• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tuần Kiếm Tông xảy ra chuyện, các môn phái lớn nhanh chóng nhận được lệnh truy sát Tạ Tinh Diêu.

Lúc này, nhị trưởng lão đã khuyên chưởng môn một hồi lâu trong đại điện, dù thế nào thì sự việc vẫn chưa được điều tra rõ, có thể đuổi bắt, không thể đuổi giết, nhưng hiện nay đám đông đang kích động, hắn không ngăn được.

Nhị trưởng lão bị đuổi ra ngoài, thở dài, thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thẩm Thù Chi, vội vàng bước tới nói: “Tiểu Cửu, ngươi khuyên nhủ chưởng môn đi, không biết giờ đứa nhỏ này… Ây dà.”

Thẩm Thù Chi gật đầu, vừa vào phòng, nhìn thấy Triệu chưởng môn, biểu tình lập tức trở nên dữ tợn.

“Sư tỷ muốn cho nàng không nói được gì, cứ chết như vậy hay sao?”

Chưởng môn cười lạnh: “Nếu không nói được gì, chẳng phải là điều tốt nhất đối với ngươi và ta à?”

“Ngài cần gì…”

“Ngươi giả vờ làm gì?” Chưởng môn đột nhiên phất tay áo đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt lạnh lùng dập tắt cơn giận của nàng, rồi nói, “Nếu ngươi thật sự muốn nàng sống, lúc trước sẽ không nhìn ta ném nàng vào kiếm trận tự sinh tự diệt, mấy ngày trước sao ngươi không nói ra sự thật? Chẳng phải là sợ hay sao? Sợ mất đi tất cả những gì ngươi có, từ trước đến nay ngươi đều là như thế, cần gì giả vờ với ta?”

“Nàng không nhớ gì cả sau khi sống sót khỏi kiếm trận, sư tỷ đã hứa sẽ không động đến tính mạng của nàng!”

“Nếu nàng không nhớ, ta cần gì động vào nàng? Ngươi đã thấy rồi, sư phụ giao Tất Phương Ấn cho nàng, nàng cất bao năm qua, còn biết Trường Hà Quyết, nếu nàng nhớ ra, cả hai chúng ta sẽ chết, bây giờ ta thay ngươi làm người ác, ngươi đứng một bên nhìn là được, còn muốn gì nữa?”

Vốn dĩ bởi vì Trường Hà Quyết, Triệu chưởng môn nghi ngờ Tạ Tinh Diêu đã nhớ ra, ngày đó sau khi bà phát hiện Tất Phương Ấn trong hộp ở phòng nàng, bà hạ quyết tâm, không thể giữ nàng lại nữa, vì vậy ngày đó mới động tay động chân để nàng mang theo Tất Phương Ấn đến cúng bái.

Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Thù Chi hiện lên sự tức giận không thể kiềm chế, cười lạnh, nắm chặt kiếm nói: “Ngài cảm thấy, sư phụ tin nàng nhiều hơn tin ngài, sợ nàng quá nổi tiếng, kéo ngài xuống khỏi sự nổi bật hiện tại.”

Sau khi Thẩm Thù Chi bước ra khỏi đại điện, không biết đệ tử từ đâu đi ra quăng một nắm thuốc mê vào nàng.

“Dẫn đi, canh chừng kỹ, kẻo nàng liên lạc với nghịch đồ.” Triệu chưởng môn đi ra ngoài, lạnh lùng ra lệnh, đệ tử ra tay kia cũng gật đầu.

Sau đó Triệu chưởng môn đi đến chỗ tối, cột một tờ giấy vào chân chim bồ câu, thả bồ câu ra, nhìn bồ câu giương cánh bay đi, ánh mắt âm u lạnh lùng.

Hoắc Vân Sơn và Hoắc Vân Thủy biết Tạ Tinh Dao rời đi, lúc đầu cũng lo lắng, sau khi bàn bạc, quyết định ở lại để có thể thường xuyên hỏi thăm tin tức về Tuần Kiếm Tông.

“Nếu các ngươi tìm được Đường Phóng, hãy thay ta chăm sóc cậu bé, ta sợ cậu sẽ bị bắt nạt.” Tạ Tinh Diêu nói nhỏ.

“Được, ngươi nhớ cẩn thận, đừng động đến chỗ này.” Hoắc Vân Sơn cuối cùng cũng nắm tay nàng, tiễn nàng đi mới quay lại.

