Lý Vân nghe vậy, mỉm cười gật đầu, đột nhiên có đệ tử gõ cửa, dường như người bị thương tối hôm qua lại xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng chạy đi xem.
“Sao chưởng môn này không vội vàng chút nào… Sau khi người trong môn phái biết vụ nam châm, quả nhiên không tức giận lao đi tìm kiếm hung thủ, mà chỉ lo giải quyết hậu quả, vị chưởng môn này trông chẳng hề nóng nảy.” Tạ Tinh Diêu nhớ tới tình huống tối hôm qua, cảm thấy có gì đó không ổn, theo lý thuyết Lăng Cung để ý đến danh dự như vậy, không nên dễ dàng bỏ qua.
“Thật ra bọn họ đã biết hung thủ, không phải là lần đầu tiên làm hỏng chuyện của Lăng Cung, nhưng không thể làm rõ, cũng không thể tiêu diệt” Tần Xước nói, nhìn thoáng qua bức chân dung, “Có lẽ ở thời điểm mấu chốt này, có thể buông bỏ hận thù, kết bạn lại với Tuần Kiếm Tông, là chiến lược đối phó của bọn họ.”
“Bọn họ đã xúc phạm ai?”
Hắn vỗ đầu nàng: “Người ta không muốn nói, cô không thể ép buộc, bọn họ không ảnh hưởng tới chúng ta là đủ rồi.”
“Tuy nhiên, ta khá tò mò về đệ tử của Lăng Cung đã chết ở Tuần Kiếm Tông” Ôn Lương Thu nhướng mày, tò mò nhìn Tạ Tinh Diêu.
“Hở?” Lúc này, Tạ Tinh Diêu mới phát hiện, hóa ra có một số phiên bản về chuyện kia được truyền trên giang hồ.
Thật ra cũng đơn giản, một nữ đệ tử của Lăng Cung thích sư phụ của nàng, theo đến tận Tuần Kiếm Tông, ăn vạ ở sơn môn vài tháng, sau đó không hiểu sao thi thể xuất hiện sau núi, tìm cách nào cũng không điều tra được hung thủ, mấy tháng sau, sư phụ của nàng cũng qua đời.
“Nữ đệ tử này khoảng bốn năm chục tuổi phải không?” Ôn Lương Thu thở dài, hiếm có nữ tiền bối nào dũng cảm như thế.
“Không phải, chưa đến 30.”
“…Sư phụ ngươi, ông ấy…”
“Khi sư phụ ta qua đời, ông ấy đã 62 tuổi.” Nàng chớp mắt.
Ôn Lương Thu đột nhiên cảm thấy vị tiền bối này càng can đảm.
Tần Xước cười nói: “Sư phụ nàng luyện võ quanh năm, không biết luyện tâm pháp gì, tóc bạc trắng, nhưng dung mạo vẫn như thiếu niên, ta đã gặp vài lần, bao năm qua, ta chưa thấy ai đẹp hơn sư phụ của nàng, không có gì kỳ lạ cả.”
Đáng tiếc, nếu tiền bối còn sống, Ôn Lương Thu thật sự muốn đến hỏi thuật giữ gìn nhan sắc này.
Lúc này, bên ngoài lại có tiếng la hét, mọi người vội vàng đi ra ngoài xem, nhìn thấy một nữ tử áo xanh đang cãi nhau với một đệ tử Lăng Cung, hai người mâu thuẫn với nhau, vẻ mặt nàng kia vẫn không kiêu ngạo không nịnh nọt, đệ tử đó lại hơi lo lắng.
“Ngươi là nữ tử mà sao càn quấy như vậy, lão bộc nhà ngươi không bị thương nặng, Lăng Cung đương nhiên không có nhiều phòng tốt, lại có một bà lão bị thương nặng, ở phòng tốt hơn cũng là hợp lý.”
Vẻ mặt nàng kia bình tĩnh vô cảm, chỉ nói: “Lúc mới tới, đệ tử của nhà ngươi nói rằng ghi tên vô danh sách trước rồi sẽ sắp xếp, phòng kia vốn dành cho chúng ta, chúng ta cũng dã thu dọn hành lý, vừa bước vào thì phát hiện có người khác dọn vào. Nếu các ngươi không sắp xếp đàng hoàng, là muốn chúng ta gặp thêm rắc rối hay sao?”
“Đã nói chúng ta sẽ dọn cho ngươi, ngươi…”
Nhìn thấy vài đệ tử Lăng Cung đang muốn tiến lên tranh luận, Tạ Tinh Diêu ngăn cản bọn họ, nói: “Phòng của ta là do chưởng môn sắp xếp, ta và người đồng hành ngủ chung cũng được, các ngươi khiêng người bị thương đến chỗ ta đi.”
Mấy đệ tử do dự một lúc, nói cảm tạ, lúc này mới coi như giải quyết xong.
Nàng kia thấy thế mới xoay người lại, hơi cụp đôi mắt phượng, hành lễ nói: “Đa tạ cô nương, nếu không những người đó sẽ không lịch sự với ta.”
Xiêm y màu xanh lơ, chân đi giày gấm thêu hạc trắng, bên hông treo túi thơm dát vàng chạm khắc rỗng, hình như dùng mùi hoa sơn chi.
Ánh mắt Tần Xước tối sầm khi nhìn thấy kiểu đế giày của nàng kia, bước tới cười nói: “Cô nương tới đây một mình mà không ngại.”
“Ta không sai, có chi phải sợ? Chẳng lẽ chư vị cũng cảm thấy là ta sai?” Nàng có khuôn mặt trái xoan, dáng vẻ hiền lành, nhưng lời nói và cử chỉ lại đủ sắc bén.
“Đương nhiên là không, chỉ cảm thấy cô nương không nhường nhịn, có chút khí khái.” Hắn cười nói.
Tạ Tinh Diêu không hiểu bọn họ kẻ hát người hò, sau đó nàng kia tự giới thiệu là người buôn bán lá trà, còn tặng chút trà. Kết quả, chỉ vì uống trà, hai người ngồi ở đó nói chuyện với nhau cả một buổi chiều, thấu triệt đủ loại trà trời nam biển bắc.
Nàng cảm thấy không thoải mái, đi theo Ôn Lương Thu nấu thuốc cho người bệnh trong sân.
Lúc nàng ngồi xổm bên bếp quạt lửa sắc thuốc, trong đầu toàn là cảnh hai người ngồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ, càng nhíu mày chặt hơn, tay cũng theo đó quạt mạnh hơn, lửa bùng lên, nắp ấm thuốc kêu ầm ĩ.
“Cô nương làm gì đó?”
Giọng Lý Vân vang lên, làm Tạ Tinh Diêu giật mình, nàng thấy lửa quá to, vội vàng cầm ấm thuốc xuống, mới chạm vào đã bị phỏng.
“Ui.” Nàng áy náy nhìn Lý Vân, lấy ngón tay nắm lỗ tai, nhìn Lý Vân cười khẽ cầm ấm thuốc xuống.
“Sáng nay đệ tử của môn hạ đã hành động lỗ mãng, khiến cho cô nương thiệt thòi. Đêm qua vội vàng quá nên chưa hỏi họ tên của cô nương.” Lý Vân lấy thuốc trị phỏng cho nàng, nhẹ nhàng bôi lên, cảm giác mát lạnh làm cho sự nóng nảy trong lòng nàng bình tĩnh một chút.
“Ồ, ngài cứ gọi ta là A Ngọc.” Trước khi tới Tuần Kiếm Tông, nàng sống với mẫu thân, chỉ có nhũ danh.
Lý Vân thấy nàng luôn luôn đeo khăn che mặt, vừa rồi rõ ràng rất tức giận, nhưng bây giờ ý cười hiện lên trong mắt, đa tạ thuốc mỡ của hắn.
“A Ngọc cô nương và Tần môn chủ…” Lý Vân ngẫm nghĩ, không nên đường đột như thế, cúi đầu cười hỏi, “Ta nhìn chiêu thức tối hôm qua của cô nương có vẻ hiếm thấy, cô nương là đệ tử của Lược Ảnh Môn hay sao?”
Sau khi xuống núi, nàng không dám dùng chiêu thức của Tuần Kiếm Tông, chỉ là kiếm pháp của một số môn phái đó đây khác, không có ý nghĩa gì, nàng lắc đầu: “Không phải.”
“Vì sao cô nương đi theo Tần môn chủ?”
“Ta… Ta là” Nàng ngẫm nghĩ nên nói về quan hệ của bọn họ như thế nào, cuối cùng với kiến thức hữu hạn của mình, nàng nói tiếp, “Là thân mật của hắn.”
…
Nàng rõ ràng cảm nhận được bàn tay của Lý Vân đang băng bó cho nàng dừng lại, nàng ngửi thấy một chút ngọt ngào từ mùi thuốc mỡ rất nồng, đột nhiên nhíu mày.
“Ta không ngờ” Lý Vân tiếp tục cười, thấy người trước mặt có tâm tư trong sáng, nghĩ không phải là kiểu người Tần Xước thích, nên nói, “Ta tưởng Tần môn chủ sẽ thích tính tình như vị cô nương mới vừa tranh luận với đệ tử của môn hạ ta, càng giống khí chất của hắn.”
Lời này vừa dứt, tâm tư vốn không giấu được trên mặt nàng lập tức thêm ảm đạm.
“Tại hạ đã đường đột, nhưng cảm thấy, tính tình của cô nương, nếu gặp phải Tần môn chủ, thật ra rất thú vị.”
Sự quan tâm ẩn dưới lời nói nhỏ nhẹ ôn hòa của nam tử trước mặt khiến nàng hơi mất tự nhiên.
“Không biết vì sao cô nương phải đeo khăn che mặt?” Lý Vân hỏi.
“Ta không thích gặp người khác, đeo nó để nói chuyện với mọi người thoải mái hơn” Nàng nói, lảng tránh sự quan tâm của Lý Vân, lại hỏi, “À, sáng nay nghe chưởng môn nói, Tạ Tinh Diêu của Tuần Kiếm Tông ở cùng với tà giáo à? Chuyện ra sao?”
“Chuyện này à, mấy ngày trước ta phái người đi điều tra tin tức, đại khái là sau khi vị tiểu trưởng lão này trốn đi, đã bị chính đạo đuổi giết, cho nên nhập vào môn hạ của tà giáo, cách Lê Thành không xa. Phía nam không bằng Trung Nguyên, chính đạo không thể cướp địa bàn như tà đạo, cho nên thỉnh thoảng sẽ đánh nhau, cô nương chỉ sợ thấy được thiếu.”
Có vẻ như, tà ma ngoại đạo muốn sử dụng tên tuổi của nàng để nâng cao danh tiếng cho bọn họ.
Thật sự khó hiểu, tại sao còn có chuyện ngoài lề như vậy.
Thấy dáng vẻ buồn bực của nàng, Lý Vân nhẹ nhàng nói: “Cô nương giỏi kiếm thuật, bản tính cũng khiến cho tại hạ cảm phục, không biết liệu có thể kết bạn với nhau không. Nếu ngày nào đó cô nương không đi theo Tần môn chủ, cần gì thì có thể tới tìm ta.”
Nếu nàng không hiểu những lời này thì quá ngu ngốc, nhưng nàng nghĩ thầm, tìm ngươi làm gì, ngươi đang nghĩ cách bắt ta.
Thấy nàng không đáp, Lý Vân xấu hổ, nhanh chóng nói: “Không phải là ta không tôn trọng cô nương, tình thế nhất thời cấp bách, dù sao thì các ngươi cũng vội rời đi…”