Hôm nay ngồi ở quán ăn, hắn lại hẹn người của Thanh Nha, đã qua nửa canh giờ vẫn không thấy bóng người.
Hắn thực sự bực mình, lạnh mặt cầm Di Sơn Xuyên rời đi.
Không biết vì sao, liên tục hai ngày gặp phải người say rượu đụng vào hắn, cũng may hộ vệ bên cạnh có thể ngăn cản. Tuy nhiên, tai nạn như vậy xảy ra càng nhiều, hắn càng không yên tâm. Quá tam ba bận, ngày mai chờ thêm lần nữa, nếu người ta không tới thì hắn sẽ trở về.
Đang nghĩ như vậy, trên đường đột nhiên vang lên tiếng gào.
Hắn quay đầu nhìn, thấy sân sau của một ngôi nhà đang bốc cháy, chủ nhà ôm một đứa trẻ vẫn còn lửa trên quần áo chạy ra ngoài. Khi cả đám tới nơi, nghe nói bên trong vẫn còn có người.
“Các ngươi đi giúp đi.” Tần Xước kêu hai hộ vệ đến phụ.
Tần Xước nhìn xung quanh, quan sát người qua lại trên đường, bày ra tư thế chờ đợi. Trong chốc lát, hắn đang miên man suy nghĩ, một người ăn xin rách rưới đẩy hắn từ phía sau làm hắn loạng choạng.
“Đang làm gì đó? Tìm chỗ để đứng được không.”
Hắn xin lỗi, di chuyển qua, nhưng lại bị đẩy nữa.
“Chỗ này cũng không được.”
Phía sau người ăn xin còn có ba bốn người, nếu đoán không lầm thì đây là Cái Bang của nơi này. Tần Xước nhìn tư thế của bọn họ, thầm bật cười nhưng không biểu lộ ra, chỉ hỏi: “Ta có thể đứng ở đâu?”
“Đơn giản, đưa tiền đây, ngươi đứng ở đâu cũng được.” Người ăn xin chống tay lên hông, ngửa gương mặt lem luốc nói.
Đẩy người còn muốn người ta đưa tiền, thật sự là đang kiếm chuyện.
Hắn liếc xéo bọn họ, lẩm bẩm “hạ lưu”.
Kẻ ăn xin cầm đầu nghe vậy, sắc mặt thay đổi, hét lên: “Thằng nhóc kia, ngươi không thức thời thì đừng trách mấy ca ca đây không lịch sự, đánh hắn cho ta!”
“Các ngươi dám.” Hắn nhìn bọn họ không hề sợ hãi.
Ai ngờ đám ăn xin thật sự ra tay. Tần Xước không đánh trả, hắn bị đá vào bụng, hơi khom người xuống, bị bảy tám quyền đánh trúng.
Bọn họ đánh hắn, Tần Xước cũng hét lên vài tiếng, ôm Di Sơn Xuyên không đánh trả. Đám ăn mày cho rằng trong đó có thứ gì tốt, nên muốn chộp hộp kiếm.
Di Sơn Xuyên rớt ra, Tần Xước cầm Di Sơn Xuyên, dùng chút sức rút kiếm ra, tay hơi run rẩy nhưng lại giả bộ đầy khí thế, hét to “Biến đi”. Lúc này quan binh đã đến, đám ăn mày thấy tình thế không ổn mới bỏ chạy.
Trong quán ăn gần đó, một nam tử mặc đồ đen lạnh mặt nhìn cảnh tượng phía dưới, thủ hạ của hắn nói: “Đã thử rồi, trước đó hắn không ra tay, hôm nay cũng để mặc cho bị đánh, e rằng không có võ công. Tư thế cầm kiếm vừa rồi, nhìn là biết không thể sử dụng kiếm.”
Căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng cười khẽ, một nam tử khác ngồi cạnh bàn giơ tay uống trà, lộ ra vết sẹo hình chữ thập trên cánh tay, đó là Sẹo Đứt.
Sẹo Đứt cười nói: “Nếu hôm nay ta không có mặt ở đây, ngươi đã bị lừa. Hắn biết võ, lúc ấy hắn ra tay giúp cứu vị tiểu trưởng lão từ thuộc hạ của ta, thân thủ ngay lúc đó rất dễ đối phó với mấy người này. Hôm nay hắn không ra tay, có lẽ hai ngày nay nhận ra có người đang thử hắn, cố ý diễn trò mà thôi.”
Người đứng ở cửa sổ vẫn không nói chuyện, nhìn Tần Xước cất Di Sơn, ánh mắt đối với thanh kiếm lại sắc bén hẳn.
“Chưa thử xong, gấp gáp làm gì.” Người đứng ở cửa sổ lên tiếng.
Tần Xước xoa chỗ vừa bị đánh, tuy hắn không biết người muốn nhìn hắn ra tay đang ở nơi nào, nhưng nghĩ đến chuyện đã diễn xong, hắn thở phào nhẹ nhõm, đang định kêu hai hộ vệ trở về.
Lúc này một người xách hòm thuốc từ cách đó không xa chạy tới, dường như là đại phu được mời đến chữa trị cho người bị thương trong vụ hỏa hoạn vừa rồi, sắp đụng phải Tần Xước. Hắn cong khuỷu tay, hơi nghiêng người sang một bên, dùng tay phải đỡ đại phu đang ngã xuống, rồi nhìn hắn rời đi.
Lúc này người đứng ở cửa sổ nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng: “Là hắn.”
Vẻ mặt Sẹo Đứt nghiêm nghị, nhíu mày hỏi: “Ngươi cảm thấy, Quý Như Tê có thể nhịn nhục bị đám ăn xin bắt nạt?”
“Tính tình của con người sẽ thay đổi. Hơn nữa sau chuyện năm đó, biết bao người đã thay đổi, nhưng thân thể khó thay đổi hơn nhiều. Khuỷu tay trái của hắn bị tên bắn, đột ngột nhấc lên rất khó khăn. Trước đây lúc luyện kiếm, nếu đánh vào cánh tay trái của hắn, hắn sẽ có thói quen nghiêng người tránh, nhưng không đổi được thói quen cong khuỷu tay để nắm và đỡ. Ngay cả góc xoay cũng giống…” Ánh mắt của nam tử bình tĩnh nhưng mơ hồ lộ ra sát khí, chợt nở nụ cười vui vẻ.
“Ngươi vẫn còn nhớ những điều này à?”
Nam tử quay lại nhìn Sẹo Đứt: “Kể từ khi hắn cướp vị trí đứng đầu của ta ở Tuần Kiếm Tông, ta muốn đánh bại hắn đâu chỉ ngày một ngày hai. Ngay cả bản thân hắn, có lẽ cũng không hiểu biết mỗi chiêu vung kiếm của hắn bằng ta.”
Nam tử này là Thanh Nha, đã gần 30 tuổi. Mấy năm nay hắn dốc sức trên chiến trường, bên má trái của hắn có vết sẹo do mũi tên đâm trúng, khiến khuôn mặt vuông vốn có của hắn thêm sát khí, luôn cau mày, tựa như chưa bao giờ thư giãn.
Sau khi Sẹo Đứt biết tin tức của Thanh Nha từ Ôn Lương Thu, hắn nhờ Lâm Tri Vương đi tìm. Cũng trùng hợp là, mấy tướng lĩnh biên giới của Nam Quốc tụ tập, Lâm Tri Vương đã gặp Thanh Nha.
Thanh Nha đã đổi tên ở Nam Quốc, tự đặt cho mình họ Tề. Vốn tưởng rằng Thanh Nha hận Lâm Tri Vương, nào ngờ Thanh Nha tỏ ra không quan tâm chuyện trước đây. Biết Thanh Nha vẫn đang tìm Di Sơn Xuyên, Lâm Tri Vương hỏi nguyên do.
“Hắn đã chết, cả đời này ta không còn cơ hội đánh bại hắn, ta phải phá huỷ thanh kiếm của hắn mới cam tâm.”
Năm đó sau khi hắn trốn thoát, lưu lạc tới Nam Quốc, bị xếp vào quân đội, dốc sức bao nhiêu năm, cuối cùng đã tiến lên, một trong những điều muốn làm là làm hỏng Di Sơn Xuyên.
Lúc này Lâm Tri Vương cảm thấy có thể hợp tác với Thanh Nha, muốn Sẹo Đứt giúp Thanh Nha tìm Di Sơn Xuyên, đồng thời tiết lộ rằng Sẹo Đứt thấy thân thủ của Tần Xước có vấn đề, thật ra để mượn sức Thanh Nha giúp đỡ hắn ở Nam Quốc.
Tình hình chiến tranh mấy ngày gần đây tái diễn, quân đội Nam Quốc bị triều đình ra lệnh rút quân ổn định, Thanh Nha tạm thời không có gì làm, muốn đi đến Trung Nguyên gặp Tần Xước.
Sẹo Đứt thầm run rẩy, nếu Thanh Nha chắc chắn như vậy, nên nhanh chóng báo tin cho Lâm Tri Vương biết, sau đó phải đào sâu hơn, tìm hiểu mấy năm nay Tần Xước làm gì, có kế hoạch gì.
“Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?” Sẹo Đứt hỏi.
Thanh Nha cười: “Lấy kiếm trước.”
Mấy năm nay chiến sự không ngừng, bởi vì không chấn chỉnh kỷ cương trong triều đình, quyền lực luôn nằm trong tay quyền thần, có rất nhiều vấn đề trong việc quản lý các quan viên địa phương.
Khi Tạ Tinh Diêu và Ôn Lương Thu bước vào ranh giới Dương Sơn, họ cảm thấy tuy đường phố không phồn hoa, nhưng bình yên và vui vẻ. Bọn họ không biết đây là lãnh thổ của ai, tới quán ăn đã hẹn, chờ người giao dịch tới.
Hai đệ tử của Lược Ảnh Môn cũng đi theo, đứng ở cửa gật đầu với họ. Một lão phụ nhân đi tới, trông khoảng ngoài 40 tuổi, ăn mặc giống như quản sự của gia đình giàu có, nhìn toàn thân, hơi quan tâm đến cử chỉ, không phải là người trong giang hồ.
“Hai vị cô nương tới bán kiếm phải không?”
Nói chuyện cũng lịch sự, Tạ Tinh Diêu gật đầu.
“Chủ nhân của ta tạm thời đi xuống thôn trang, phái ta đến đây. Không biết kiếm ở đâu?” Lão phụ nhân hỏi tiếp.
Bọn họ không mang theo, Tạ Tinh Diêu nói trước: “Chúng ta đến gặp chủ nhân của ngươi trước mới quyết định có bán hay không. Nếu người không tới, kiếm của chúng ta đương nhiên sẽ không tới. Khi nào chủ nhân của ngươi trở lại rồi hẹn sau.” Nói xong nàng chuẩn bị đứng dậy.
“Cô nương, xin dừng bước” Lão phụ nhân do dự một lúc mới nói: “Có lẽ chủ nhân sẽ trở về trong khoảng hai ngày nữa, xin hai vị chờ một chút, hay là tới phủ ở hai ngày trước.”
Ôn Lương Thu liếc Tạ Tinh Diêu, Tạ Tinh Diêu nói “Không cần”, sau đó xoay người rời đi.
Đợi bọn họ đi xa, lão phụ nhân mới thở dài, nhìn tiểu nhị của quán trà đứng bên cạnh.
Lúc này, tiểu nhị mặc áo vải thô màu xám đã thay dáng vẻ cụp mắt, phía dưới hàng mày kiếm là một đôi mắt ôn hòa, lão phụ nhân cung kính hành lễ hỏi: “Chủ nhân có muốn tự mình gặp họ không?”
Nam tử trẻ tuổi sửa lại ống tay áo, nhíu mày ngửi mùi thức ăn lưu lại trên tay, nhìn bóng lưng của người đi xa nói: “Tưởng Tần Xước đích thân tới. Ta biết mấy năm nay hắn có liên hệ với triều đình, ta chỉ không muốn lộ diện trước mặt người giang hồ, kẻo gặp phải phiền toái. Tuy nhiên…”
“Có gì bất ngờ hay sao?”
“Ngươi đi điều tra thân phận của hai nữ tử vừa rồi, kêu người trong phủ chuẩn bị, nói là một thương nhân giàu có từ Tây Bắc sẽ gặp bọn họ hai ngày sau.” Vừa rồi hắn giả vờ làm tiểu nhị rót trà cho bọn họ, đặc biệt quan sát, cảm thấy một người trong đó trông hơi quen mắt.
“Vâng.”