, bọn họ ầm ĩ đủ thứ lời, nàng chẳng nghe được mấy câu, nghĩ thầm, nàng không dễ bị lừa.
Kết quả, nàng bị trộm túi tiền vào ngày thứ ba sau khi xuống núi.
Cũng may sự việc không nghiêm trọng, không có tiền thì tìm một ít việc mà giang hồ treo giải thưởng để làm, tuy dọc đường có gập ghềnh, nhưng không ai đánh thắng được nàng, vì vậy suôn sẻ hơn năm tháng.
Cho đến một ngày nọ, nàng cứu một người ăn xin khỏi một đám người, người ăn xin bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn ôm chặt bánh trong ngực.
“Muội muội bị bệnh, nàng chưa bao giờ ăn bánh nhân đường từ nhỏ. Có lần ở trên đường, nàng nhìn thấy đứa trẻ khác ăn ngon lành, nên cứ nhắc mãi muốn ăn.” Người ăn xin ngồi xổm bên đường, khi nói những lời này gần như sắp khóc. Tạ Tinh Diêu ngẫm nghĩ, rồi trả tiền bánh nhân đường cho hắn, đưa chút ngân lượng bảo hắn dẫn muội muội đi khám bệnh, kêu hắn mau về nhà.
“Tỷ tỷ, ta để cái này cho tỷ nhé.” Bánh nhân đường mà người ăn xin ôm bị vỡ nhỏ, hắn đưa một cái coi như còn nguyên vẹn cho nàng, rồi bỏ chạy thật nhanh.
Nàng thề, ngày nào đó nàng quay lại nơi kia, nhất định sẽ mua mười cân bánh nhân đường và nhìn người ăn xin ăn đến khi nào nôn ra mới thôi.
Đó chính là cái bẫy, sau khi ăn bánh nhân đường, nàng bị trúng độc, không thể sử dụng hết nội lực, tay chân chỉ còn ba phần sức. Việc này là do kẻ thù lúc trước của nàng thực hiện. Chuyện may mắn duy nhất là nàng đã chạy trước khi kẻ thù đuổi kịp, tuy chưa được hai bước, nàng đã bị mẹ mìn đi ngang qua tóm lại.
Trong ấn tượng của nàng, mẹ mìn dẫn theo một đám người, đi vài chỗ, cuối cùng mới đến nơi này. Ngày ấy ở chợ, bởi vì đã lâu không có ai hỏi thăm, thái độ của mẹ mìn đối với hàng hóa như bọn họ cũng càng lúc càng tệ, đánh ngay trên đường.
“Đừng đánh, mấy đầu người này của ngươi giá bao nhiêu.”
Đột nhiên có một nam tử lên tiếng, giọng điệu lười nhác và trong trẻo, cắt đứt sự hung bạo của mẹ mìn.
Lúc ấy Tạ Tinh Diêu đang hôn mê, mơ hồ nghe thấy nam nhân kia muốn mua toàn bộ nô lệ, còn đặc biệt hỏi cụ thể có bao nhiêu nữ nô.
Nàng nghe mẹ mìn nói nhỏ với người nọ, rằng ở đây có vài cái non, người đối diện không tỏ ý kiến.
Cầm thú.
Nàng chưa mắng xong trong lòng, đã nghe người nọ và mẹ mìn dường như quay sang phía nàng nói “Chỗ đó có người hơi lớn tuổi”.
Sau đó, bọn họ thống nhất giá cả, nàng cắn môi mới tỉnh táo chút đỉnh, nhìn thấy một đôi giày trước mặt.
“Mua ngươi về để ngủ với ta, nửa năm sau sẽ thả ngươi, chịu không?”
Nàng khiếp sợ, làm sao có người hỏi được câu như vậy ngay tại trên đường, càng cảm thấy hắn thật sự vô sỉ, nên ngẩng đầu lên nhìn nam nhân tới mua nô bộc.
Đó là một gương mặt có vẻ trầm ổn và ôn hòa, hắn cúi xuống, nói lời nhẹ nhàng kèm theo ý cười nhìn nàng.
Tuy tức giận, nhưng nàng cần một nơi để tĩnh dưỡng, nếu tiếp tục đi theo mẹ mìn, không biết mình sẽ về đâu. Suy nghĩ một hồi, nàng miễn cưỡng gật đầu.
Ngày hôm đó Tần Xước mua toàn bộ nô bộc, ngoại trừ nàng, không ai bị mang đi. Nàng không biết những người đó đi đâu, nhưng nàng tới một nơi nổi tiếng.
Lược Ảnh Môn.
Sau đó nàng mới biết, cầm thú tên là Tần Xước.
Đợi nàng thay xiêm y sạch sẽ xong, Tần Xước nhìn chằm chằm vào tay nàng hỏi: “Ngươi tập võ?”
Nàng gật đầu.
“Quan sai hay là người giang hồ?”
“Người giang hồ.”
“Vậy ngươi cũng biết đây là nơi nào, biết ta là ai?” Hắn tiến lại gần nàng, cười hỏi, hơi thở ấm áp phả vào má nàng.
“Đã từng… từng nghe nói.”
“Nghe gì về ta?”
Nàng ngẫm nghĩ, trầm giọng mở miệng: “Quỷ d/âm đãng.”
… Nụ cười của Tần Xước cứng đờ trên mặt.
Nàng tiếp túc nói nửa câu sau: “Gian thương vô lương tâm.”
Lược Ảnh Môn đã tồn tại cả trăm năm, là danh môn binh khí trên giang hồ, chuyên chế tạo vũ khí, không có đao kiếm hay ám khí nào mà không biết, coi như là có danh tiếng nhiều năm.
Nhưng bảy năm trước, sau khi Tần Xước trở thành môn chủ, danh tiếng của Lược Ảnh Môn xuống dốc không phanh.
Nghe đồn môn chủ này háo sắc. Lúc trước thánh khí của Ma giáo rơi vào tay Lược Ảnh Môn, Ma giáo ra giá không nhỏ, nhưng hắn còn muốn Thánh Nữ của Ma giáo ủy thân cho hắn, sau đêm đó mới trả lại thánh khí.
Sau đó, Thánh Nữ tự sát vì đã bị nhục, hành vi còn hèn hạ hơn Ma giáo, khiến người chính đạo càng không thể chịu đựng.
Còn nghe nói, vì ăn trộm danh kiếm tổ truyền của người khác, hắn đã giết nhiều người, sau đó bán được một ngàn lượng vàng.
Tuy nhiên, chỉ là những chuyện không có bằng chứng, Lược Ảnh Môn cung cấp hầu hết binh khí cho các môn phái trên giang hồ, cho nên không ai thật sự muốn giết hết Lược Ảnh Môn, bất kỳ người chính đạo nào trân trọng danh tiếng sẽ không thân cận với hắn lắm.
Ngày ấy, sau khi Tạ Tinh Diêu kể lại một số chuyện về Tần Xước mà nàng từng nghe nói, người đối diện không tức giận, chỉ cười.
Hắn đứng dậy: “Đi nào.”
“Làm gì?” Nàng rụt tay lại theo bản năng.
“Quỷ d/âm đãng, ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?” Tần Xước nhướng mày, cố ý nhéo cằm nàng, nhìn ánh mắt nàng hoảng loạn và đỏ mặt.
Sau đó nàng hỏi, những người bị mua cùng lúc với nàng đã đi đâu, Tần Xước ngẫm nghĩ, nói: “Đều bị ném vào lò đúc kiếm, thanh kiếm ngươi vừa lấy được tạo ra như vậy.”
Nàng lau thanh kiếm mới được đưa tới, cứng đờ tại chỗ.