“Xem ra, hắn là người tới ám sát chúng ta lần trước.” Tần Xước nói.
Nam tử nghe vậy càng thêm kích động, Ôn Lương Thu nói: “Đừng ráng nữa, không giết ngươi đâu, cho ngươi giữ bí mật của chủ tử, không cần chiến đấu vất vả như vậy. Đến đây, để ta xem vết thương.”
“Tên gì?” Tần Xước hỏi.
Người nọ không đáp, Ôn Lương Thu cười nói: “Ta kêu hắn là Sẹo Đứt, trên cánh tay có vết sẹo hình chữ thập, hai vết sẹo giống như bị chém đứt.”
Nam tử sửng sốt, cúi đầu nói: “Ôn đại phu vẫn còn nhớ à.”
“Nhớ chứ, đương nhiên nhớ những người mà ta từng trị bệnh.” Nàng trả lời một cách hợp lý.
Ánh mắt của người nọ bình tĩnh ngay lập tức, nhìn Ôn Lương Thu không có sát khí. Tần Xước nhấc chân, đang phân vân có nên viết thư cho Nghiêm Liễu hay không.
Vừa rồi đánh nhau với người nọ, Tạ Tinh Diêu biết hắn là người lần trước, lúc bắt trở lại cũng hơi nặng tay. Sau khi Ôn Lương Thu đỡ hắn lên giường, bọn họ mới phát hiện vết thương trên người của nam tử này nghiêm trọng hơn rất nhiều, có vẻ đã xảy ra không ít chuyện trước khi gặp bọn họ.
“Vết thương của ngươi ở đâu ra? Thủ hạ của ngươi đâu?” Tạ Tinh Diêu hỏi.
Sẹo Đứt quay đầu, không nói gì.
Vết thương đều ở phía trước, trên bụng hắn còn có vết bầm hình hoa lê, tựa như là một loại chiêu số của môn phái trên giang hồ ở Nam Quốc, trông giống như nội chiến.
Tần Xước nhướng mày: “Không phải là thủ hạ đã phản bội, chỉ còn một mình ngươi đuổi giết chúng ta đó chứ.” Nếu không, làm sao hắn bị thương nặng đến vậy còn một mình theo dõi bọn họ.
Sẹo Đứt ngẩng đầu nhìn hắn, không nói có phải hay không, lạnh lùng hỏi: “Môn chủ Lược Ảnh Môn tò mò à?”
Xem ra hắn đã điều tra thân phận của mình, Tần Xước không vội, nói tiếp: “Lâm Tri Vương không sợ chết hay sao, dám phái người tới võ lâm Trung Nguyên.”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Ôn Lương Thu đưa bình sứ qua: “Đừng vờ vịt, không phải ta không biết ngươi. Uống thuốc đi, nghe có hiểu không?”
Nhìn Sẹo Đứt ngoan ngoãn uống thuốc viên, Tần Xước không khỏi mỉm cười.
“Ta đói bụng.” Hắn đột nhiên quay đầu nói với Tạ Tinh Diêu.
Tuy Tạ Tinh Diêu không hiểu bộ dạng đáng thương của hắn, nàng vẫn nói “Được”, sau đó vào bếp nấu ăn.
Khi Tạ Tinh Diêu đã rời đi, Tần Xước ngừng cười, đứng ở mép giường nói: “Ta nghĩ ngươi đã ở bên Lâm Tri Vương một thời gian, rõ ràng biết toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều hận các ngươi đến tận xương, hắn còn phái ngươi tới Trung Nguyên làm việc, quả thật là không quan tâm đến mạng sống của ngươi. Ngay cả thủ hạ phái cho ngươi cũng phản bội, xem ra ngươi không có địa vị gì ở trước mặt Lâm Tri Vương.”
Sẹo Đứt nhìn chằm chằm Tần Xước, hắn luôn muốn xác nhận sự nghi ngờ trong lòng mình. Người có ngoại hình và ánh mắt này không giống Quý Như Tê chút nào, nhưng thân thủ lại rất quen thuộc, còn biết tung tích của Di Sơn Xuyên. Nhưng dựa trên những lời vừa rồi, hắn đột nhiên cảm thấy, có phải mình nghi thần nghi quỷ hay không, đây không phải là chuyện mà Quý Như Tê có thể hỏi.
Từ khi tới Nam Quốc, Lâm Tri Vương đã thu nạp rất nhiều thuộc hạ. Đương nhiên hắn không hữu dụng bằng rất nhiều người Nam Quốc trợ giúp Lâm Tri Vương. Hắn cạnh tranh với các tướng lĩnh dưới quyền Lâm Tri Vương không phải ngày một ngày hai. Lần trước thất bại, những thuộc hạ của hắn có ý đồ khác, sợ hắn thất thế, thậm chí còn bí mật liên lạc với các tướng lĩnh khác để giải quyết hắn ở Trung Nguyên.
“Ta không hiểu.” Hắn vẫn kiên trì.
Tần Xước nhướng mày: “Ôn đại phu, cho hắn uống thuốc mê đi, buổi tối ném hắn xuống vách đá.”
Vốn luôn luôn tốt bụng, Ôn Lương Thu lại vô cùng tự nhiên lấy thuốc mê ra, muốn đút cho Sẹo Đứt. Dường như hắn không thể xoay chuyển tình thế, vẻ mặt không dám tin.
“Sao, ngươi cho rằng, ta không muốn giết các ngươi chứ gì? Ngươi cảm thấy ta đã quên chuyện ở Thiên Du Sơn hay sao.” Nàng bình tĩnh nói.
“Vô dụng thôi, bỏ đi” Tần Xước cầm dây kiếm mà hắn đã mua cùng Tạ Tinh Diêu lần trước, cười lạnh: “Huynh đài hẳn là rất quen thuộc với điều này, có gì phải kinh ngạc.”
Khi Ôn Lương Thu vạch miệng hắn ra, Sẹo Đứt thấy vẻ mặt thờ ơ của bọn họ, thầm giật mình, hất đầu ra, hỏi: “Các ngươi muốn gì?”
Lúc Tạ Tinh Diêu bưng đồ vào, không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, Sẹo Đứt đã chịu mở miệng.
“Nói đi, vì sao Lâm Tri Vương muốn giết tiểu trưởng lão.” Tần Xước hỏi.
“Diệt khẩu.”
Sẹo Đứt dừng một chút mới nói tiếp: “Bốn năm trước, ta đã giúp Lâm Tri Vương mua chuộc người của Tuần Kiếm Tông, giao một số tiền lớn để đại sư tỷ của Tuần Kiếm Tông lúc ấy, cũng chính là Triệu chưởng môn hiện tại, phân phát cho các môn phái khác, lấy danh nghĩa là giúp đỡ các môn phái vượt qua những năm đói kém, bọn họ đồng ý sẽ không phái đệ tử đi ám sát Lâm Tri Vương. Chỉ có chưởng môn của các môn phái biết chuyện này, để giữ gìn mặt mũi, mọi người đều ngậm miệng. Năm đó Triệu chưởng môn nói với ta, có một đệ tử biết giao dịch ngầm của chúng ta, đó là tiểu trưởng lão. Ta vốn dĩ muốn giết ngươi, nhưng bà ta nói, bà ta đã ném ngươi vào kiếm trận sau núi, đó là nơi đệ tử của Tuần Kiếm Tông bị phạt, cửu tử nhất sinh. Lúc đó sẽ nói là ngươi đã vào nhầm trong đó, như vậy có thể che giấu cho qua.”
Kiếm trận.
Tạ Tinh Diêu nhíu mày suy nghĩ, nàng biết có nơi này phía sau núi, sư phụ không cho bọn họ tới gần, nàng lại bị ném vào đó?
“Ta tưởng ngươi đã chết. Cách đây một thời gian, Triệu chưởng môn gửi thư đến, nói rằng ngươi sống sót sau kiếm trận năm đó. Bà ta cho ngươi uống thuốc, mất ký ức, nhưng phát hiện ngươi giấu con dấu của chưởng môn Tuần Kiếm Tông, nghi ngờ ngươi đã nhớ lại. Sợ ngươi nói ra chuyện năm đó, võ lâm sẽ bắt đầu nhắm vào Vương gia nhà ta vì thể diện, cho nên muốn giết ngươi trước.”
Tần Xước nhíu mày, nếu là như thế, muốn chứng minh Tạ Tinh Diêu không giết sư phụ, nhất định phải vạch trần lời nói dối của Triệu chưởng môn, đương nhiên sẽ để lộ bí mật của các môn phái, lúc đó toàn bộ võ lâm chính đạo đều mất hết mặt mũi. Hiện tại các môn phái tưởng nàng giết sư phụ nên mới phái người đuổi giết nàng, nếu tình thế thay đổi, Triệu chưởng môn dùng chuyện mọi người nhận hối lộ năm đó để đe dọa, các môn phái khác e rằng sẽ chẳng phân biệt đúng sai, chỉ muốn diệt trừ Tạ Tinh Diêu.
“Chuyện gì đã xảy ra với sư phụ của ta?” Tạ Tinh Diêu cầm kiếm, cắn môi hỏi.
“Mọi chuyện vốn dĩ đã xong xuôi, ta chỉ ở lại xung quanh Tuần Kiếm Tông để quan sát, không biết tại sao, tiền chưởng môn đột ngột qua đời. Ta lên núi hỏi Triệu chưởng môn, bà ta không nói gì với ta, chỉ nói đây là chuyện riêng của Tuần Kiếm Tông, bảo ta cứ yên tâm” Sẹo Đứt dừng một chút, nhìn Tạ Tinh Diêu, “Việc mua chuộc các môn phái đã được giấu sư phụ ngươi, bởi vì lường trước ông sẽ không đồng ý.”
Vậy là người này không biết nguyên nhân chính xác về cái chết của sư phụ nàng, nhưng lại ám chỉ rằng nó có liên quan đến sư tỷ của nàng.
Một cơn ớn lạnh chạy khắp người, nhưng nàng vẫn không nghĩ được gì.
“Tần môn chủ” Sẹo Đứt thấy Tạ Tinh Diêu mất mát rời đi, hỏi: “Không biết như lời của ngươi, tin tức gì để ta bất lực trở về nhưng vẫn giữ được tánh mạng?”
Có mặt Cửu Xu, có lẽ hắn không giết được Tạ Tinh Diêu, nhưng cần một lời giải thích.
“Ngươi trở về, dừng lại ở biên giới hai ngày, sẽ có người giao tin tức cho ngươi.” Tần Xước nghĩ đến việc bán một số tin tức của những quan viên Nam Quốc cho Lâm Tri Vương, hắn cũng cần, không có gì để mất.
Sẹo Đứt gật đầu, coi như đồng ý.
“À này” Ôn Lương Thu hỏi, “Các ngươi có gặp Thanh Nha ở Nam Quốc không?”
Suy nghĩ một hồi về cái tên này, Sẹo Đứt lắc đầu: “Vì sao hỏi về người này?”
“Không có gì, trước đây nghe người ta nói hình như đã gặp hắn ở Nam Quốc, đều là cố nhân nên quan tâm một chút.”
Cố nhân.
Sẹo Đứt cúi đầu, có lẽ cố nhân này không liên quan đến hắn.
Buổi tối, Tạ Tinh Diêu ngồi trên tảng đá, Tần Xước muốn tới an ủi nàng, nhưng bị Ôn Lương Thu cản lại.
“Để nàng yên.”
Dù sao hiện tại đã xác nhận, sư tỷ của nàng quả thật từng có ý giết nàng, đương nhiên nàng sẽ cảm thấy khó chịu.
Ôn Lương Thu xoay người, đưa thuốc cho Sẹo Đứt với gương mặt vô cảm. Sẹo Đứt nhìn nàng một lúc mới nhẹ giọng hỏi: “Nghiêm đại ca có khỏe không?”
“Khỏe, làm thợ săn lấy tiền thưởng ở bên ngoài, mỗi năm gặp một lần.”
“Các ngươi thành thân chưa?”
“Rồi” Nàng cười nhạt, “Không cần ở bên nhau cả ngày đêm mới gọi là phu thê.”
“Vậy vì sao ngươi đi theo môn chủ của Lược Ảnh Môn?”
“Hắn đưa nhiều tiền.”
Câu trả lời thản nhiên làm Sẹo Đứt cười khổ: “Các ngươi thả ta đi thật à?”
“Thật ra ta ước gì có thể bóp chết ngươi ngay bây giờ” Ôn Lương Thu lạnh mặt nói, bưng chén thuốc đưa cho hắn, “Nhưng nếu đã hứa với ngươi, không thể không giữ lời. Tuy nhiên, ngươi nhớ truyền tin cho Lâm Tri Vương, những người năm xưa vẫn chưa chết hết, hắn đừng hòng kê cao gối ngủ yên.”
Sẹo Đứt nhìn ra mối quan hệ giữa Tần Xước và Tạ Tinh Diêu, có thể giải thích vì sao môn chủ của Lược Ảnh Môn nhúng tay vào chuyện này. Hắn cảm thấy Tần Xước có chỗ không bình thường, nhưng không thể nói ra.
“Sáng mai sẽ thả ngươi ra, ngươi thành thật chút đi.” Ôn Lương Thu đút thuốc mê cho hắn, nhìn hắn nuốt xuống mới đóng cửa lại.
Bọn họ cũng định xuống núi vào sáng mai, nhân tiện dẫn người này đi cùng.
Sẹo Đứt nhìn chằm chằm ngọn nến đung đưa trong gió. Gió từ cửa sổ thổi vào càng ngày càng lạnh, hai tay hắn bị trói, dựa vào tường, nhắm mắt hồi lâu.
Đột nhiên, hắn mở mắt, phun viên thuốc mê trong miệng ra, nhẹ nhàng thoát khỏi dây thừng.
Ánh trăng chiếu lên tảng đá, bóng Tạ Tinh Diêu đang ngồi kéo thật dài dưới ánh nến, một đôi giày giẫm lên bóng nàng. Cảm giác tiếng gió xen lẫn bị cản trở, Tạ Tinh Diêu chợt nhíu mày, quay đầu lại, thấy Sẹo Đứt đang mỉm cười với nàng.
“Tiểu trưởng lão, ngươi còn nhớ mình đã mất trí nhớ như thế nào không?” Hắn cười hỏi.