• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân doanh ở biên giới.

“Giang tướng quân.” Binh sĩ ở cửa hành lễ, dâng báo cáo tình báo của các trinh sát tiền tuyến.

Người đang ngồi khoảng 40 tuổi, râu và tóc đã bạc không ít, chân mày rậm dường như chưa bao giờ giãn ra, đang tựa vào bàn nhìn bản đồ.

Giang Lãng giơ tay nhận tin, đọc xong thì đốt sạch sẽ. Mấy năm nay ông bị trong triều chèn ép, buộc phải về quê ở tạm, ông vốn là người miền bắc, nhiều năm không tới phía nam nên không chịu nổi cái lạnh và ẩm ướt của mùa đông, không khỏi duỗi chân một lát.

“Tướng quân, có người xin gặp.” Binh sĩ vào bẩm báo đưa một con dấu, Giang Lãng vừa nhìn thấy đã giãn chân mày, đứng dậy bước ra.

Đến trước quân doanh, ông thấy một nhóm bốn người. Giang Lãng sửng sốt, cười với Nghiêm Liễu trước, chào hỏi vài lời, cuối cùng mới nhìn qua những khuôn mặt hơi xa lạ.

“Ngươi là…” Giang Lãng có chút sững sờ.

Tần Xước cúi đầu, lấy Di Sơn Xuyên từ phía sau ra.

Hai người nhìn nhau thật lâu, Giang Lãng mới liên tục nói “Được”, sau đó dẫn bọn họ vào doanh trướng.

Nhìn xung quanh doanh trướng, Nghiêm Liễu mỉm cười: “Nơi này tốt hơn chỗ chúng ta năm đó rất nhiều.”

Tần Xước cũng cười: “Đương nhiên, Giang đại ca có một cô con gái ngoan. Hiện nay cũng không phải là phó tướng đi theo Sở Dương Vương năm xưa.”

“Đừng giễu cợt, ta… Ây dà, bất đắc dĩ thôi.” Giang Lãng mời bọn họ ngồi.

Kể từ khi chia tay tám năm trước, Giang Lãng trở lại triều đình. Lúc đó, quyền lực bị Ngu thị của thừa tướng nắm giữ, bồi dưỡng một tiểu hoàng đế. Giang Lãng ở trong triều không hòa hợp với Ngu gia, bị chèn ép mọi nơi nên đành từ quan, nhưng cũng may có không ít thuộc hạ, bao năm qua vẫn có thể giật dây bắc cầu, bảo vệ Tần Xước và Lược Ảnh Môn.

Bước ngoặc của sự việc là Giang Lãng gả nghĩa nữ của mình cho Ngu gia, coi như thiện chí. Nhờ sự giúp đỡ của con gái, cuối cùng ông có thể về lại chiến trường, trùng hợp đụng phải sự khiêu khích của Nam Quốc, đây thật ra là thời cơ tốt nhất.

Giang Lãng nhìn mặt Tần Xước một hồi lâu, ngập ngừng muốn nói, Ôn Lương Thu thấy thế thì mỉm cười: “Sao vậy, tay nghề của ta làm ngài khó chịu đến thế à?”

Giang Lãng lắc đầu, chắp tay hành lễ với bọn họ: “Mấy năm nay, chư vị đã vất vả rồi.”

Mới nói chuyện phiếm vài câu, Giang Lãng kêu những người khác đi ra ngoài rồi nói: “Trinh sát vừa gửi báo cáo, người của Tạ Khoan có vẻ đang hành động khác thường.”

Tần Xước không vội lo lắng: “Có tin tức gì từ triều đình Nam Quốc không?”

“Có vẻ như hoàng đế Nam Quốc cố ý phái sủng thần của mình đến bên Tạ Khoan, có ý muốn giám sát, nhưng chưa nhận được thông tin cụ thể.”

Chính là nó.

“Không sao” Tần Xước đặt chén trà nóng xuống, khóe mắt liếc nhìn bản đồ trên bàn Giang Lãng, không khỏi dừng lại một lát, sau đó giả vờ không quan tâm và nói: “Cứ giao hắn cho ta, tóm lại sẽ không trì hoãn chiến sự của ngài.”

Nói đến việc này, Giang Lãng lại hơi do dự muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Giang Lãng định giữ bọn họ ở lại trong quân doanh, Tần Xước nhàn nhạt nói “Không cần”, rồi dẫn mấy người đến chỗ ẩn nấp của Lược Ảnh Môn gần đó để nghỉ ngơi.

Đây là nhà nghỉ tạm, là nơi dừng chân cho những người làm ăn buôn bán và áp tải. Mỗi ngày có nhiều người lui tới, có thể tiếp xúc với không ít tin tức.

Tiểu nhị trong tiệm nhìn thấy Tần Xước lấy ra thẻ bài của Lược Ảnh Môn, biết thân phận của hắn, vội vàng bảo người tìm căn phòng tốt. Khi đi lên lầu cao, Tần Xước thấy mấy phòng đóng cửa đối diện hình như có bóng người nên hỏi: “Nơi này có người à?”

“À, có, là thương nhân buôn bán dược liệu từ Nam Quốc tới, có người ngã ngựa bị thương ở chân, đã ở 5 ngày, vẫn chưa rời đi.” Tiểu nhị nói.

“Hàng hóa của bọn họ ở đâu?”

“Ở sân sau.”

Tần Xước không hỏi thêm, sau khi đặt hành lý xuống, hắn gọi người mang bút mực và giấy tới, vẽ liên tục suốt hai canh giờ mới nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Thiên Diện Hồ vừa ngáp vừa bước vào phòng, cầm mười mấy bức chân dung mà hắn vừa vẽ, gật đầu nói: “Sáng mai sẽ đưa cho ngươi. Trên đường đi, ngươi đã vẽ nhiều chân dung để ta làm mặt nạ, ta vẫn còn có chút ấn tượng về mấy gương mặt… Thôi không nói nữa, ngươi học thế nào?”

Tần Xước vốn muốn nhờ Thiên Diện Hồ làm mặt nạ, sử dụng kỹ năng thay đổi khuôn mặt của nàng. Sau khi Thiên Diện Hồ làm vài mặt nạ thì hỏi: “Ngươi muốn học không?”

Tần Xước rất ngạc nhiên khi nàng trực tiếp đề nghị dạy hắn kỹ năng thay đổi gương mặt.

“Dù sao ta cũng không nhận đồ đệ, có học được hay không hoàn toàn dựa vào năng lực của ngươi. Trước đây đã từng dạy vài người, nhưng thủ pháp không đủ nhanh, để ngươi thử cũng không sao.” Thiên Diện Hồ nói như vậy, nhưng thật sự đã nghiêm túc dạy Tần Xước sử dụng kỹ năng này.

Hàng ngàn gương mặt thay đổi trong chốc lát, không để lại dấu vết, đây là sự thay đổi của ngàn khuôn mặt.

Lúc này Tần Xước nhìn chằm chằm Thiên Diện Hồ, trong lúc sững sờ, có mười mấy gương mặt che mặt hắn. Người khác chỉ nhìn thấy sự thay đổi của gương mặt, nhưng Thiên Diện Hồ có thể nhìn ra tàn ảnh của lớp mặt nạ đã được bóc ra, nàng thở dài, bộ dạng tiếc nuối: “Sao học nhanh vậy.”

“Học đại khái.” Hắn đáp.

Thiên Diện Hồ nhìn hắn đầy ghét bỏ, nhớ tới năm xưa người ta đồn rằng hắn là người cực kỳ tài hoa, nàng bĩu môi nói: “Có lẽ ông trời ngứa mắt nên mới thu lại rất nhiều thần thông của ngươi.” Nói xong, nàng lấy mấy bức chân dung mà hắn vẽ rời đi.

Chiều hôm sau, Ôn Lương Thu ngửi thấy mùi dược liệu tanh bùn. Nàng mở cửa sổ ra, thấy có vài người đang trang trí hàng hóa ở sân sau. Nghiêm Liễu tới nhìn theo: “Chắc thương nhân buôn bán dược liệu sắp rời đi.”

Nàng không nghĩ đến điều mà hắn đang nghĩ, hỏi: “Tần Xước đâu?”

“Ồ, hắn muốn sửa thanh kiếm, nghe nói phải luyện lại. Lược Ảnh Môn có xưởng đúc ở đây, hắn cầm kiếm tới đó để sửa, ra ngoài từ sáng sớm rồi.”

Ôn Lương Thu lo lắng: “Thời điểm này, có kịp không?”

“Nếu có chuyện xảy ra, không phải ở đây xảy ra hay sao?” Nghiêm Liễu nhìn người buôn bán dược liệu đang chất hàng.

Ôn Lương Thu nhìn đám người khiêng mấy rương hàng hóa từ góc sân sau, cười nói: “Ừ, trên đời này, có người buôn bán dược liệu nào lại đặt dược liệu bên cạnh giếng, không sợ hỏng hàng hóa.”

Lúc này, những người làm ăn buôn bán đều muốn rời đi càng sớm càng tốt, làm sao có thể ở lại nhiều ngày chỉ vì một người bị gãy chân. Hôm qua lúc nhìn thấy nơi cất dược liệu ở sân sau đã biết nhóm người này không có ý tốt.

“Thiên Diện Hồ đã giả làm Tần Xước để dụ người của bọn chúng hành động, chúng ta qua đó xem thử.” Nghiêm Liễu kéo Ôn Lương Thu ra khỏi nhà nghỉ.

Lúc sáng sớm, Tần Xước thật đã ra ngoài. Hắn cố ý cải trang, sau khi gặp Thiên Diện Hồ, nàng giả vờ là hắn, đi ra đường một mình.

Tin tức tình báo ở khu vực này quá nhiều, nếu không thể giữ nó thì quyền sở hữu thực sự của cửa hàng này sẽ bị lộ. Nếu có người ở đây ôm cây đợi thỏ, thì chỉ có thể là Tần Xước.

Lúc Nghiêm Liễu và Ôn Lương Thu đến nơi, vừa đúng lúc nhìn thấy Thiên Diện Hồ đang đánh ngã hai người theo dõi nàng. Nàng vỗ tay, nắm tay hai người trước mặt đang hét “Ai da ai da” để nhìn.

Nghiêm Liễu chạy tới, cười nói: “Ngươi giải quyết xong rồi à?”

Hắn sửng sốt khi nhìn thấy bàn tay của hai người đó.

Bàn tay của cả hai rất sạch sẽ, không có vết chai thô ráp, không phải là người tập võ và cầm binh khí.

“Các ngươi là ai? Không phải do người buôn bán dược liệu phái tới đó chứ?” Thiên Diện Hồ vặn cánh tay của một người hỏi.

Người nọ hét lên khó chịu, nhưng không dám không trả lời: “Cái gì, người buôn bán dược liệu cái gì? Chúng ta buôn bán đồ sứ, ở đối diện với các ngươi.”

“Các ngươi ở trong nhà nghỉ lâu như vậy, tại sao hôm nay lại lén đi theo ta?” Thiên Diện Hồ hỏi.

“Hảo hán, xin tha mạng. Ta, chúng ta mới ở được một ngày, đến cửa hàng trước các ngươi không bao lâu. Hôm nay lúc kiểm tra hàng hóa, phát hiện thiếu một cặp bình sứ men xanh. Nhớ tới hôm qua thấy các ngươi cố ý coi hàng hóa của chúng ta ở sân sau một cách lén lút, chúng ta nghĩ món hàng bị mất có liên quan tới các ngươi. Thấy thân thủ của các ngươi không đơn giản, trông ngươi có vẻ dễ nói chuyện nên tới tìm ngươi để hỏi rõ ràng.”

Nói một cách uyển chuyển hơn, thấy Tần Xước không có công phu nên đi theo suốt đoạn đường mà không lên tiếng, rõ ràng là muốn trói người để trao đổi với hàng hóa.

Ôn Lương Thu nhíu mày: “Các ngươi ở trong phòng, hôm qua không đi ra, làm sao nhìn thấy hành động của chúng ta ở sân sau?”

Người nọ không kịp phản ứng trước câu hỏi này, Thiên Diện Hồ vặn cánh tay hắn ra sau, hắn hét hai tiếng mới nói tiếp: “Do, do lúc ấy có tiểu nhị vào đưa cơm cho chúng ta, nói rằng phòng chúng ta không thoáng, mở cửa sổ cho chúng ta, nhưng nói cửa sổ nặng, không đẩy được, chúng ta mới giúp một tay, bởi vậy đã nhìn thấy.”

Rõ ràng là buôn bán đồ sứ, mà nói với bọn họ là buôn bán dược liệu, còn nói thương nhân này cố ý trì hoãn mấy ngày mà không rời đi, cố ý dụ thương nhân đến cửa sổ xem xét, lại sắp xếp để ngụy trang mùi dược liệu …

“Hỏng rồi.”

E rằng nhà nghỉ đã bị theo dõi ngay từ đầu.

Lúc Tần Xước cầm kiếm tới xưởng đúc, bên trong vang lên tiếng người rèn sắt.

Hắn nhìn vào trong, có người tới đuổi hắn đi. Khi hắn lấy thẻ bài của Lược Ảnh Môn ra, quản sự mới cho hắn đi vào.

Hắn không nói ra thân phận của mình, chỉ nói muốn sử dụng nơi này, sau đó đi theo vào phòng rèn.

Hắn nhìn một nam nhân cởi trần đang đập mạnh vào miếng sắt nóng đỏ, tai khẽ nhúc nhích, nhíu mày. Dưới ánh lửa yếu ớt, nam nhân đổ mồ hôi đầy người, sau đó cắm thanh kiếm vào nước.

Tần Xước nhìn thanh sắt tôi trong nước lạnh một lát, nghĩ tới âm thanh đập sắt vừa rồi, hắn cụp mắt, đột nhiên dừng lại.

“Sao vậy?” Quản sự quay lại hỏi.

Hắn cười nói: “Ta chợt cảm thấy không khoẻ, trong phòng ngột ngạt quá, ta phải ra ngoài trước.”

Mới đi được hai bước, cánh cửa phòng trước mặt đột nhiên bị đóng lại. Hắn ôm kiếm, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo.

“Tính cảnh giác của ngươi không kém trước đây chút nào.”

Giọng nói này đột ngột vang lên từ phía sau căn phòng, Tần Xước quay lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Sẹo Đứt.

Tần Xước cố ý đợi một lát mới cười nói: “Lược Ảnh Môn đúc kiếm sẽ tôi cac-bon trước khi rèn, chỉ nghe tiếng đã biết thứ kia chưa tôi cac-bon, đã luyện trong lửa. Các ngươi trộm nghề cũng không xong.”

“Nhưng ngươi phát hiện cũng đã muộn rồi, đúng không? Cần gì phải trộm nghề.” Sẹo Đứt nói xong, rời khỏi vị trí.

Sau bức tường có tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, sau đó một nam tử mặc áo choàng đen đi đến, Sẹo Đứt hành lễ với hắn.

Tần Xước nhìn người tới chậm rãi cởi mũ áo choàng, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú trông không già hơn trước.

Là Tạ Khoan.

Tần Xước nắm chặt Như Tê Kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK