Tạ Tinh Diêu ngã trong sân, Tần Xước vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, sờ vẫn còn hơi thở, hắn thở phào nhẹ nhõm, thấy trên mặt nàng có gì đó giống thuốc
bột, hét lên gọi Ôn Lương Thu tới.
Nhìn khả năng trốn thoát vừa rồi của hắn, xem ra bọn họ đều đánh giá thấp Sẹo Đứt. Từ lúc bị bắt, hắn bắt đầu cố ý tỏ ra yếu thế, cố ý nói với bọn họ cái gọi là sự thật.
Ngay lúc Ôn Lương Thu bắt mạch cho Tạ Tinh Diêu, Tạ Tinh Diêu đột nhiên mở mắt ra, Cửu Xu hét lên “Cẩn thận”, đẩy Tần Xước ra, dùng sức giật con dao trong tay nàng, thấy hai mắt nàng đục ngầu, ông giơ tay đánh nàng bất tỉnh.
“Tại sao…” Ôn Lương Thu khám mạch, nghi ngờ nói, “Mạch của nàng, giống như bị tẩu hỏa nhập ma.”
Vì sao vô duyên vô cớ bị tẩu hỏa nhập ma.
Tần Xước nhìn nơi Sẹo Đứt biến mất trong núi, nắm chặt tay.
Chạy thẳng xuống dưới chân núi, Sẹo Đứt vào một quán rượu, chào thủ hạ đợi đã lâu.
“Mọi việc đã làm thỏa đáng, phái hai người trở về trước để báo tin cho tướng quân.” Hắn uống ngụm trà rồi nói.
Ban đầu, Lâm Tri Vương ra lệnh cho hắn là không được giết Tạ Tinh Diêu. Lần ám sát đầu tiên chỉ nhằm mục đích khống chế nàng và mang về, ai ngờ thất bại.
“Chỉ cần ta tới gần Trung Nguyên, đám người giang hồ sẽ quên số tiền đã nhận và phát điên lên, không bằng làm cho bọn họ tự chuốc lấy rắc rối trước, nếu có thể nhân cơ hội đó giải quyết triệt để mới tốt.” Tạ Khoan đứng trước cửa sổ, nói những lời này trước khi bảo Sẹo Đứt tới Trung Nguyên.
Triệu chưởng môn mới nói với Sẹo Đứt cách đây một thời gian, năm đó Tạ Tinh Diêu may mắn sống sót trong kiếm trận. Bà tha mạng nàng, cho Tạ Tinh Diêu một loại thuốc gọi là Mạnh Bà. Loại thuốc Mạnh Bà này không độc, chỉ khiến tâm trí người ta hỗn loạn. Nếu muốn hồi phục thì phải tiếp tục thử loại thuốc này, chỉ cần liều lượng hơi bất cẩn, không những hoàn toàn mất khống chế tinh thần, nội lực toàn thân sẽ mất kiểm soát.
Tạ Tinh Diêu tẩu hỏa nhập ma, chỉ có một người có thể cứu, bọn họ tất nhiên sẽ về Tuần Kiếm Tông.
Hiện tại Tần Xước đã biết chuyện năm đó, bất kể hắn có tin mình hay không, chỉ cần hắn muốn che chở cho Tạ Tinh Diêu, cẩn thận điều tra các môn phái khác, nhất định có thể tìm ra manh mối, sau đó sẽ vạch trần, lúc đó võ lâm chính phái mất hết mặt mũi bởi vì vụ nhận tiền. Mình phải ở lại nơi này, khi thời cơ đến, xem thử hoặc là kêu các môn phái đó đẩy chuyện này lên Tuần Kiếm Tông, bảo bọn họ liên hợp lại, tiêu diệt nhóm người đã lãnh đạo võ lâm nhiều năm này, đổi nhóm người đứng đầu võ lâm Trung Nguyên, tốt nhất là sẽ nghe lời bọn họ.
Mấy năm nay, tình hình trong triều đình Nam Quốc càng bất ổn, càng có nhiều người bất mãn với hắn, thế lực quốc gia ngày càng suy giảm, Lâm Tri Vương không phải không nghĩ tới việc trở về, như vậy nhất định phải tránh những rắc rối sau này.
Sẹo Đứt cúi đầu nhìn nước trà trong veo, nhớ tới lời Tần Xước: “Vô dụng thôi, bỏ đi”.
Nhưng hắn muốn sống, chẳng phải hắn là người có ích hay sao, đương nhiên không nên nương tay cho bất cứ ai cản đường mình.
“À này” Hắn nghĩ đến chuyện Thanh Nha, nói với thủ hạ: “Nhắc tướng quân điều tra một người.”
Đêm qua Sẹo Đứt rắc thuốc bột trước mặt Tạ Tinh Diêu rồi bỏ chạy, Ôn Lương Thu nhìn đi nhìn lại, không thấy nó là thuốc độc.
“Mạch của nàng rối loạn, đầu óc không tỉnh táo lắm, trên cổ có vết máu nhạt, là dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma.” Nàng nhíu mày nói, hôm qua nên trực tiếp giết Sẹo Đứt, nàng vừa tức giận vừa tự trách.
“Làm sao cứu nàng?” Tần Xước nghĩ vào thời điểm này, nếu Sẹo Đứt chết, Lâm Tri Vương sẽ im như ve sầu mùa đông. Nếu bọn họ muốn đối phó với hắn dựa theo kế hoạch sẽ tốn nhiều công sức hơn, nên nhịn trước, không ngờ…
Hắn ôm Tạ Tinh Diêu đang bất tỉnh. Nàng tỉnh lại hai lần trong đêm, nhưng lần nào mở mắt ra, thậm chí tròng mắt cũng không nhúc nhích, không nói câu nào, giống như một con rối.
“Giống như người gỗ, khi thì điên cuồng khi thì bình tĩnh, ta chưa từng chữa trị bệnh này” Ôn Lương Thu nghĩ lại, chợt nói: “Ta nghe nói, có người đã chữa khỏi triệu chứng này.”
“Ai?”
“Đào Tước, năm đó Tước y nổi tiếng vì đã chữa khỏi bệnh cho một tiền bối bị tẩu hỏa nhập ma.”
Hình như Đào Tước vẫn còn ở Tuần Kiếm Tông với Thẩm Thù Chi.
Suy nghĩ một lúc, Tần Xước nhìn gương mặt tái nhợt của Tạ Tinh Diêu, ôm chặt nàng nói “Quay về”.
Cửu Xu biết bọn họ phải đi, ông không ngăn cản, ném Di Sơn Xuyên và một quyển kiếm phổ cho Tần Xước.
“Khi nào tiểu đậu ngọt hết bệnh, hãy để nàng luyện kiếm phổ.” Tần Xước nhíu mày nhìn quyển kiếm phổ mà hắn luyện từ nhỏ.
“Ta thấy tư chất của nàng không tệ, dù sao con cũng có thể dạy nàng. Ta đã dạy cho con, đến lượt con truyền lại kiếm phổ này.” Nói xong, Cửu Xu xoay người về phòng.
“Sư phụ” Tần Xước gọi, do dự một lúc lâu, khẽ cười nói, “Bảo trọng.” Cửu Xu nở nụ cười bất cần đời: “Không cần con làm phiền ta, ta khá tốt.”
Ở trên xe ngựa, Tạ Tinh Diêu lại náo loạn một trận, Ôn Lương Thu đưa cho Tần Xước một cái túi thơm, thấy nàng sắp nổi điên, để nàng ngửi sẽ ngủ thiếp đi.
Hắn sợ nhất là khi nàng tỉnh lại, không nói chữ nào, cũng không nhúc nhích.
“A Tinh.” Hắn vuốt mặt nàng, kêu thật nhiều lần, nhưng nàng không có phản ứng gì, hắn chỉ có thể ôm nàng, nhíu mày thật sâu.
Thỉnh thoảng nàng tỏ ra bình thường, chớp mắt gọi “Tần Xước”, hắn vẫn vui vẻ. Nàng nói “Khát”, hắn đút chút nước cho nàng, nàng dựa vào vai hắn mơ màng hỏi: “Ta bị sao vậy?”
Hiện giờ nàng đang tỉnh táo, chỉ nhớ khoảnh khắc nắm thuốc bột ném lên người mình, dường như mình đang mắc kẹt trong vũng bùn, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống.
“A Tinh bị bệnh” Hắn nhìn người đang uể oải tinh thần, “Không sao đâu, sẽ chữa khỏi.”
Nàng muốn sờ mặt hắn, nhưng đột nhiên không có sức lực, vừa nghe xong câu này, nàng lại ngủ thiếp đi.
Lúc đến nhà trọ, lão tiền bối gác cửa vẫn ngồi ở trước cửa, thấy bọn họ đỡ Tạ Tinh Diêu xuống, nhíu mày: “Sao mới mấy ngày đã trở thành thế này?”
“Làm phiền tiền bối lấy giúp chút nước.” Tần Xước nói có chút khó khăn.
Tiền bối gật đầu, nhìn hai người bước rất vất vả, ông bước tới nắm tay đặt Tạ Tinh Diêu lên giường.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà trọ truyền tới tiếng la hét, có vẻ người tới không có ý tốt, lão tiền bối nhíu mày, nói “Đợi chút”, ông đi ra ngoài một mình.
Ôn Lương Thu nhìn trước cửa sổ, hai người tới đều mang theo vũ khí, không giống như người chính đạo. Lão tiền bối nói với bọn họ đôi câu, dường như muốn dẫn bọn họ vào trong.
“Sẹo Đứt vừa đi ra ngoài, tất nhiên sẽ tiết lộ tung tích của chúng ta. Nếu lúc này có người tìm tới, sẽ khó đối phó.” Ôn Lương Thu nói.
Tần Xước nhìn thoáng qua Tạ Tinh Diêu, phân loại một số thuốc độc và bột độc mà Ôn Lương Thu mang theo, lấy ra ngăn bí mật trong tay áo mà hắn đã làm trước đó, nhét không ít vào trong tay áo.
“Tuy nhiên, lão tiền bối có thể đối phó với đám người này.” Nàng không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài nên hơi yên tâm.
Tần Xước lắc đầu: “Bước chân của tiền bối nặng nề nhưng không có lực, trước đây có lẽ không có đối thủ, e rằng đã gặp phải khó khăn gì đó, võ công không bằng trước nên mới tìm nơi để trốn.”
Vừa nói xong, cửa đột nhiên mở ra, tiền bối khòm lưng chậm rãi bước vào, nói: “Lần sau trước khi khinh thường người khác, nên tìm hiểu trước xem người ta là ai.”
Tần Xước nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy hai người kia đã bị trói vào cột bất tỉnh.
“Hành tẩu trên giang hồ, có rất nhiều cách để bắt người mà không cần phải đánh nhau” Lão tiền bối chỉ vào xe ngựa của bọn họ từ cửa sổ, nói: “Mấy sợi dây sặc sỡ mà các ngươi treo trên xe ngựa đã thu hút người ta.”
Đó là thứ mà Cố Phán đưa cho bọn họ để phòng ngừa Ma giáo.
“Mấy sợi dây đủ màu kia thuộc sở hữu của Ma giáo, bọn họ thường dùng để xác định người một nhà, cũng sẽ đưa cho người mình có ơn, nhưng xét đến cùng, có không ít người đối đầu với Ma giáo, thấy mấy sợi dây đủ màu sẽ muốn ra tay.
Đi thêm năm mươi dặm về phía bắc thì nhanh chóng bỏ mấy sợi dây đi, kẻo thu hút thêm nhiều người.” Tiền bối nói.
Tần Xước hành lễ: “Vãn bối đã có lời xúc phạm, xin đa tạ tiền bối.” “Coi như cám ơn chén nước của đứa nhỏ này, đứa nhỏ này bị bệnh gì?”
Ôn Lương Thu thở dài nói: “Không biết vì sao, chưa luyện công mà đã tẩu hỏa nhập ma.”
Tiền bối bước tới bắt mạch, gật đầu nói: “E rằng mối nguy hiểm đã bị mai phục trước đó, không hiểu sao bị lộ ra. Các ngươi định đi đâu?”
“Đi tìm Tước y để chữa bệnh cho nàng.” Tần Xước nắm tay Tạ Tinh Diêu nói. Nghe tên Tước y, tiền bối sửng sốt, sau đó gật đầu, nói “Cũng đúng”.
Vừa dứt lời, Tạ Tinh Diêu đang nằm trên giường mở mắt ra, tròng mắt nhúc nhích, Tần Xước tưởng nàng đã tỉnh táo, nhưng lại thấy nàng đột ngột ngồi dậy, trợn mắt, đưa tay ra bóp cổ hắn.
“Tạ Tinh Diêu!”
Ôn Lương Thu hét lên, tiền bối lại sửng sốt, bừng tỉnh cầm khăn tay dính thuốc mê mà Ôn Lương Thu đưa qua, bước tới bịt miệng và mũi Tạ Tinh Diêu.
Tần Xước ho một lúc lâu, sắc mặt mới chuyển từ đỏ sang trắng, thấy nàng lại ngủ, nghĩ rằng thuốc mê sẽ làm nàng dừng một thời gian.
Tiền bối đột nhiên hỏi: “Nàng tên gì?”
Hai người nhìn nhau, Tần Xước mới đáp: “Tạ Tinh Diêu”. “Là người của Tuần Kiếm Tông?”
“Vâng.”
Vẻ mặt của tiền bối thay đổi ngay lập tức.