Nghe vậy, Dư Thiên Thiên nhíu mày: “Vậy chúng ta cần chia ra đi hai đường.”
Một chuỗi lục lạc treo trên xà nhà đột nhiên vang lên, vẻ mặt Dư Thiên Thiên trở nên lạnh lùng, hét lên “Đã xảy ra chuyện”. Mọi người đều đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa thì thấy hai đứa con của Dư Thiên Thiên, chúng vội vàng chạy vào nhà nhanh như chớp. Lục lạc là do chúng kéo, e rằng đã phát hiện điều gì khác thường.
“Không biết là hào kiệt ở đâu, nếu đã tới, vì sao không xuất hiện?” Dư Thiên Thiên nói lớn giọng ở trong sân, đám Tần Xước cũng nhíu mày, không biết bọn họ đã để lộ tung tích ở đâu dọc đường.
Trong sân vẫn không có động tĩnh. Tạ Tinh Diêu cầm kiếm, chuẩn bị rút ra khỏi vỏ thì nghe thấy một tiếng nhạc. Nàng giật mình. Đó là tiếng sáo, nàng chưa từng nghe thấy khúc nhạc này. Khi âm thanh du dương truyền đến, lá rụng trên mặt đất hình như chuyển động. Nàng không biết tại sao, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một màn sương đen lớn xuất hiện sân trên bức tường trong sân.
Là loại côn trùng bay.
“Đó là cổ trùng! Mau tách ra!” Dư Thiên Thiên hét lên, mọi người giải tán trong sân.
Có mười mấy con tới gần, Tạ Tinh Diêu mới thấy rõ bộ dáng của những con côn trùng đó, trông rất quái dị và xấu xí, hai mắt đỏ hoe, sắp đâm vào da thịt con người.
Nàng mới bắt đầu học Hoành Vân Liệt nên năng lực dùng kiếm để mang gió mạnh hơn một chút, dùng gió đuổi những con côn trùng lao về phía nàng và Tần Xước ra khỏi tường, Tần Xước nhắc nhở nàng: “Đi tìm người thổi sáo.”
Ôn Lương Thu tìm một ít thuốc bột trong tay áo, rắc lên cổ trùng làm chúng ngủ thiếp đi. Tạ Tinh Diêu thấy thế, dặn dò bọn họ “Cẩn thận” rồi ra ngoài sân tìm nơi phát ra tiếng sáo.
Còn đang chiến đấu với đám cổ trùng, hết đám này đến đám khác không ngừng tiến đến, Dư Thiên Thiên mắng “Mẹ kiếp”, nhìn Thiên Diện Hồ xoay Tiêu Cốt Tán nghiền chết một đám cổ trùng, sắc mặt xanh mét nói: “Sư tỷ, chiêu này… chẳng lẽ Tam sư tỷ…”
“Ngươi không biết nàng chết ở trong tay ai hay sao? Người chết sẽ không sống lại, nhưng chiêu đuổi trùng này…”
Dư Thiên Thiên chưa kịp suy nghĩ thì phải đối phó với cổ trùng, quay về phía trong phòng hét lên với hai đứa trẻ “Đừng ra ngoài”.
“Đây là… Kim Điệp.” Ôn Lương Thu đứng bên cạnh Tần Xước lẩm bẩm. Năm đó, đệ tử của Hợp Hoan Tông thích Quý Như Tê tên là Kim Điệp.
Kim Điệp họ Kim, gọi là Điệp bởi vì có một cây sáo màu xanh lục trên eo nàng, cho dù ở trong tuyết vào mùa đông vẫn có thể thu hút đàn bướm tụ tập lại.
Không chỉ bướm, nàng có thể khống chế tất cả trùng độc và cổ trùng, có khả năng điều khiển côn trùng bằng giọng nói.
Trong lúc bọn họ đang suy tư, năm sáu hắc y nhân đeo mặt nạ xuất hiện ở cửa, cổ trùng không hướng tới bọn họ, xem ra đi chung một nhóm. Đám hắc y nhân giơ đao hướng tới Thiên Diện Hồ và Dư Thiên Thiên, bỏ Tần Xước và Ôn Lương Thu ở một bên.
Nếu trận đấu này tiếp tục, đám Dư Thiên Thiên sẽ không chiếm được thế thượng phong. Lúc này tiếng sáo trong gió bắt đầu không ổn định, những con côn trùng bay cũng bắt đầu phân tán đội hình. Sau một lúc giằng co, bọn họ nghe thấy tiếng ngọc nát cách đó không xa, tiếng sáo đột ngột dừng lại, toàn bộ côn trùng rơi xuống đất, yếu ớt vỗ cánh, một lát sau thì chết.
Những hắc y nhân đó không phải là đối thủ của đám Dư Thiên Thiên, bọn chúng nhanh chóng bị trói lại. Đúng lúc này, có người đột nhiên bị ném từ trên mái nhà xuống, sau đó Tạ Tinh Diêu mới rơi xuống đất.
Dư Thiên Thiên nắm lòng bàn tay của người thổi sáo, nhìn thấy dấu ba cánh hoa, là đệ tử ngoại môn.
“Giỏi nhỉ, chính các ngươi đã nội ứng ngoại hợp với Ma giáo, gây ra tai họa cho tông môn!” Nàng tức giận, nhưng không trực tiếp giết người, hỏi tiếp: “Ai dạy ngươi thuật khống chế côn trùng?”
Người thổi sáo tỏ vẻ kiêu căng: “Ta không thể nói gì khác, nhưng người dạy ta thuật này bảo ta truyền lời tới Thiên Diện Hồ sư cô, đây là một cái mạng mà các ngươi nợ hắn.”
Sắc mặt Thiên Diện Hồ thay đổi đột ngột: “Người đó muốn trả thù à. Thảo nào, giết chưởng môn và các trưởng lão là vì trả thù cho người khác. Ta ở bên ngoài mà cũng không bỏ qua, vì vậy các ngươi đã tìm ta suốt chặng đường. Tuy nhiên, công lực của các ngươi không bằng một phần của Kim Điệp trước đây, cũng dám tiến lên tìm chết à?”
Từ lời nói này, dường như vị tiền bối tên Kim Điệp bị chết trong tay Hợp Hoan Tông, sắc mặt Tần Xước hơi thay đổi.
Tạ Tinh Diêu bước tới, nàng chỉ muốn hỏi một điều: “Các ngươi đã giết bao nhiêu người Hợp Hoan Tông?”
“Giết hết những kẻ cứng đầu hồ đồ.” “Hoắc Vân Sơn đâu?”
Người thổi sáo liếc nhìn nàng, cười khinh thường: “Hoắc Vân Sơn? Ỷ có tài, mấy lão gia hỏa trong tông môn đã cho hắn học toàn bộ thứ tốt, còn dạy hắn tính tình ngoan cố. Mấy lão gia hỏa đã chết, chúng ta chẳng qua muốn vào hang đá lấy Tiêu Dao Quyết, hắn đẩy người khác chạy đi, tự mình muốn cầm đao canh giữ trước cửa hang đá. Đúng là châu chấu đá xe, đáng chết.”
“Ngươi!” Tạ Tinh Diêu chỉ muốn xác nhận có phải Hoắc Vân Sơn đã thật sự xảy ra chuyện hay không, hiện giờ nghe vậy, nàng càng cực kỳ tức giận.
“Muốn biết lúc hắn chết trông như thế nào không? Còn một hơi tàn mà dám kéo chân ta, không cho chúng ta đi vào, nguyên cả khuôn mặt đều bị trầy xước, người của Hợp Hoan Tông mà không giữ nổi khuôn mặt, thật là vô cùng nhục nhã.”
“Ta giết ngươi!” Tạ Tinh Diêu run rẩy giơ kiếm lên, chuẩn bị rơi xuống.
“Tạ Tinh Diêu!” Tần Xước gọi nàng, thanh kiếm cách cổ người thổi sáo chỉ một tấc.
Dư Thiên Thiên đi đến trước mặt người thổi sáo, xoay hai cây kim trên tay: “Chuyện dọn dẹp nghịch đồ, không dám phiền tiểu trưởng lão nhúng tay.”
Nàng nói với người thổi sáo: “Nói cho ta biết, ai dạy ngươi biện pháp này, nếu không…”
Người nọ cười lạnh, đột nhiên mở to mắt, lập tức ngã xuống đất.
Ngay lúc hắn ngã xuống, mấy hắc y nhân phía sau đột nhiên rên rỉ, sau đó quy xuống. Ôn Lương Thu bước tới kiểm tra, phát hiện bọn họ đều nuốt thuốc độc.
Chỉ còn một người đang run bần bật, tựa như không muốn chết, Dư Thiên Thiên cất kim, mỉm cười: “Vẫn còn người thức thời.”
“Tần Xước, ngươi lại đây xem.” Ôn Lương Thu kêu hắn, kéo mặt nạ của mấy hắc y nhân ra, thấy bên má trái của bọn họ đều có vết sẹo giống nhau do dùng
mỏ hàn, trông như vết thương mới.
Tần Xước nhìn thoáng qua vị trí kia, vẻ mặt nghiêm túc hẳn: “Quân ở biên giới Nam Quốc, bởi vì mấy năm nay có nhiều binh lính đào ngũ, một số binh sĩ sẽ có hình xăm bên má trái.”
E rằng đã dùng mỏ hàn để che giấu danh tính.
Những binh lính Nam Quốc dính líu đến chuyện giang hồ, ngoại trừ Lâm Tri Vương, hẳn là Thanh Nha…
“Tiền bối, xin hỏi người đó là ai, muốn trả thù chuyện gì?” Tần Xước xoay qua hỏi.
Thiên Diện Hồ tỏ vẻ xấu hổ, nhưng Dư Thiên Thiên không để ý: “Sợ cái gì, đã đến nước này, ai có thể che đậy vụ gièm pha này?”
“Chuyện này bắt đầu từ tám năm trước.” Thiên Diện Hồ thở dài.
Năm đó Dư Thiên Thiên và Kim Điệp đi tòng quân. Dư Thiên Thiên không nói nàng thích những người chính đạo đến mức nào, nhưng nàng đã chứng kiến không ít khó khăn trên đời trong hai năm. Nàng nghĩ rằng cho dù sống giản dị, cũng không thể ở chung với tà ma đạo, thay vì làm một số việc hại dân chúng, không bằng quay đầu trở về chính đạo, bởi vậy nàng đã ra lệnh này cho Hợp Hoan Tông.
Nhưng không bao lâu sau đó đã xảy ra sự kiện Thiên Du Sơn.
Lúc đó Kim Điệp lui về hậu phương vì bị thương, sau khi nhận được tin, phát hiện quân doanh bắt đầu đuổi giết những người giang hồ còn lại, nàng đành chạy trốn trở lại Hợp Hoan Tông trước.
Lúc ấy mọi người ở Hợp Hoan Tông đều cho rằng Dư Thiên Thiên đã chết, bọn họ định thực hiện mệnh lệnh, nhưng Kim Điệp không chịu. Tin đồn về Thiên Du Sơn không ngừng truyền đến, nàng tin tưởng Quý Như Tê đã đào tẩu, cảm thấy những gì chính đạo nói đều không đáng tin, nếu làm bạn với bọn họ sẽ bị vạ lây.
Cứ như vậy, vì chuyện này, Hợp Hoan Tông chia làm hai phe, đánh nhau một hồi lâu, cuối cùng lỡ tay, Kim Điệp bị chết, Hợp Hoan Tông quyết định quay về chính đạo.
Nghe xong, sau một lúc im lặng, Tạ Tinh Diêu mới hỏi: “Nếu Kim tiền bối đã từng thích Quý Như Tê, tại sao dễ dàng tin tưởng hắn sẽ phản bội?”
“Thích Quý Như Tê là chuyện lúc đầu, chẳng lẽ bị người ta ghét bỏ hai năm còn không hối hận?” Dư Thiên Thiên lắc đầu nói, nhìn thi thể với ánh mắt u ám, “Đáng tiếc, không hỏi được ai đã dạy hắn chiêu khống chế côn trùng này. Đây vốn là bí pháp của một tiền bối ở Hợp Hoan Tông, lúc trước chỉ dạy tam sư muội, nàng…”
Dường như Dư Thiên Thiên nhớ tới điều gì đó, lại nói “Không thể nào”.
“Ai có thể học được thứ này?” Tần Xước biết trong lòng nàng có đáp án.
Dư Thiên Thiên nhíu mày: “Lúc trước nàng và Thanh Nha… có quan hệ tốt một thời gian, ta từng thấy nàng dạy Thanh Nha thổi sáo. Không biết có phải đã truyền thụ hay không, nhưng Thanh Nha đã chết rồi…”
“Hắn chưa chết, đã đi Nam Quốc.” Ôn Lương Thu nói tiếp, liếc nhìn Dư Thiên Thiên, trong lòng đã có đáp án.
Ôn Lương Thu hỏi tiếp: “Mối quan hệ tốt này ám chỉ là…”
“Không cần nói rõ thì ngươi cũng nên hiểu là vậy đó.” Dư Thiên Thiên xoa lông mày.
Với sự oán hận của Thanh Nha đối với Quý Như Tê, Kim Điệp tin Quý Như Tê đào tẩu là chuyện bình thường. Có vẻ như Thanh Nha cũng là một trong những người đứng sau vụ việc này, Thanh Nha muốn trả thù cho Kim Điệp, muốn những người năm đó phải đền mạng.
Từ miệng của người còn lại, bọn họ hỏi ra chỗ của Ma giáo. Tạ Tinh Diêu muốn đi cùng Dư Thiên Thiên để tìm các đệ tử còn lại của Hợp Hoan Tông, dù sao Hoắc Vân Thủy vẫn còn ở đó, Thiên Diện Hồ đành phải đến Ma giáo trước để thám thính tin tức.
Lúc thu dọn hành lý, Tạ Tinh Diêu thấp giọng hỏi: “Có phải ta không nên bốc đồng như vậy không?”
Tần Xước đứng dậy ôm nàng, xoa đầu nàng nói: “Không phải không thể giết người, nhưng nàng không thể ra tay vì bị người khác khiêu khích. Cứ thế mãi sẽ dễ dàng bị người ta lợi dụng, làm hại bản thân.”
Người kia rõ ràng chọc tức Tạ Tinh Diêu, nhưng nàng không thể không tức giận, nước mắt rơi xuống, nàng dựa vào ngực hắn khóc một lát.
“Nếu trước khi chết, Vân Sơn không muốn Tiêu Dao Quyết xuất hiện trên thế gian, chúng ta nên thực hiện nguyện vọng của hắn.”
Nàng gật đầu, thấp giọng nói: “Vì sao nhiều người không làm chuyện gì mà cuối cùng vẫn bị hại chết.”
“Ân ân oán oán, khó tính rõ ràng lắm.” Tần Xước cũng thổn thức khi nghĩ đến chuyện hắn đã làm năm đó, nó đã gián tiếp ảnh hưởng đến nội loạn của Hợp Hoan Tông.