Tần Xước vu oan Ma giáo bí mật buôn bán binh khí với địch quốc, hơn nữa chuyện Ma giáo làm hại dân chúng trước đây bị lan truyền ra ngoài, môn phái chính đạo cũng bắt đầu phái nhân lực, tìm được tung tích của Ma giáo rất nhanh.
Người trong giang hồ tìm được Ma giáo trước triều đình. Khi đó Ma giáo thật ra cũng không quá chật vật, nhóm Tạ Tinh Diêu chỉ tiêu diệt một địa điểm của chúng mà thôi. Nhưng bao năm qua, Ma giáo và chính đạo hiếm khi có xung đột lớn như vậy, cố tình lúc này đụng phải, không tránh khỏi tranh chấp.
Dư Thiên Thiên lợi dụng sự hỗn loạn để lấy lại Tiêu Dao Quyết, trùng hợp là người của triều đình đi điều tra cũng đã tới, người chính đạo không muốn liên quan đến triều đình nên lập tức rời đi, để lại một mớ hỗn loạn cho người của triều đình.
Sau đó lại nghe tin, không biết Ma giáo khiêu khích triều đình ở đâu, không chịu đầu hàng. Hai bên đánh nhau, Ma giáo bị tổn thất nhiều, sau này khó tìm lại danh tiếng.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, một mình Tạ Tinh Diêu đi về phía đông tìm Tần Xước.
Do tranh chấp lớn nhỏ, nhiều nơi dọc đường đều đóng cửa vào ban ngày, Tạ Tinh Diêu thỉnh thoảng cũng nhìn thấy binh lính cướp bóc trên đường phố nên ra tay bảo vệ người dân, cánh tay bị một số vết thương.
Lúc này nàng đang nằm trên mặt đất, nghe một tràng tiếng vó ngựa, không rõ thiện hay ác. Vết thương trước đó khiến nàng không nhấc nổi cánh tay, đành tìm chỗ trốn trước.
Lúc nàng đang nhìn xung quanh, cánh cửa của một căn nhà tựa như là ngôi miếu thổ địa chợt mở ra. Một phụ nhân đội khăn trùm đầu nhìn thấy nàng, lo lắng vẫy tay với nàng. Nàng vội vàng đi theo.
“Cô nhỏ này sao vậy, không thấy lá cờ vải đỏ treo ở cổng thị trấn hay sao? Còn dám đi trên đường.” Phụ nhân nói, dẫn nàng vào trong miếu.
Theo lời của phụ nhân này, bọn họ tìm được người theo dõi diễn biến trên ngọn núi cách đó không xa, chỉ cần phát hiện có người lạ tới gần, họ sẽ treo cờ trên núi. Người trong thị trấn thấy sẽ treo cờ ở cổng thị trấn, để người dân trong thị trấn có thể ẩn nấp càng sớm càng tốt.
Phụ nhân dẫn Tạ Tinh Diêu vào miếu thổ địa, e rằng nơi này cũng ít có người dâng hương. Bọn họ bước xuống từ một tấm bia đá kín đáo ở sân sau, đây là tầng hầm ẩn. Tạ Tinh Diêu vừa đi vào đã nghe thấy mùi không thanh khiết, nhìn kỹ thì thấy có rất nhiều người nấp bên trong, chật chội, chỉ có một cái lỗ nhỏ để thông gió, thảo nào sẽ như vậy.
Nàng đi theo phụ nhân ngồi xổm trong góc, nói “Đa tạ”, nghe thấy đứa trẻ bên cạnh khóc nức nở.
Mẫu thân dẫn theo hai đứa nhỏ, nhưng chúng vô cùng ầm ĩ, nàng không thể chăm sóc được. Tạ Tinh Diêu giúp dỗ một đứa, bế đứa bé trong lòng, lắc cái trống bỏi cũ kỹ đầy bụi để đứa bé từ từ nín khóc.
“Cô nương đã từng bế trẻ con à?” Mẫu thân hỏi.
Tạ Tinh Diêu lắc đầu, nhìn đứa bé đang ngủ say, khẽ cười: “Không có, ừm… chỉ nuôi một đứa chưa trưởng thành mà thôi.” Nàng chỉ nuôi Đường Phóng, đút ăn sẽ không làm ầm ĩ.
“Cô nương đi ngang qua?” Mẫu thân hỏi.
Tạ Tinh Diêu gật đầu: “Muốn đi về phía đông, tìm phu quân của ta.”
Nàng vừa nói xong, mẫu thân kia thì thầm với nàng rằng hai ngày nay phải trốn ở đây, không khỏi phàn nàn chuyện càng ngày càng nhiều người, sau khi ra ngoài phải nghĩ cách nhờ người mở rộng hầm.
“Mấy thứ này để làm gì?” Tạ Tinh Diêu nhìn xung quanh, thấy mấy cái rương lớn ở trong góc, hình như đã lâu chưa mở ra, nên hỏi: “Sao không dọn mấy thứ đó ra ngoài? Sẽ có thêm không gian.”
“Đã có từ lúc ngôi miếu này được xây lên, hình như là chín năm trước. Khi đó cũng đang chiến tranh, nhiều nơi như thế này được xây dựng, không biết có gì ở trong rương. Mọi người nghĩ, dù sao nơi này cũng là ngôi miếu, nếu tùy ý mở ra, biết đâu lại xúc phạm đến thần linh, có lẽ sẽ giảm thọ và giảm phúc, cho nên không dám.”
Do không dám, chứ không phải không muốn.
Tạ Tinh Diêu nói: “Ta không sợ mấy chuyện này. Nếu các ngươi không ngại, ta có thể giúp.”
Mọi người không từ chối khi nghe vậy.
Khi tiếng ồn trên mặt đất lắng xuống, có người gõ năm lần vào nắp đá, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài theo từng nhóm.
Tạ Tinh Diêu và hai người đến phụ nhìn mấy cái rương trong góc, bên trên có giấy niêm phong, viết phù văn kỳ lạ. Nàng đưa tay mở một cái trước. Quả thật không có ai đụng vào đã lâu, một đống bụi bay lên làm nàng ho kịch liệt, nhìn kỹ thì thấy trong rương đựng một đống đá.
“Tại sao là đá?” Người bên cạnh cũng khó hiểu.
Tạ Tinh Diêu cầm một cục lên, nói: “Không phải đá, là tượng, có lẽ là tượng được thờ phụng trước đây đã bị tháo ra và thay thế.”
Mở ra mấy cái rương khác cũng toàn là đá, nhìn số lượng, chắc là lấy ra từ một bức tượng.
“Kỳ quái, bao năm qua chưa từng nghe nói thị trấn của chúng ta xây lại tượng thổ địa lão gia, nhưng thật ra có sửa nhiều lần.” Một người đáp lại.
Một người trông có vẻ lớn tuổi suy nghĩ một lát, rồi tát người kia: “Ngươi ngốc à, đây có phải là thổ địa gia đâu.”
“Đó là ai?” Tạ Tinh Diêu tò mò.
“Chắc cô nương không biết, trước đây nơi này không phải là miếu thổ địa, ban đầu là tòa sinh từ… Sau đó phá bỏ mới xây miếu thổ địa. Chắc đây là bức tượng thờ trong tòa sinh từ trước kia.”
“Vì sao phải giấu ở đây? Còn dán giấy niêm phong?”
Người nọ do dự một lúc, thở dài: “Lúc phá bỏ, chúng ta không biết sẽ để mấy thứ được tháo ra ở đâu. Phong ấn là để phong ấn tà khí ở đây, quanh năm không có ai tới nên giấu ở nơi này, dùng thổ địa gia để trấn áp.”
Tạ Tinh Diêu dừng tay: “Vậy giờ mở ra…”
“Không sao, không sao” Người nọ vội xua tay, “Ây da, người được thờ hiện nay đã chết rồi, nhiều năm qua cũng không gây ra phiền toái gì, chắc không có oán khí tàn ác nào đâu.”
Lúc này Tạ Tinh Diêu mới yên tâm, giúp mọi người dọn đá ra ngoài.
Khi hai người giúp chuyển đồ đến cửa hầm, Tạ Tinh Diêu mở cái rương cuối cùng. Dọn dẹp đến cuối, nàng giật mình, nhất thời không nói gì.
Sau khi ra khỏi hầm, Tạ Tinh Diêu vội vàng lên đường, tới vị trí nhà nghỉ của Lược Ảnh Môn mà Tần Xước đã dặn nàng lúc trước. Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa bước vào lại phát hiện dấu vết đánh nhau khắp nơi.
“Tạ trưởng lão?”
Nàng quay lại khi nghe gọi. Nhìn thấy Nghiêm Liễu, đối phương dường như chạy tới từ nơi đó, sắc mặt nặng nề nói: “Tần Xước mất tích rồi.”
Khi miếng vải đen trên mặt Tần Xước được vén lên, ánh sáng đột nhiên lọt vào mắt, đầu hắn chợt choáng váng.
Nhóm Tạ Khoan đưa hắn ra khỏi xưởng đúc của Lược Ảnh Môn, cho dù Nghiêm Liễu chạy tới cũng không tìm thấy dấu vết. Tần Xước nhìn quanh, đây chắc là nơi cất giữ đồ đạc của gia đình nào đó, tạm thời dọn dẹp, bày ra cái bàn và một số đồ đạc. Ánh sáng từ phía tây căn phòng chỉ chiếu vào phía trên cửa sổ, vài vầng sáng hình tròn làm đau mắt hắn.
“Ngươi đang có một bước đi khiêm tốn, đây là muốn làm gì?” Tần Xước cử động cổ tay, bọn họ hiện tại không trói hắn.
“Ta tưởng ngươi định giả vờ một lúc, ít nhất giả vờ như không biết ta mới đúng.” Sau khi Tạ Khoan ngồi xuống, thuộc hạ dâng nước trà, hắn uống trà một cách vênh váo.
“Ta đã biết Sẹo Đứt là ai, như vậy không khó để đoán được hắn phụng dưỡng ai, đúng không? Vì sao ta phải giả vờ?” Tần Xước từ dưới đất đứng dậy, ngồi đối diện Tạ Khoan.
Tạ Khoan cười nói: “Ngươi hẳn là biết vì sao ta tới tìm ngươi?”
“Có thể khiến ngươi không màng nguy hiểm để trở lại Trung Nguyên… có lẽ là do không sống nổi ở Nam Quốc nữa.” Tần Xước nhận trà mà Tạ Khoan đưa, dừng lại, uống trà dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Khoan.
“Ngươi không sợ ta bỏ thuốc độc.”
“Bỏ thuốc độc cho ta thì ai giúp ngươi làm rõ?” Tần Xước cười nói, “Để ta ngẫm lại. Chuyện ngươi xuất binh, ngươi và Tôn thừa tướng của Nam Quốc có chút bất hòa đúng không? Ông ta chướng mắt kẻ phản bội như ngươi, lại cho rằng ngươi đã được hoàng đế Nam Quốc tín nhiệm bao năm qua, mối bất hòa đã nảy sinh nhiều năm, ông ta sẽ không chịu để ngươi chiếm quân công lúc này. Khoảng tháng trước, thuộc hạ của ngươi phát hiện dường như Tôn thừa tướng đang mua bán binh khí với người Trung Nguyên. Ngươi muốn quyền lực tối cao ở Nam Quốc, không thể không loại bỏ Tôn gia. Vì thế ngươi tóm cơ hội này, để cho thân tín của ngươi ở trong triều đình Nam Quốc góp lời với hoàng đế Nam Quốc, cố ý mời cấm vệ quân của hoàng thất điều tra việc làm ăn của Tôn gia, ai ngờ chẳng thu được kết quả gì. Dù sao cũng không phải vồ hụt, các ngươi vẫn tìm được binh khí và hỏa khí. Tuy nhiên trên đó có dấu ấn của võ lâm thế gia ở Nam Quốc, mà một năm trước, ngươi mới nạp con gái của võ lâm thế gia đó làm trắc phi.”
Tạ Khoan vẫn bình tĩnh, khẽ thở dài: “Quả nhiên là ngươi. Nhiều năm qua, ngươi và Tôn thừa tướng làm ăn, xúi giục ông ta đối phó với ta. Khi chúng ta thả tin tức cho võ lâm biết ngươi là Quý Như Tê, ngươi đã gửi tin cho Tôn thừa tướng. Ngươi nói rằng việc làm ăn giữa ngươi và ông ta đã bị ta phát hiện, cho nên để đối phó với Tôn thừa tướng, ta cố ý kêu người vu khống ngươi, đồng thời khẳng định rằng một lô hàng đã bị mất và bị ta chặn được. Ngay lúc này, ta bảo Sẹo Đứt mua tin tức ở chỗ Bách Hiểu Sinh, đã biết ngươi và Tôn thừa tướng giao dịch với nhau, còn tiết lộ nơi giấu vũ khí của Tôn thừa tướng. Tôn thừa tướng có ý định soán ngôi từ lâu cho nên mới bí mật giấu vũ khí và luyện binh lính riêng. Ngươi cũng biết ta sẽ lấy lòng bệ hạ và đi tìm đống vũ khí đó, nhưng trong mắt Tôn thừa tướng, ta đã cướp hàng hóa của ngươi, cố ý gài bẫy để dẫn hoàng đế phát hiện bí mật của ông ta. Ngươi lại động tay động chân với lô hàng đó trước. Kể từ đó, ta và Tôn thừa tướng như nước với lửa, bệ hạ cũng sẽ nghi ngờ ta.”
Tần Xước thở dài: “Để cho cáo già Tôn thừa tướng tin ta mấy năm nay, để người Nam Quốc biết ngươi có quan hệ tốt với võ lâm Nam Quốc, để Bách Hiểu Sinh nghe lời ta, để thuộc hạ liều lĩnh và tham công nhất của ngươi đuổi theo điều tra những vũ khí đó, chẳng phải là chuyện dễ dàng… Cũng may không có sai sót. Chiến tranh sắp bắt đầu, vị bệ hạ của Nam Quốc cũng nổi tiếng rụt rè và đa nghi, e rằng ngươi cũng không yên đâu.”
“Quý Như Tê, ta không ngờ ngươi còn sống” Tạ Khoan nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng khẽ nhếch, “Nhưng cho dù ta biết sự tồn tại của ngươi, có lẽ cũng không tưởng tượng được, ngươi sẽ dùng thủ đoạn này để đối phó với ta.”
“Điện hạ xứng đáng với thủ đoạn này".