Tạ Tinh Diêu khăng khăng muốn cưỡi ngựa, Ôn Lương Thu khuyên nhủ: “Cô đừng rêu rao bên ngoài, bị người ta phát hiện thì sao?”

Như thế nàng mới bất đắc dĩ ngồi trong xe ngựa với Tần Xước, sau đó ôm kiếm nghiêng người sang một bên, không nói lời nào.

“Đi tìm sư phụ của ngươi trước phải không?” Ôn Lương Thu thấp giọng hỏi.

“Không, tìm…” Tần Xước nhìn thoáng qua Tạ Tinh Diêu, bĩu môi nói, “Tìm Thánh Nữ của Ma giáo.”

Như thế, Tạ Tinh Diêu mới liếc nhìn hắn.

Xe ngựa đi suốt chặng đường, bốn năm ngày sau mới đến một thị trấn nhỏ phía nam. Nơi này bị nước bao quanh ba mặt, không phải địa điểm quân sự, khói bếp và người qua lại đều nhàn nhã, có vẻ yên bình và vui vẻ.

“Này, ngài cầm đi.”

Trong hẻm ở Thành Nam phường, một nữ tử áo vải thô xắn ống tay áo, đưa bánh ngọt mới làm cho khách. Có nữ tử xinh đẹp như vậy trong thị trấn nhỏ này, bề ngoài thanh tú vui vẻ, cực kỳ dịu dàng và lịch sự với người khác, lúc mới tới đã gây ra không ít bàn tán, sau rất nhiều năm mới trở nên nổi tiếng vì tay nghề tốt.

“Bà chủ, không biết còn hai lạng bánh đậu rán nữa không?” Một giọng nam vang lên.

Nữ tử đang bận rộn bên trong lau tay vào tạp dề, vội vàng đứng dậy mới nói "Có liền”, sững người khi nhìn thấy bộ dạng thật sự của khách, sau đó trực tiếp ném giẻ lau đang cầm vào người hắn, cười nói: “Nếu ngươi tới, chỉ có thể bán một miếng giẻ rách cho ngươi.”

Nữ tử tên là Cố Phán, nàng dẫn nhóm Tần Xước ra phía sau nhà. Phòng sau nhà là một khoảng sân nhỏ, bao quanh là ba căn phòng.

“Vừa vặn, ba người có thể ở đây.” Nàng cười nói.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, một nam tử khác bước ra khỏi nhà.

Tạ Tinh Diêu nhìn thấy nam tử kia, rồi nhìn Tần Xước đi tới nói chuyện với nam tử đó, nàng nhịn một lát mới hỏi Ôn Lương Thu: “Vì sao hai người trông… giống nhau thế?”

Hai người giống nhau đến sáu bảy phần, khiến nàng bị sốc.

Không thể nói rằng khuôn mặt đã cố ý thay đổi.

Ôn Lương Thu mỉm cười, chưa kịp nghĩ ra điều gì để nói, Tần Xước đã chỉ vào nam tử kia nói: “Đây là con hoang của cha ta.”

Sau đó hắn bị nam tử kia véo thật mạnh.

“Đây là lần đầu ta gặp cô nương này, ta tên là Hà Trác, đừng nghe thằng nhóc này nói bậy, ta là người thân thích của hắn.” Hà Trác nghiến răng nhìn Tần Xước.

Cố Phán đưa hai nữ tử xuống nghỉ ngơi trước, Hà Trác trực tiếp kéo Tần Xước vào nhà.

Tần Xước nhìn xung quanh một lúc mới nói: “Mấy năm nay thế nào?”

Hà Trác, hoặc phải nói là Tần Xước thật, rót chén trà cho hắn: “Ngươi thấy đó, rất tốt, nếu như ngươi đừng thỉnh thoảng thúc giục ta chế tạo vài thứ binh khí lớn cho ngươi, ta càng tốt hơn.”

“Không còn cách nào, hay tay của ta đã tàn phế, có thể làm những thứ nhỏ, không thể rèn sắt, làm kiếm, luyện đao. Để giữ danh tiếng cho môn chủ Tần Xước của Lược Ảnh Môn, ngươi nên chịu đựng đi.”

“Do ta coi ngươi là huynh đệ, chấp nhận số phận thôi.” Hà Trác cười than thở.

“Bớt đi, không có ta thì làm sao ngươi cưới thê tử được?”

Nói mới nhớ, môn chủ trước đây của Lược Ảnh Môn là bạn tri kỉ của sư phụ Quý Như Tê, Quý Như Tê nhận cựu môn chủ của Lược Ảnh Môn là nghĩa phụ từ nhỏ, hai người bọn họ gọi nhau là huynh đệ cũng không có gì sai.

Bảy năm trước, Quý Như Tê mới khỏi cơn bệnh nặng, trùng hợp là “Tần Xước” lúc ấy đến trả Thánh Khí đã nảy sinh tình yêu thầm kín với Thánh Nữ của Ma giáo, nhưng Ma giáo đương nhiên sẽ không cho phép, vì thế ba người diễn cảnh ve sầu lột xác, bề ngoài đồn môn chủ Tần Xước của Lược Ảnh Môn ép chết Thánh Nữ của Ma giáo, trên thực tế là “Tần Xước” thật đã bỏ trốn với Thánh Nữ.

“Cô nương đó là ai?” Hà Trác hỏi.

“À… Tiểu trưởng lão của Tuần Kiếm Tông.”

Hà Trác sửng sốt, mấy năm nay hắn làm một số tình báo cho Tần Xước, cho nên vẫn nghe tin tức trên giang hồ, chuyện xảy ra ở Tuần Kiếm Tông đã truyền đi.

“Ngươi cho rằng, tiểu trưởng lão vô tội hay sao?” Hắn nhướng mày.

“Đầu óc nàng tuyệt đối không thể làm chuyện giết sư phụ. Ta tới là vì muốn hỏi ngươi, trước đây nghĩa phụ và sư phụ của nàng cũng coi như là bạn tốt, khi còn nhỏ ta nghe ông nhắc mãi ‘Trường Hà Quyết hại người’, ngươi có biết gì về nó không?”

Đại khái là do nghe nghĩa phụ nhắc mãi khi còn nhỏ, sau khi hắn đến Thiên Phong Hội đã xin lĩnh giáo Trường Hà Quyết, khiến sư phụ của Tạ Tinh Diêu tức giận đến mức dựng râu, trực tiếp ra tay ngay lập tức.

“Dù sao cũng là bí mật của môn phái người ta, cha ta có thể biết được điều gì?” Hà Trác xua tay, sau đó dường như nghĩ tới gì đó, “Tuy nhiên có một chuyện, cha ta đã từng đề cập vài lần.”

Tần Xước gật đầu ý bảo hắn tiếp tục.

“Ngươi biết đó, vị tiền bối của Tuần Kiếm Tông là người cuồng võ, khi còn trẻ đã cùng cha ta du lịch khắp giang hồ, mỗi một chiêu kiếm pháp đều mạo hiểm đến tính mạng. Sau đó, tiền bối trở về tông môn, hơn nửa năm cũng không thấy đâu cả, cha ta tưởng rằng đã xảy ra chuyện, cố ý đến Tuần Kiếm Tông hỏi thăm, mới biết trong khoảng thời gian đó, mười mấy đệ tử của Tuần Kiếm Tông đã mất tích. Tuy nhiên, sau đó chỉ có một mình tiền bối tìm được bọn họ, hơn nữa kể từ đó, tính tình của tiền bối thay đổi rất nhiều, tuy vẫn thích võ thuật, nhưng không đam mê giống trước đây. À, sau chuyện đó, tiền bối đột nhiên học được Trường Hà Quyết, cha ta đã hỏi có phải ông bế quan tu luyện hay không, tiền bối không nói nói gì cả, có lẽ chính vì vậy, cha ta mới nói nó hại người.”

Tần Xước nhíu mày ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tiền bối tìm thấy ở nơi nào?”

“Chuyện này càng kỳ quái hơn, nghe nói là tìm được người trên Nghi Sơn, nhưng mấy tháng trước chẳng thấy ai cả.”

Hắn đang chuẩn bị hỏi tiếp, thì nghe Cố Phán ở bên ngoài gọi: “Hai người mau ra phụ việc bếp núc.”

Tần Xước đành phải đứng dậy, nói: “Buổi tối sẽ nói chuyện với ngươi.”

“Buổi tối? Ngươi tới sớm một chút.”

“Có chuyện gì vậy?”

Hà Trác quay đầu lại, nói một cách đương nhiên: “Ta có tức phụ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK