Nàng xoay người, đá một thanh kiếm đang đâm thẳng vào một đứa trẻ cho đến khi nó ghim vào khe hở giữa các viên gạch lót sàn, thanh kiếm hơi rung, nhưng không thể rút ra.
Tần Xước nhìn tình huống phía dưới, xem ra có người đã động tay động chân, làm hỏng chuyện của Lăng Cung. Hắn quay nhìn thanh kiếm bên cạnh mình, thử giật nó, cảm thấy có một lực kéo, nên hắn cạy ngói của mái nhà ra.
Nam châm.
Nhìn khối nam châm to giấu bên dưới, hắn hiểu ngay.
Chắc đã có người cố ý chôn nam châm khắp con phố dài này, một khi thanh kiếm bắt đầu đi qua phố, sẽ không tránh khỏi sự ảnh hưởng của nó.
Hắn xem tới xem lui khối nam châm to, cẩn thận sờ nó, nhíu mày khi cảm nhận được một số lỗ thật nhỏ trên bề mặt.
Những lỗ này, giống như bị côn trùng cắn…
Nhận được tin tức, các đệ tử của Lăng Cung đều được phái ra, đưa một số người bị thương rời khỏi hiện trường, Tạ Tinh Diêu đuổi theo thanh kiếm cuối cùng, nhưng thanh kiếm này thật sự thất thường, lại trượt khỏi tay nàng.
Nàng quay lại, phát hiện thanh kiếm đột ngột lơ lửng trên không, tựa như đã bị khống chế, mơ hồ nghe thấy các đệ tử Lăng Cung xung quanh kêu “Chưởng môn”.
Khi Tạ Tinh Diêu quay lại, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc bộ xiêm y màu đen, dáng vẻ thanh tú, nhíu mày, bàn tay khẽ nhúc nhích, nói “Đi”, cuối cùng thanh kiếm mới cắm thẳng vào vỏ kiếm ban đầu.
Lý Vân thở phào nhẹ nhõm, rũ tay áo ra lệnh: “Đưa người bị thương đến y quán gần đây, nhanh lên.”
Lý Vân vốn giao chuyện hôm nay cho thủ hạ, mình tới chậm chút, nhìn khung cảnh hỗn loạn cũng không khỏi lo lắng, ngước mắt nhìn nữ tử cầm kiếm đứng cách đó không xa, đi tới trước chắp tay hành lễ: “Đa tạ cô nương đã giúp đỡ.”
Tạ Tinh Diêu xua tay, vốn định trốn đi, nhưng khi đổi tay cầm kiếm, đá trúng khăn che mặt, lộ ra nửa khuôn mặt, nàng vội vàng đè xuống.
Gò má của nữ tử hơi đỏ, đôi mắt trong veo, Lý Vân đã chứng kiến thân thủ vừa rồi của nàng, hắn hơi sửng sốt, sau đó nói: “Đệ tử của môn hạ học nghệ không thông, nữ hiệp đã giúp đỡ, Lăng Cung đương nhiên muốn tạ, hay là…”
“Tần Xước!” Tạ Tinh Diêu nhìn thấy Tần Xước từ mái nhà rơi xuống, hét lên rồi vội vàng chạy tới đỡ hắn.
“Không bị thương chứ?” Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu, đang định kêu hắn đi về thì nghe thấy Lý Vân lên tiếng lần nữa.
“Là môn chủ của Lược Ảnh Môn phải không?”
Tần Xước hơi sửng sốt, sau đó nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cười nói: “Lý chưởng môn, đã lâu không gặp mà vẫn còn nhớ ta.”
“Lúc trước đã tranh đoạt Bôn Lôi Kiếm vài lần với môn chủ, môn chủ là người để lại ấn tượng sâu sắc cho ta, ta không dám quên. Hiện đã đến đây, hay là đến Lăng Cung trò chuyện một chút, xin môn chủ chớ từ chối.”
Tần Xước thật sự muốn từ chối, nhưng thấy Lý Vân như vậy, có lẽ sẽ không dễ dàng để hắn đi, nên gật đầu, đưa nam châm đang cầm cho Lý Vân.
Hắn nheo mắt cười: “Nhặt được trên đường, hay là chưởng môn phái người đi điều tra xem.”
Sắc mặt Lý Vân đột nhiên thay đổi.
Bị bắt dọn hành lý vào Lăng Cung, Tạ Tinh Diêu ở cùng người của Lăng Cung một đêm, cũng may đêm qua không ai bị thương đến chết, Lăng Cung đưa một số người bị thương cần tĩnh dưỡng vào trong môn phái, coi như tạm thời bình ổn phong ba tối hôm qua.
“Tần Xước, khi nào chúng ta có thể rời đi?” Tạ Tinh Diêu hỏi trong lúc ăn sáng, nàng hơi lo lắng thân phận của mình sẽ bị bại lộ.
“Người của Lăng Cung người không kết giao với võ lâm do Tuần Kiếm Tông đứng đầu đã lâu, chắc bọn họ không biết nàng trông như thế nào.”
Tần Xước không biết Lý Vân muốn làm gì, không đến mức hận lâu như vậy vì bị hắn lấy Bôn Lôi Kiếm năm xưa đó chứ.
“Ba vị không sao chứ, tối hôm qua chúng ta hơi sơ suất với ba vị, còn nhờ Ôn đại phu giúp chăm sóc người bị thương.” Lý Vân đi vào cười nói.
Ôn Lương Thu đáp lại, nói “Bổn phận của thầy thuốc thôi mà”.
“Không phải chuyện gì to tác, nhưng chúng ta có chuyện ở Lê Thành, tại hạ thấy chưởng môn có rất nhiều việc, chúng ta…” Tần Xước nói.
“Tính tình của Tần môn chủ có chút thay đổi, lúc trước đoạt kiếm, đã dùng mười ngày để cố gắng quanh co với ta, hiện giờ tại hạ làm mất lòng môn chủ hay sao, lại nói chuyện lo lắng như vậy.”
Tần Xước đặt ngón tay lên chén trà, chỉ cười: “Thật sự có việc gấp, hành động của tại hạ đã khiến chưởng môn chê cười.”
Thấy hắn như vậy, Lý Vân biết mình nên nói ra sự thật càng sớm càng tốt, nên xua tay, cho một số đệ tử lui ra, nói: “Chuyện tranh đoạt kiếm năm đó, ta không keo kiệt đến mức ôm hận đến hôm nay, tuy môn chủ làm việc không để chút chỗ trống, lời nói của tại hạ lúc đó cũng rất xúc phạm, hiện giờ chỉ cảm thấy, ngài có đạo lý của ngài. Bởi vì biết bản tính của ngài, mới có chuyện muốn nhờ vả.”
Tạ Tinh Diêu nghe như lọt vào sương mù, sau đó bí mật hỏi Ôn Lương Thu, Bôn Lôi Kiếm là chuyện thế nào.
Đại khái 5 năm trước, Lôi gia vốn luôn luôn giữ Bôn Lôi Kiếm, có một đứa cháu bất hiếu. Khi gia chủ qua đời, Lôi gia không có ai đứng đầu, bao nhiêu người nhìn chằm chằm Bôn Lôi Kiếm, rất nhiều người tới phúng viếng đều có ý xấu. Kết quả, mọi người đợi nhiều ngày, công khai hoặc lén lút mua, ngay cả trộm cũng có, nhưng không có chuyện gì xảy ra, Lý Vân cũng là một trong những người muốn đoạt thanh kiếm.
Tần Xước bắt được gia chủ tiếp theo ở sòng bạc, ba ngày, khiến người nọ thua sạch Lôi gia.
Bôn Lôi Kiếm bị hắn lấy đi như thế, mặc kệ người trong Lôi gia mặc tang phục khóc long trời lở đất như thế nào, Tần Xước cũng lấy Bôn Lôi Kiếm đi, để lại chút mặt mũi, không tịch thu nhà cửa. Kết quả đêm đó, người ta nói rằng gia chủ tiếp theo đã phát điên bởi vì bảo kiếm bị lấy đi, đốt nhà mình, gây nhiều thương vong cho Lôi gia, từ đó cũng xuống dốc.
Lúc ấy, Lý Vân nhìn lão phu nhân và lão quản gia của Lôi gia quỳ xuống, cầu xin Tần Xước chớ lấy Bôn Lôi Kiếm đi, nhưng Tần Xước chỉ cúi xuống đỡ lão phu nhân dậy, cười rất ôn hòa lễ phép, nói: “Đã đánh cược thì phải chấp nhận thua, tại hạ tới đây để làm ăn, không phải tới làm người lương thiện.” Sau đó, không màng vài người Lôi gia ầm ĩ muốn tự sát, hắn đi ra khỏi Lôi phủ.
Lý Vân khi đó cũng trách Tần Xước vài câu, nhưng hắn chỉ làm ngơ.
Tạ Tinh Diêu nghe xong mới hiểu, tin đồn Tần Xước làm ăn không từ thủ đoạn đã được lan truyền như thế nào, thật sự hơi vô tình, nhưng lý do cũng hợp lý.
“Năm đó Lôi gia lấy được Bôn Lôi Kiếm, là do đầu độc gia chủ, đuổi giết cả nhà người ta, giang hồ có ơn báo ơn, có thù báo thù, thật ra nếu không ngừng báo thù, ơn ở đâu ra, sẽ có không ít người bỉ ổi hạ lưu.” Ôn Lương Thu chỉ nhàn nhạt nói.
Lúc này Lý Vân đặt tay lên bàn, nhìn Tần Xước nói: “Lăng Cung, muốn có quan hệ tốt với Tuần Kiếm Tông lần nữa, nhưng mấy năm nay đã tự cắt đứt con đường này, cắt đứt quan hệ với các môn phái, còn làm mất lòng khá nhiều, vì vậy ta hy vọng có người dẫn đường.”
Hóa ra là vì việc này.
Tần Xước thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Lược Ảnh Môn có thể truyền lời giúp bọn họ đến Tuần Kiếm Tông, Lý Vân nghĩ vậy cũng không kỳ lạ. Hắn nói: “Nhưng năm đó, tiền bối của Lăng Cung đã nói lời cắt đứt quan hệ trước, nếu muốn thiết lập lại quan hệ, chưởng môn phải chuẩn bị kỹ càng, chúng ta cũng dễ truyền lời.”
Lý Vân gật đầu: “Ừm, Lăng Cung định giúp Tuần Kiếm Tông, bắt nghịch đồ Tạ Tinh Diêu.”
…
Hắn nói xong, mọi người trên bàn đều im lặng một lúc, Tần Xước cụp mắt hỏi: “Ồ? Chẳng lẽ người nọ đã chạy trốn tới phía nam rồi à?”
Tim Tạ Tinh Diêu đập nhanh khi thấy Lý Vân gật đầu: “Có tin đồn nói rằng nàng đầu phục tà giáo, hiện giờ liền ở cách Lê Thành không xa. À, đây là bức chân dung của nàng mà ta đã hỏi thăm từ Trung Nguyên.”
Sau khi Lý Vân lấy cuộn tranh tới, mở ra, Tần Xước nín cười, Tạ Tinh Diêu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nữ tử trong tranh không thể nói là giống hệt nàng, hoàn toàn không liên quan chút nào đến nàng, không biết tại sao lại truyền thành như vậy.
“Tần môn chủ đã gặp vị tiểu trưởng lão này, có thấy giống trong tranh không?” Lý Vân hỏi.
Tần Xước lại gần nhìn, nhíu mày, cười nói: “Cái mũi phải ngắn hơn, đôi mắt cũng cần to hơn, cằm dài một chút…”
Có người dám nói, có người dám tin, Lý Vân cẩn thận viết xuống, dặn người đi sửa bức chân dung.
Nếu người trong tranh được sửa giống như lời hắn nói, chỉ còn một hình dạng con người.
- -------