• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy những họa tiết đám mây cát tường khắc trên cột gỗ đỏ tinh xảo nhưng nét vẽ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng vài tiếng cười giả tạo từ mỗi cánh cửa truyền ra, đột nhiên một tràng tiếng hét chói tai và gào rống vang lên phá vỡ niềm vui lúc này, sau khi tiếng la hét lắng xuống, mọi người trở lại bộ dạng vui vẻ thường ngày.

Khi Tần Xước mở cửa ra, căn phòng tràn ngập mùi hoa, bàn đã bị lật, trận chiến vừa xảy ra ở đây đã kết thúc.

Một đôi chân trắng nõn lặng lẽ thò ra từ bên giường, cong ngón chân trên mặt đất, bắp chân dần dần duỗi ra, sau đó từng chút rút lại, cố ý dẫn người đến bên giường.

Tần Xước dừng lại khi có tấm rèm đính cườm ngăn cách với giường, trốn một tấc, chẳng bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng quần áo cọ xát vào nhau. Tần Xước thấy người trong rèm ló ra nên bước tới ôm eo, đẩy Tạ Tinh Diêu vào tường hôn.

“Chờ ta vào à?” Hắn cười nói.

Nữ tử trước mặt mặc bộ đồ lót màu trắng, tóc xõa tung, giữa trán có vẽ hoa màu vàng, áp vào hôn.

“Không có xảy ra chuyện gì chứ?” Tần Xước hỏi.

Tạ Tinh Diêu lắc đầu: “Ta trói người kia giao cho bộ đầu.”

Sau khi chiến tranh với Nam Quốc kết thúc, cuối cùng thời kỳ loạn lạc cũng dừng lại.

Tần Xước giảm bớt công việc làm ăn của Lược Ảnh Môn, ngoại trừ mỗi năm tốn nhiều công sức để chế tạo một số binh khí chất lượng cao, hắn cũng ngừng chế tạo binh khí, làm nhiều dao nhỏ để tránh sự chú ý của triều đình.

Ôn Lương Thu đưa Nghiêm Liễu trở lại Dược Vương Cốc, hiện nay ra ngoài mở y quán. Dương Vi Tử ở Nhai Lĩnh một thời gian, nghe nói lúc chưởng môn Nhai Lĩnh định làm mai cho hắn, Tạ Tinh Diêu lo lắng một hồi. Nhưng sau đó nghe được tin tức, Dương Vi Tử đã rời khỏi Nhai Lĩnh, bị đồn là ở chung với một đệ tử của Hợp Hoan Tông, bị chưởng môn Nhai Lĩnh quở trách một trận.

Tần Xước thấy Tạ Tinh Diêu không có việc gì làm ngoại trừ luyện công cả ngày, nên dẫn nàng đi khắp nơi.

Nơi họ đang đứng là một địa điểm khác mà Thiên Diện Hồ đã tìm được để mở cửa hàng, vừa đến đã nói có việc cần bọn họ hỗ trợ.

Tần Xước phản đối việc để Tạ Tinh Diêu đi dụ dỗ người mà bọn họ sắp đối phó, hiển nhiên phản đối cũng vô ích, cũng may sự việc được giải quyết suôn sẻ.

“Hôn hôn.” Tạ Tinh Diêu chạm nhẹ vào môi hắn, thấy hắn không còn oán giận nữa mà nhẹ nhàng đáp lại, khóe miệng nàng mới hiện lên một nụ cười.

Lúc này không có ai đến quấy rầy họ, bầu không khí trong lụa mỏng thật thích hợp. Áo lót mịn màng từ từ rơi xuống khỏi vai Tạ Tinh Diêu, lưỡi nàng trêu chọc thân mật giữa môi hắn chẳng kiềm chế, như muốn lấy lòng, như muốn dụ dỗ, gương mặt ửng hồng, cả người trông mềm mại.

“Đây là cái gì?” Nàng nhìn cái hộp Tần Xước mang vào.

“Chưa mở ra, vừa rồi Thiên Diện Hồ đưa cho ta, nói là coi như cảm tạ.”

Tạ Tinh Diêu tò mò mở ra, phát hiện bên trong có rất nhiều vật dụng. Nàng lấy ra một dải nhung trắng, vuốt phẳng, phát hiện ở gốc đuôi là một quả cầu nhỏ bằng ngọc, hai đầu hẹp, rộng ở giữa.

Nàng cầm quả cầu hỏi: “Đây là cái gì?”

Cả hai đều nhìn nó, vốn dĩ đang cau mày, nhưng ánh mắt Tần Xước đột nhiên chuyển qua mặt Tạ Tinh Diêu, nhìn chằm chằm một lúc. Tay chân Tạ Tinh Diêu cứng đờ, sau khi hiểu ra, nàng trợn mắt, xoay người bỏ chạy.

Lúc bị đè ở trên giường, nàng chỉ mím môi không nói gì, vốn dĩ không nghĩ có thể né tránh, đuôi cáo vẫn còn ở trong tay nàng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Bộ ngực lộ ra một nửa, Tần Xước hôn theo đường gợn sóng của ngực nàng từ cổ xuống từng tấc một, bộ ngực mềm mại hơi run lên. Nàng ôm vai hắn, như muốn đẩy ra, như muốn vuốt ve.

Hắn vén áo lót của nàng ra, hôn từ rãnh tuyết trên ngực đến phần bụng dưới căng cứng, nàng vô cùng ngứa ngáy, không khỏi vặn vẹo cơ thể. Tần Xước ấn vào eo nàng, hôn lên bụng dưới, sau đó nâng hai chân nàng lên, tìm lỗ bí mật.

“Ô…” Nàng rên rỉ, vừa ngứa vừa cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái. Nàng cắn ngón tay, đôi mắt ướt át nhìn Tần Xước, “… Thử xem.” Nàng đưa cái đuôi nhỏ cho Tần Xước, có chút nghi ngờ và tò mò.

Vật làm bằng ngọc chọc vào hoa h/uyệt nóng hổi và ướt át của nàng, nàng cảm thấy khó chịu vì lạnh, không khỏi rầm rì, khiến tim Tần Xước đập loạn xạ.

Hắn mân mê độ dính của thịt trai hồng và nụ hoa, cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể nữ tử, bôi nước suối rỉ ra vào cái lỗ xa hơn phía sau.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng hắn trở nên khàn khàn, nhét ngọc vào bên trong từng chút một.

“Ưm…” Cảm giác rất kỳ quái, nàng không thích lắm, vô thức siết chặt cơ bắp, đột nhiên vang lên một tiếng “bụp”, bàn tay đánh vào mông nàng, nàng lập tức đỏ mặt.

“Ngoan nào, sẽ vào ngay thôi.” Tần Xước khuyên. “Không thoải mái…” Nàng lẩm bẩm.

“Không phải nàng muốn nhét à?” Hắn cười.

Ừ nhỉ… Ngẫm nghĩ xong, nàng lại nghe lời, cho dù cái lỗ chật hẹp dính đầy nước suối vẫn rất khó khăn, hắn sợ làm nàng đau nên đẩy từng chút vào. Sau một lúc lâu, nàng hừ nhẹ, cuối cùng ăn hết món đồ kia.

“A” Nàng chưa kịp phản ứng đã bị Tần Xước giữ chân đẩy về phía trước, nằm lên giường.

“Ngoan, nhấc mông lên một chút.” Tần Xước kéo cái đuôi đang lắc lư, Tạ Tinh Diêu khó chịu khẽ hừ, cong eo đẩy mông ra.

“Tiểu hồ ly ngoan nào…” Nghe hắn nói vậy, thân thể nàng mềm nhũn ngay.

Tần Xước hít sâu vài hơi, áo trên buộc lỏng lẻo, cây ngọc ở dưới đã đứng thẳng, khi xẹt qua huyệt ẩm ướt của nàng, người bên dưới càng rên rỉ lớn hơn.

Khi nàng vặn eo, cái đuôi đong đưa theo, cọng lông mềm mại trên đó cọ vào g/ậy th/ịt nóng hổi, miệng huyệt dính đầy nước suối nở rộ như hoa, thịt trai hồng khẽ run, nhẹ nhàng chăm sóc cây cột của hắn.

Q/uy đ/ầu đã nhuốm nước suối của nàng, bóng loáng đầy d/âm mĩ, tên đã ở trên dây, nhưng hắn lại nhàn nhã nhìn nàng quyến rũ dưới dục vọng.

Trước đây, Tạ Tinh Diêu trông thanh tú hơn, sự quyến rũ và sắc sảo ẩn giấu trong hai năm qua dần dần hiện ra ở giữa mày và nơi khóe mắt, nhưng đôi mắt vẫn trong veo như nước.

Hắn hôn lên trán nàng. Nữ tử rụt vai lại, phủ tay lên bộ ngực hơi tê dại. N/úm v/ú hồng nhạt cứng và hấp dẫn, ngực khẽ run rẩy, phá vỡ lời kêu gọi cuối cùng của nàng. Nàng mím môi ấm ức nhìn hắn.

Nàng muốn.

Hắn lau nước mắt trên khóe mắt nàng, cầm g/ậy th/ịt để ở miệng huyệt ướt át, lẩm bẩm “Tiểu hồ ly đừng sợ”, đỡ cơ thể đang run rẩy của nàng, chậm rãi đẩy vào.

Dù món đồ nóng hổi và thô to đó nhẹ nhàng đến đâu cũng làm người ta run rẩy, “Ưm a…” Tạ Tinh Diêu dựa vào vai hắn thở gấp gáp, kiềm chế bản thân không căng thẳng, dùng hoa h/uyệt để chứa hàng khủng kia.

Hắn ôm eo Tạ Tinh Diêu, thân thể đang run rẩy trong tay hắn bởi vì có vật lạ cắm vào, làn da và mái tóc mượt mà khuấy động lòng hắn. Hắn hôn lên chiếc cổ mỏng manh của nàng, khơi dậy ngọn lửa dục vọng, trấn an sự cuống quít của nàng.

Hắn đặt nàng xuống giường nằm sấp, sau đó đưa g/ậy th/ịt vào từ phía sau.

Lúc hắn đi vô được một nửa, hoa h/uyệt đã căng tròn, tựa như nếu thô to thêm một phân thì sẽ bị nứt, người bên dưới thở dồn dập, nhưng vì bị đẩy nhẹ nên hoa h/uyệt trở nên mãnh liệt.

Căng quá… Nhưng vẫn chưa đủ…

“Tần Xước, tiểu hồ ly muốn sâu hơn…” Nàng đang say, nước suối trong hoa h/uyệt không ngừng chảy, cắn nóng hổi, nàng ngẩng đầu cọ cằm hắn.

Thay vì nói nghe lời và lấy lòng, không bằng nói rằng hắn hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của nàng. Mềm mại và quyến rũ, đơn giản và ngây thơ, cứ như vậy khiến hắn hồn xiêu phách lạc. Thân thể xinh đẹp đang tr/ần tr/uồng, nàng đang mời hắn cùng tham gia, nhíu mày ấm ức nhìn hắn.

Hắn ôm eo nàng đâm thật sâu vào hoa h/uyệt như lời chỉ dẫn, đường hầm co bóp rồi run rẩy thả lỏng, vẫn ngậm chặt g/ậy th/ịt. Tấm lưng mịn màng của nữ tử run rẩy, nàng nức nở và rên rỉ, nắm chặt chăn, một hồi lâu mới hoàn toàn thích ứng.

Sự căng đầy trong huyệt biến thành sự thỏa mãn ngập tràn, nàng thấy vui từ tận đáy lòng. Tuy hơi đau, nhưng nàng cũng rất thích ứng với sự thúc đẩy của hắn.

Nghe tiếng nức nở của nàng, Tần Xước cúi xuống vén tóc nàng, cẩn thận hôn lên tấm lưng mịn màng của nàng.

Dường như g/ậy th/ịt đã đến cuối, đường hầm mút cắn thật cẩn thận và nhiệt tình khiến g/ậy th/ịt thoải mái không chịu nổi. Tần Xước thở hổn hển, bóp cặp mông được bôi trơn của nàng, khống chế dục vọng mãnh liệt của mình, sợ nàng đau.

“Tiểu hồ ly đã ăn rồi.” Nàng thì thầm, Tần Xước vốn đã mất kiên nhẫn khẽ cười.

“Vậy ăn no chút đi.” Hắn hôn lên vòng eo nhạy cảm, lùi ra khi nàng ngượng ngùng, sau đó đẩy mạnh vào để mở ra các nếp gấp.

“Ưm… A…” Cái đuôi phía sau không ngừng lắc lư theo sự va chạm của Tần Xước. Cả người nàng run rẩy, đong đưa, đường nét mềm mại trên cơ thể phác họa bộ dạng d/âm mĩ gợi tình, khoái cảm kích thích trong huyệt làm nàng say

mê, tiếng rên rỉ dài bất giác bật ra từ khóe miệng. Đùi hắn liên tục đánh vào cặp mông mềm mại, tiếng bụp bụp đan xen với tiếng nước nhẹ nhàng giao h/ợp trong huyệt, khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Khoái cảm tăng lên và sự mất kiểm soát trên người khiến Tạ Tinh Diêu hơi yên tâm, niềm vui trong tình dục nên như thế. Nàng rên rỉ, ánh mắt mê ly và hân hoan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK