Sắc mặt Tạ Tinh Diêu đột nhiên tái nhợt, nàng cảm thấy sau khi chưởng môn nói ra tên kia, dường như Tần Xước còn đặc biệt nhìn qua phía nàng.
Nàng vốn chột dạ về chuyện trộm kiếm, đành cuống quít nhìn chỗ khác.
“Cái tên quen quá…” Hoắc Vân Thủy gãi đầu, không nhớ được gì.
Hoắc Vân Sơn trở nên nghiêm túc, chỉ vào cột đá bị gãy mà Hoắc Vân Thủy vừa hỏi hắn: “Là thanh kiếm của người đã đánh gãy cột đá đó.”
Sau đó hắn lén mấp máy miệng với Hoắc Vân Thủy, người sau mới hiểu ra.
Đó là chuyện mười hai năm trước, chủ nhân của thanh kiếm lúc đó chẳng qua là một thiếu niên mới ra đời, được cho là không có môn phái, không chịu nói ra lai lịch của mình, cầm Di Sơn Xuyên quét sạch những người tài giỏi ở Thiên Phong Hội, khuấy động long trời lở đất.
Thiếu niên càn rỡ, chém đứt cột đá vinh quang của Thiên Phong Hội bằng một nhát kiếm, chế giễu mọi người ở đây. Chưởng môn của Tuần Kiếm Tông khi ấy, cũng chính là sư phụ của Tạ Tinh Diêu, đã ra tay trấn áp thiếu niên không biết lễ nghĩa.
Sau đó, chưởng môn tiền nhiệm không cho ai sửa chữa cột đá bị đổ, cứ để vậy như một lời cảnh cáo cho hậu bối.
Không biết người nào ngồi không yên đã mở miệng chất vấn: “Ngươi có ý gì? Lấy thứ này để khiến cho mọi người không vui hay sao?”
Tần Xước hiển nhiên đã dự đoán được phản ứng như vậy, hắn vẫn giả vờ không hiểu, hỏi: “Tại sao lại khiến cho các vị không vui? Ta nghĩ, Phùng Sương Kiếm nhẹ, nếu người đứng đầu là nữ hiệp thì có thể lấy nó, nếu là nam tử đương nhiên phải chọn cái khác. Với danh tiếng của Di Sơn Xuyên, chẳng lẽ người nào cầm nó là làm nhục chư vị hay sao?”
“Nhưng nói chung, chủ nhân trước đây của nó là một kẻ có tội, mọi người băn khoăn là chuyện thường.” Triệu chưởng môn chỉ nhàn nhạt nói, không nhìn ra cảm xúc.
“Kiếm là kiếm, người là người, cỏ trên mộ người nọ đã cao mấy trượng, chư vị còn khó khăn với một thanh kiếm?” Hắn đáp.
Kẻ có tội.
Tạ Tinh Diêu nghe rất nhiều lời bàn tán xung quanh về kẻ có tội đã chết kia, đằng sau đó là chuyện cũ mà nhiều người không dám trực tiếp nhắc tới, nàng không nói gì, nhíu mày càng sâu hơn.
Tần Xước nhìn mấy vị tiền bối có địa vị cao nói vài câu, cuối cùng Triệu chưởng môn vẫn nhận cái hộp của hắn.
“Nếu lần này có thể tìm một chủ nhân tốt cho Di Sơn Xuyên, không phải là không thể.” Triệu chưởng môn gật đầu, gọi người cầm xuống.
Hoắc Vân Sơn cười khẽ: “Có trò hay để xem. Nhiều năm qua, người nào cũng giả vờ không muốn chạm vào thanh kiếm Di Sơn Xuyên này, nhưng dù sao chủ nhân của nó quá nổi tiếng, ngay cả thanh kiếm này cũng đáng sợ, không ít người công khai và âm thầm hỏi thăm tin tức của thanh kiếm. Nói thật, nó có giá trị hơn cả Phùng Sương.”
Xoay mặt qua, hắn thấy sắc mặt Tạ Tinh Diêu càng ngày càng tệ nên hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Nàng phục hồi tinh thần, thì thầm vào tai Hoắc Vân Sơn, sau khi mọi chuyện ở đại điện kết thúc, hai người đi theo Tạ Tinh Diêu về chỗ ở của nàng.
Tạ Tinh Diêu đưa tay cho Hoắc Vân Sơn bắt mạch: “Lúc trước, ta trúng độc ở dưới chân núi, có một đại phu nói với ta, hình như có liên quan đến Hợp Hoan Tông, nàng không biết giải pháp là gì, chỉ có thể điều trị cho ta, vì vậy ta chỉ bình phục năm phần công lực, ngươi giúp ta xem thử.”
Nàng vốn không định làm gì to tác trong Thiên Phong Hội lần này, nghĩ rằng cứ từ từ điều trị, không cần nóng vội, nhưng hiện giờ…
Hoắc Vân Sơn vui vẻ đồng ý, bắt mạch, nhíu mày một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Thật sự là độc của Hợp Hoan Tông, tuy nhiên người bên ngoài đã lấy được, bởi vì giải pháp không khó, cho nên không có ai chuẩn bị thuốc giải.”
“Giải như thế nào?” Nàng vội vàng hỏi.
Hắn uống trà: “Độc của Hợp Hoan Tông thì có giải pháp nào khác? Đều dùng để hỗ trợ luyện công, ngươi chỉ cần tìm một nam tử giao hợp với ngươi là được.”
“Nhưng… Ta đã làm rồi.”
“Phụt.”
Hoắc Vân Sơn phun nước ra, hắn vốn hoảng sợ, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Tạ Tinh Diêu, dáng vẻ nàng chẳng có gì ngượng ngùng, lời nói đến bên miệng nhưng không nói nổi, ngược lại có vẻ là hắn chuyện bé xé ra to.
“Nửa năm nay, ngươi ở bên ngoài làm cái gì?”
“Đừng, đừng hỏi.” Nàng cúi đầu nói.
“Vậy… Có phải dương tinh chưa vào hay không?” Hắn lại rót chén trà, nhìn Tạ Tinh Diêu suy tư, cho rằng nàng đã hiểu.
“Dương tinh là cái gì?”
“Phụt.”
Hoắc Vân Sơn ho khan một hồi, không nhịn được, cất cao giọng: “Ngươi đã giao hợp với người ta còn hỏi dương tinh là cái gì?”
Ngay sau đó, hắn bị Tạ Tinh Diêu bịt miệng, không thở được.
“Không… Không được hét lên.” Tạ Tinh Diêu đột nhiên nhận ra, nếu nói ra chuyện này sẽ rất phiền toái, vốn tưởng Hoắc Vân Sơn là người của Hợp Hoan Tông, quen bàn luận những việc này, nhưng thấy đối phương kích động, nàng chợt hoảng sợ.
Đối với chuyện này, nàng chỉ biết vài chữ, sau đó Tần Xước làm với nàng, còn lại đều là mơ hồ.
Lúc này, nàng đỏ mặt, cố nén hoảng loạn ngồi vào bàn, sau khi Hoắc Vân Sơn ổn định hơi thở, móc ra một quyển sách trong ngực.
“Tự ngươi coi đi.” Hắn thật sự không nói được nữa, tại sao mới hơn nửa năm không gặp, tiểu mỹ nhân đuổi theo hắn ba con phố để đánh lại trở thành như vậy, thật đúng là thói đời không đứng đắn.
“Đây là cái gì?”
“Công pháp ngoại môn của Hợp Hoan Tông.”
“Thứ này có thể tùy tiện cho hay sao?” Nàng hỏi.
“Ừm… Công pháp ngoại môn của chúng ta, thông tục một chút thì gọi là thuật trong phòng.” Nhìn nàng chớp mắt hai cái, Hoắc Vân Sơn gồng người nói tiếp, “Là một số chuyện và phương pháp luân thường giữa nam và nữ.”
Tạ Tinh Diêu ngầm hiểu, thấy hắn đưa tay ra trước mặt nàng.
“Năm văn tiền.”
…
Vẫn là kiểu này. Tạ Tinh Diêu đang định trả tiền thì nghe Đường Phóng ở bên ngoài hô to “Sư phụ”, nàng lập tức cầm quyển sách lên.
Vừa bước ra khỏi cửa, nàng nhìn thấy Tần Xước và Ôn Lương Thu đi theo sau Đường Phóng.
“Sư phụ, chưởng môn nói khách của Lược Ảnh Môn sẽ ở chỗ chúng ta, đã phái người tới quét dọn phòng trống.” Đường Phóng nói.
Tạ Tinh Diêu do dự một chút, nhưng vẫn bước tới chào bọn họ. Hai người đối diện có vẻ mặt bình thường, giống như là lần đầu tiên gặp nàng.
“Xin tiểu trưởng lão hãy dẫn đường.” Tần Xước gật đầu với nàng.
Chỗ của nàng thường không có người ở, trong phòng thỉnh thoảng không quét dọn, sau khi chưởng môn phái tới đệ tử tới dọn dẹp sạch sẽ, Tạ Tinh Diêu mới dẫn Tần Xước và Ôn Lương Thu đi vào.
Nơi này ở giữa sườn núi, nhìn ra ngoài cửa sổ là lòng chảo núi, cảnh sắc cũng coi như khá dễ chịu.
Tần Xước mang theo khoảng mười đệ tử, dọn dẹp xong thì trời đã tối. Hắn đứng ở trước cửa nhìn đệ tử luyện công cách đó không xa, đang xuất thần thì nghe tiếng bước chân phía sau.
“Đã muộn rồi, tiểu trưởng lão đến đây có chuyện gì?” Hắn không quay đầu lại đã biết là ai, cũng biết với khinh công của Tạ Tinh Diêu, nàng cố ý để hắn phát hiện.
Tạ Tinh Diêu nắm chặt ống tay áo, sợ hãi lên tiếng: “Tần Xước…”
Nàng đã quen gọi hắn như vậy, sau khi nhận ra không ổn mới hắng giọng nói: “Tần môn chủ, vì sao ngài… muốn lấy Di Sơn Xuyên ra?”
Hắn quay mặt sang một bên, không nhìn thẳng vào nàng, nụ cười đầy ẩn ý trong bóng đêm khiến nàng càng không biết phải làm sao.
“Không dối gạt tiểu trưởng lão, hơn nửa năm nay, luôn có người tới Lược Ảnh Môn để trộm Di Sơn Xuyên, chỗ chúng ta không có nhiều đệ tử võ công cao như Tuần Kiếm Tông, đệ tử của Lược Ảnh Môn đều học chế tạo binh khí, làm sao có thể đối phó được với nhiều người tới quấy nhiễu như vậy. Thanh kiếm này là một phiền toái, ta muốn mượn cơ hội đưa ra, coi như tặng một ân tình. Ngày mai sẽ đưa kiếm đến Tuần Kiếm Tông, phải nhờ các đệ tử trong tông đề phòng kẻ trộm nhiều hơn.”
“Ngài…” Nàng hít một hơi thật sâu, hỏi, “Có phải đã biết ta đến Lược Ảnh Môn để…”
Tim nàng đập như nổi trống, Tần Xước cuối cùng cũng xoay lại nhìn nàng, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Ta và tiểu trưởng lão mới gặp nhau lần đầu, cô đến Lược Ảnh Môn khi nào?”
Nghe vậy, Tạ Tinh Diêu gượng cười, biết hắn nhất định đã rõ, chẳng qua hiện nay giả bộ hồ đồ với nàng mà thôi.
“Quấy rầy môn chủ rồi.” Trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, chính mình cũng không biết nguyên do, nhanh chóng rời đi.
Khi bóng dáng của nàng biến mất trong bóng đêm, Tần Xước mới nhìn chỗ khác, lúc này Ôn Lương Thu từ phía sau đi ra.
“Chắc người ta tới xin lỗi, ngươi thì hay rồi.” Nàng thở dài.
“Ta muốn nàng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không tính toán so đo những chuyện trước đây, nàng hiểu ý là được.”
“Tại sao ngươi không hỏi nàng, ai đã xúi giục?”
“Sau khi biết thân phận của nàng, đã kêu người đi điều tra, có lẽ là Bách Hiểu Sinh, có đến bốn năm người làm ăn với hắn.”
Ôn Lương Thu không nói gì, Tần Xước lại nhìn phong cảnh núi non một hồi, lúc quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt chần chừ của nàng nên hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
“Ta đang nghĩ, môn chủ trước đây, cũng chính là cha của ngươi, cùng một thế hệ với chưởng môn hiện tại của Tuần Kiếm Tông. Theo lý thuyết, có phải ngươi nên gọi tiểu cô nương là sư cô hay không.” Ôn Lương Thu mỉm cười nhìn Tần Xước.
Sắc mặt hắn lập tức khó coi, liếc nàng rồi quay vô phòng.