• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối tắm rửa xong, Tần Xước mặc đồ ngủ, tháo ngọc quan trên đầu. Chiếc gương đồng sáng bóng, phủ đầy hơi nước do nhiệt độ tăng cao. Hắn lau lớp sương mù, nhìn khuôn mặt mình, đột nhiên cảm thấy xa lạ.

Sau đó hắn vén áo ngủ, ngoại trừ vài vết sẹo nhỏ dưới cổ, bên ngực trái có một vết sẹo bỏng.

Đã từng có hình con dơi bên dưới đó, bị hắn dùng mỏ hàn ủi nó thành hình dáng như bây giờ.

Năm đó, không phải ai cũng xăm hình này trên cổ tay trái.

Người ta nói, con dơi có ý nghĩa tốt lành, được coi là điềm lành. Nếu chết trên chiến trường, khuôn mặt bị huỷ hoại thì vẫn còn dấu vết, có thể tìm được thi thể.

Năm đó hắn 18 tuổi, ngồi trên tảng đá cao cười nói: “Ta không xăm, tại sao sợ chết, các ngươi nhiều chuyện quá.”

Sau đó hắn bị người ta đạp xuống tảng đá.

“Thằng nhóc thúi, lại ngứa da hả?” Vài người chĩa vũ khí về phía hắn.

“Các ngươi đấu một mình được không? Tại sao luôn luôn cùng nhau?” Hắn chạy vài bước, tránh mấy người giả bộ muốn đánh nhau với hắn.

“Ai đấu tay đôi với ngươi?”

Đấu một mình sẽ không thắng kẻ kiêu ngạo này, cũng may có nhiều người, hắn không dám làm càn.

Cuối cùng, hắn vẫn xăm hình đó, nhưng hắn nói hắn không cần ai nhặt xác cho hắn, vì vậy đã xăm lên ngực, ngày thường có thể che đi.

Người đã trói hắn, lột áo hắn, kêu người xăm cho hắn sau này đã bị chém đứt cánh tay trái, cảnh tượng kinh hoàng về cái chết của mọi người không hề xuất hiện trong đầu hắn.

Cuối cùng, không ai có cách nào lưu lại thân xác trọn vẹn.

Hắn nhìn vết sẹo trong gương, nhắm mắt lại, mùi máu luôn luôn quanh quẩn xung quanh hắn.

Tuần Kiếm Tông.

Triệu chưởng môn xem báo cáo của đệ tử trình lên về cuộc thi hôm nay, nhìn tên Tạ Tinh Diêu một lúc.

“Chưởng môn, Cửu sư cô đã tới.” Đệ tử ngoài cửa vào bẩm báo.

Bà hoàn hồn, sau đó nhìn thấy một nữ tử áo lục cầm kiếm đi đến. Nữ tử mặc y phục màu xanh lá cây, cầm kiếm dài, thân hình mảnh khảnh, dáng người diễm lệ, khí chất thanh cao.

Lúc Thẩm Thù Chi mới bước vào giang hồ, nổi tiếng là một mỹ nhân lạnh lùng, tính nết cũng giống như kiếm pháp, kiêu ngạo và khó gần.

“Đã trở lại à, muộn rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi. Vừa đúng lúc, hai ngày nữa, Thiên Phong Hội sẽ kết thúc, ngươi có thể xem náo nhiệt.” Chưởng môn cười, duy trì vẻ hiền lành uy nghiêm như thường lệ.

Tuy nhiên, Thẩm Thù Chi không tỏ ra ân cần lắm, hỏi: “A Tinh gần đây thế nào?”

“Cũng thường.”

“Việc nàng gặp nạn dưới chân núi có liên quan đến sư tỷ không?”

Triệu chưởng môn không thể duy trì sự hiền lành được nữa, hừ lạnh: “Hóa ra ngươi vì chuyện này mới trở về xem thử, năm đó ta đã không ra tay đối với nàng, cần gì phải đối phó nàng ở dưới chân núi.”

“Không phải ta chưa từng nhìn thấy sự nhẫn tâm của sư tỷ, không thể không nghi ngờ, có phải sư tỷ mượn đao giết người hay không. Nếu như thế, coi như ta bất kính, trông chưởng môn cũng mệt mỏi, ta xin cáo lui trước.” Nàng hành lễ, xoay người rời đi.

Tối hôm trước lăn lộn một trận, ngày hôm qua lại luận võ cả ngày, Tạ Tinh Diêu hiếm khi thức dậy không đúng vào giờ Dần, nhưng không dám ngủ lâu, nàng nghe Đường Phóng ở bên ngoài gọi “Sư phụ”.

Nàng đầu bù tóc rối đứng dậy, mở cửa muốn xem thử có phải đồ đệ ngốc nghếch này lại phá hủy căn nhà hay không, thì nhìn thấy nữ tử mảnh khảnh trước mặt.

“Ta không có ở đây, ngươi lười biếng luyện công phải không, canh giờ này còn không dậy nổi.” Thẩm Thù Chi cười nhìn gương mặt ngơ ngác của Tạ Tinh Diêu.

Nàng ngẩn người, sau đó đột ngột nhảy lên ôm Thẩm Thù Chi, xuýt nữa đánh ngã người.

“Sư tỷ đã quay lại.”

“Lớn rồi mà tại sao vẫn là kiểu này.” Thẩm Thù Chi bất lực vỗ vai nàng.

Hôm nay, tâm tình Tạ Tinh Diêu tốt hơn rất nhiều. Tối hôm qua Ôn Lương Thu nói với nàng, Ôn Lương Thu chưa từng nhìn thấy thi thể của Quý Như Tê, nàng càng có chút hy vọng.

Nàng lại hỏi thêm một câu, năm đó có phải Quý Như Tê phản bội như lời đồn không.

Ôn Lương Thu suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi nói: “Đó không phải là điều mọi người mong muốn, nhưng kết quả không được như thế, tội gì cũng không quan trọng”.

Nàng có thể hiểu được ý nghĩa của câu này, phần lớn những nghi ngờ và buồn bã đều biến mất.

Tuy nhiên, sự trở về của Thẩm Thù Chi khiến nàng rất vui. Từ khi nàng đến Tuần Kiếm Tông, Thẩm Thù Chi đã chăm sóc cho nàng, dẫn nàng đi luyện võ, cũng nói với nàng những tâm sự của tiểu nữ hài nhiều nhất, tính ra đã 3-4 năm không gặp.

Từ nhỏ, nàng cảm thấy, Thẩm Thù Chi thích những câu chuyện du ngoạn đó đây, khi nhìn thấy vị hôn phu có dáng vẻ thư sinh trước mặt, nàng nhất thời không phản ứng kịp.

Đào Tước hơi xấu hổ, lấy món đồ mà Thẩm Thù Chi đã mua đưa cho Tạ Tinh Diêu, hai tay đưa qua, trông thanh tú hơn hai nữ tử bọn họ.

Sau khi Thẩm Thù Chi nói hắn là đại phu, Tạ Tinh Diêu mới ý thức được, người trước mặt là Tước y, đại phu nổi tiếng nhất trong giang hồ ngoại trừ Dược Vương Cốc, bởi vì hắn đi khắp nơi nên được gọi là Tước y.

Thật ra, không phải Thẩm Thù Chi lúc nào cũng kiêu ngạo, nàng khiêm tốn đối với người trong sư môn, sự ôn hòa của nàng ở trước mặt Đào Tước khác hẳn với nàng ngày thường.

Tạ Tinh Diêu không khỏi nghĩ đến Tần Xước, sau khi mình nói thích hắn, hình như sắc mặt hắn không được tốt lắm. Nàng nhìn hai người đang trò chuyện thân mật cách đó không xa, không khỏi cúi đầu.

Nàng luôn nghĩ, cho dù Tần Xước không thích nàng, nàng cũng sẽ không quá buồn, đây vốn là chuyện của một mình nàng, nhưng không nhận được, vẫn cảm thấy thất vọng.

Nhưng nàng không cơ hội thất vọng quá lâu, đã bị Thẩm Thù Chi kéo đi luyện kiếm, nói rằng muốn xem thử nàng lười biếng bao nhiêu trong mấy năm qua.

“Sư phụ!” Lúc này, Đường Phóng chạy tới, cậu nhận nhiều đồ từ Thẩm Thù Chi, chơi rất vui vẻ, cầm chong chóng chạy tới, hét lên: “Người ta nói hoa thiên kim đã nở, kêu mọi người tới.”

Nghe vậy, Đào Tước có vẻ hứng thú hơn hai người bọn họ, nói: “Hoa thiên kim của Tuần Kiếm Tông à, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”

Hoa thiên kim là do trưởng bối trong tông đặt tên lúc trước. Bởi vì xưa kia trên Nghi Sơn của Tuần Kiếm Tông có đỉnh núi Phi Lai, không biết năm nào trên đỉnh núi có một cây nở ra hoa màu vàng, đẹp rực rỡ dị thường. Không biết hoa này thuộc loại nào, không giống với các loài hoa trên đời này, lại có màu vàng diễm lệ, chỉ có một bông duy nhất.

Mùa hoa nở không cố định, có khi 3-4 năm nở một lần, đôi khi 10 năm cũng không nở, hôm nay coi như là trùng hợp.

“Sao, ta hái cho chàng xem nhé?” Thẩm Thù Chi cười nói.

Đào Tước xua tay: “Không thể dùng làm thuốc, đừng bận tâm.”

Không biết vào dịp Thiên Phong Hội của năm nào đó, chưởng môn khi ấy hứng lên, khuyến khích mọi người hái hoa thiên kim, hoa này mấy tháng cũng không héo, có thể mọc rễ lại, tranh nhau hái hoa trở thành sự kiện lớn.

“Sư phụ, sư cô! Đi mau lên!” Đường Phóng thấy ba người bọn họ không nhúc nhích nên không nhịn được thúc giục.

Thẩm Thù Chi bật cười: “Đồ đệ của muội thật đáng yêu.”

“Ồn ào lắm.” Tạ Tinh Diêu nhịn cười nói.

Khi nhóm của Tạ Tinh Diêu đến nơi, rất nhiều người đã tụ tập trên đường núi dưới đỉnh Phi Lai.

Trên thực tế, nếu nhìn kỹ, đỉnh Phi Lai huyền thoại đã biến thành đống đổ nát từ lâu.

Không thể nhắc tới người kia, nhưng dấu vết hắn lưu lại mười hai năm trước chưa bao giờ biến mất.

Tối hôm qua, Ôn Lương Thu cười nhạo nàng, nói nàng cầm kiếm người khác đi tìm người kia, không nghĩ tới người không có kiếm muốn tỷ thí với nàng như thế nào.

“Di Sơn Xuyên được gọi là Di Sơn Xuyên vì Quý Như Tê. Không có hắn, một thanh kiếm có thể làm được gì.” Vẻ mặt nàng thất vọng, Ôn Lương Thu không nói nữa.

Thật ra, Di Sơn Xuyên, vốn là Nghi Sơn Xuyên, tuy là thanh kiếm tốt nhưng không đến mức nổi tiếng khắp nơi. Do Quý Như Tê cầm nó, đánh nát đỉnh Phi Lai trên Nghi Sơn, sư phụ nàng nói “xuyên qua Nghi Sơn” trước khi đặt tên cho thanh kiếm. Di Sơn Xuyên, ý nói rằng thiếu niên có sức mạnh san bằng ngọn núi.

Nàng vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, khi hoàn hồn lại thì thấy chưởng môn và các trưởng bối đã tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK