Còn một thời gian nữa mới đến giờ cúng, Dương Vi Tử rảnh rỗi không có gì làm nên tới một cái hồ vắng vẻ để câu cá, hắn quen với việc tu tâm và ngộ đạo vào những lúc như vậy, sau khi ngồi xuống thì nhắm mắt lại.
Nghe gió thổi xuyên qua rừng, dòng nước tĩnh lặng.
Cần câu khẽ nhúc nhích, tiếng động hơi khác thường, hắn mở mắt ra, cảnh giác kéo cần câu, đột nhiên cảm thấy rất nặng, nghi ngờ càng nhiều hơn.
“Rầm”
Tiếng vang vừa dứt, hắn mở to mắt nhìn một thiếu nữ từ trong nước chui lên, cả người ướt đẫm, hắt hơi hai lần, trang phục đỏ thẫm làm nổi bật làn da trắng nõn.
“Ủa, đây là cái gì…” Hoắc Vân Thủy nhíu mày, đưa tay ra sau lưng kéo thứ gì đó.
“Ngươi đừng nhúc nhích, là cái móc…”
“Rẹt”
Hắn trơ mắt nhìn Hoắc Vân Thủy kéo mạnh, lưỡi câu hoàn toàn xé rách áo nàng.
Lúc này Hoắc Vân Thủy mới chú ý tới người trên bờ, nhìn áo mình bị rách nên hơi buồn bực, quay lại nhìn thấy người trước mặt thì lại thật sự tức giận.
“Ngươi bị sao vậy, chỗ này không có cá mà ngươi ném lưỡi câu làm gì?”
Cả người nàng ướt đẫm, đường cong mềm mại hiện ra, nàng chắp tay trước người, lo lắng nói: “Không được nhìn.” Sau khi Dương Vi Tử ngửa đầu né tránh, nàng mới kéo thân thể dính nước lạnh lên bờ.
“Ta… đang tu luyện” Hắn vì tu tâm mới đến nơi yên lặng, ngước mắt lên hỏi, “Cô nương ở dưới nước làm gì?”
“Ta luyện công.”
“Công gì?”
“Ngươi hỏi công pháp của người khác để làm gì?” Nàng trợn tròn mắt nhìn hắn, vốn canh cánh trong lòng chuyện Hoắc Vân Sơn bị thương do hắn gây ra trước đó, bây giờ càng bực mình hơn, nhìn hắn cúi đầu chuẩn bị tranh cãi, nàng ném đá vào người hắn, “Không được nhìn ta.”
Dương Vi Tử bị đụng đau chân, nên quay người lại, vội vã lấy ít tiền đưa ra sau lưng: “Tại hạ không có cố ý, số tiền này là để bồi thường cho xiêm y của cô nương.”
Người này cũng không đến nỗi phiền hà như vậy.
Hoắc Vân Thủy nhíu mày, khẽ hừ, đẩy tay hắn lại, nói: “Ai cần tiền của ngươi, sau này ngươi đánh nhau với người khác, bớt làm tổn thương người ta là được.”
Dương Vi Tử nghe vậy, cảm thấy khó hiểu, định quay đầu lại hỏi, hắn đã từng đánh nhau với nàng hay sao, thì nghe nàng nói “Không được quay đầu lại”, nên đành quay lưng lại thế này.
Hoắc Vân Thủy vừa bảo hắn không được quay đầu lại, vừa chậm rãi lui về phía sau, thấy hắn nghe lời thì vội vàng chạy nhanh vào rừng.
Khi Dương Vi Tử quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một góc áo màu đỏ bay trong rừng rồi biến mất, nhìn tiền trong tay mình, bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Sư huynh, sư huynh!” Đệ tử Nhai Lĩnh đột nhiên chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn nói, “Tuần Kiếm Tông đã xảy ra chuyện.”
Trên đường chính.
Đã ba ngày kể từ khi Tần Xước xuống núi rời khỏi Tuần Kiếm Tông, sắp xếp việc ở Lược Ảnh Môn xong mới khởi đi đến Nam Quốc, phải trì hoãn một thời gian.
Đi về phía nam tới thị trấn tiếp theo, hắn và người đánh xe dừng lại ở một quán nọ, nhìn thấy một đám người ăn mặc như quan binh đi ngang qua với một nhóm người ăn mặc như nông dân địa phương.
“Lại tuyển binh à?” Tần Xước hỏi tiểu nhị của quán.
“Đúng rồi, phía nam đang căng thẳng.” Tiểu nhị đáp.
Hắn lại hỏi: “Cho dù phía nam có chiến sự, từ nơi này điều binh qua đó cũng hơi xa.”
“Ngài có vẻ quen thuộc với phía nam, nhưng lần này khác đó, hai tháng trước có một thứ sử mang theo binh lính và dân chúng đầu hàng Nam Quốc, đám chúng ta sẽ đi về phía đông để điền vào chỗ trống ở đó. Nghe nói tướng quân mà Nam Quốc phái đi tiếp quản thành trì cũng là người Trung Nguyên, nhưng hình như không có danh tiếng gì ở Trung Nguyên trước đây.”
Mấy năm nay, hắn biết khá nhiều về các tướng lĩnh chạy tới, người này đến từ đâu…
Tần Xước nghĩ vậy, nhìn người đánh xe thu dọn đồ đạc, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt.
Người tới mặc bộ đồ xám trắng, trông tồi tàn, cầm một thanh đao lớn, vỏ đao được quấn bằng vải rách, trông có vẻ hỏng nhiều, bộ râu bao quanh cằm, đội đấu lạp, giơ tay phải đưa tiền cho tiểu nhị, lấy một ít đồ khô, tiểu nhị xoay người đi chuẩn bị nước.
Chỉ có toàn bộ cánh tay trái trống rỗng.
“Nghiêm đại ca?” Tần Xước mở miệng.
Nam tử quay đầu lại, để lộ đôi mắt sắc bén hơi nhướng lên, đột nhiên mỉm cười.
“Mấy tháng nay ta không tìm được thủ hạ của ngươi, không truyền tin được, ta đang định tới Lược Ảnh Môn tìm ngươi, lại gặp ngươi trước.” Nghiêm Liễu đặt thanh đao lên bàn, bưng chén nước lên uống một cách thô bạo.
Tần Xước nhìn xung quanh, thấy không có ai, dẫn người tới một góc xa hơn, bất đắc dĩ nói: “Bởi vì chiến sự, thám tử bị bắt khắp nơi ở vùng biên cương, bọn họ không hoạt động được. Huynh từ đâu trở về, lại trở thành thế này?”
Rất nhiều nước đổ xuống đã dính vào bộ râu đầy bụi của Nghiêm Liễu, uống sảng khoái xong mới nói: “Đừng nói với Lương Thu, nếu không nàng cứ nhắc mãi. Ta mới từ phía đông trở về.”
“Ta vừa nghe chút tin tức của phía đông từ tiểu nhị, đang định tìm hiểu.”
“Ta đúng tới để nói với ngươi việc này,” Nghiêm Liễu cúi đầu, nói vào tai hắn, “Tướng lĩnh mà Nam Quốc phái tới là cố nhân.”
Tần Xước hơi sửng sốt, khi nghe thấy tên người kia, cả trái tim dường như rơi xuống.
“Hắn cũng chưa chết.” Hắn thẫn thờ nói.
Tên thật của người mà Nghiêm Liễu đang đề cập, có lẽ ít người nhớ tới, chỉ có một biệt danh, người trong võ lâm Trung Nguyên vẫn còn chút ấn tượng.
Thanh Nha.
Không phải hắn có hàm răng đen, năm đó lúc hắn mới bước vào giang hồ, nhất thời hăng hái, vì một lời hứa, sẵn sàng uống thuốc độc để giữ trung nghĩa. Kết quả uống xong một ngụm, đó là chén mực người ta cố ý chuẩn bị để thử hắn. Sau đó miệng đen thui, có biệt danh là Thanh Nha.
Nếu giữa Thanh Nha và Tần Xước có tranh chấp gì, có lẽ là, nếu Quý Như Tê không xuất hiện đột ngột vào ngày cuối ở Thiên Phong Hội năm đó, Thanh Nha đã được giải nhất.
“Đúng vậy, sau khi chúng ta ra khỏi Thiên Du Sơn, hình như hắn đã đi Nam Quốc, mấy năm nay sửa tên đổi họ, không ai biết hắn, bên chúng ta đương nhiên cũng không biết tin tức gì về hắn” Nghiêm Liễu lại uống một hớp lớn nước, “Hơn nữa, ta phát hiện hắn phái người thường xuyên liên lạc với Trung Nguyên, ta đã gặp người đưa tin của hắn vài lần ở đó.”
“Trông thế nào?”
“Vóc dáng không cao, khoảng ngang vai ta, không thấy rõ ngoại hình lắm, à, có một nốt ruồi trên lông mày bên phải, mang giày thú vị lắm…”
Tần Xước nhíu mày, tiếp lời: “Có phải chiếc đen chiếc trắng, đế giày màu trắng có vẻ hơi cao một chút không?”
“Sao ngươi biết?”
Tần Xước thở dài, kể lại cho Nghiêm Liễu những lời Bách Hiểu Sinh nói ngày hôm đó, hắn mới biết đã xảy ra chuyện gì mấy ngày nay. Bách Hiểu Sinh miêu tả dáng vẻ của người đi tìm Di Sơn Xuyên là như thế.
Nghiêm Liễu vỗ chân nói: “Xem ra hắn đang tìm Di Sơn Xuyên, nhưng không biết mục đích của hắn là gì.”
“Không phải lại là tội lỗi mà ta gây ra trước đây nữa chứ.” Tần Xước cười khổ.
Nghiêm Liễu lấy một cái hộp từ trong túi hành lý ra, cái hộp nguyên vẹn và quý giá này không hợp với trang phục của hắn, hắn nói: “Ngươi trở về, đưa dược liệu này cho Lương Thu, năm ngoái nàng có nói với ta, khó khăn lắm mới tìm được. Nếu tin tức được đưa tới, ta sẽ quay về xử lý, ngươi đỡ phải đi thêm một chuyến.”
Tần Xước nhanh chóng viết cho hắn vài người hiện giờ có thể liên lạc để truyền tin.
“Bảo trọng.” Hắn nói, thấy Nghiêm Liễu đội đấu lạp, quay lưng về phía hắn vẫy tay, để lại một ống tay áo trống rỗng phất phơ cô đơn, nhưng người nọ tràn đầy dũng khí, không hề sợ hãi.
Mấy năm nay, những cuộc gặp gỡ vội vã vẫn luôn như thế, lần nào cũng không khỏi cảm thấy thẫn thờ.
Khi Nghiêm Liễu và hắn gặp nhau lần đầu, hai người đều điên cuồng đấu võ đến chết, ai ngờ sau một trận chiến ác liệt, lại ngồi cùng chỗ uống rượu.
“Sống thì gặp nhau trong giang hồ uống một bầu rượu, chết thì lạy tứ phương coi như đã cúng bái.”
Bởi vì hắn thiếu Nghiêm Liễu hai lượng tiền rượu, có chút để ý, lúc gần đi Nghiêm Liễu đã nói những lời này với hắn.
Năm đó Nghiêm Liễu đi tòng quân cùng với hắn, sau này miễn cưỡng sống sót, lại lui tới hai nơi để làm mật thám cho hắn. Sự phóng khoáng thời niên thiếu vẫn giữ được cho đến bây giờ.
Hắn thở dài xong, định đứng dậy, thì thấy một người mang theo tín vật của Lược Ảnh Môn từ xa chạy tới.
“Môn chủ, Ôn đại phu truyền tin.” Đệ tử kia nói.
Tuần Kiếm Tông đã xảy ra chuyện.
Tần Xước nảy sinh suy nghĩ này.