• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc chia tay, Tần Xước đột nhiên mời Thiên Diện Hồ đi cùng bọn họ.

“Chưa kịp hỏi các ngươi, câu ‘Mọi thứ sắp kết thúc rồi’, là ý gì?” Dư Thiên Thiên hỏi.

Tần Xước hơi cúi đầu, rồi ngẩng lên, cụp mắt cười: “Ân oán trước đây sắp kết thúc rồi.”

“Các ngươi đang đối phó với Lâm Tri Vương?” Dư Thiên Thiên đoán. Thấy Tần Xước không phản bác, quay qua gật đầu với Thiên Diện Hồ, “Ngươi đi theo đi, chuyện ở Hợp Hoan Tông đã có chúng ta.”

Tạ Tinh Diêu tạm thời giao Đường Phóng cho một trưởng bối mà cậu quen biết, sau đó mới đi theo Dư Thiên Thiên lên đường. Nàng chưa từng đến nơi xa xôi như vậy về phía nam, núi sông dọc đường rất khác với phía bắc, tuy không có nhiều thời gian lưu ý, nhưng thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi, nàng luôn có vẻ tò mò.

“Lúc trước các ngài đánh giặc cũng ở những nơi thế này hay sao?” Tạ Tinh Diêu hỏi.

Dư Thiên Thiên gật đầu: “Ủa, Quý Như Tê không kể chuyện trước đây cho ngươi nghe à?”

Nàng lắc đầu: “Hắn thật sự không thích nhắc tới chuyện cũ, có lẽ do…”

Tạ Tinh Diêu nghĩ, lần duy nhất Tần Xước kể cho nàng chuyện năm đó, giọng nói đầy tức giận, áy náy, tự trách, và… hối hận. Cho nên hắn không thích đề cập tới nó, tóm lại đây không phải là chuyện vui.

“Ta nghĩ, các ngài không thích nói đến khoảng thời gian đó, vừa rồi hỏi tiền bối, còn cảm thấy đã xúc phạm.” Tạ Tinh Diêu khẽ cười.

Dư Thiên Thiên đưa nước cho nàng uống: “Ta không biết bọn họ nghĩ như thế nào, nhưng ta không ngại. Hai năm đó… cho dù giang hồ giữ kín như bưng mấy năm nay, đều rất quan trọng đối với ta.”

Tạ Tinh Diêu không có thời gian để hỏi nhiều, nghỉ ngơi đủ, hai người tiếp tục lên đường.

Tốc độ của bọn họ chậm hơn các đệ tử Hợp Hoan Tông. Lúc đến Hợp Hoan Tông, đã có người dọn dẹp máu trước cửa.

“Tạ tỷ tỷ.”

Hoắc Vân Thủy đang đi ra lấy nước, nhìn thấy Tạ Tinh Diêu thì chạy tới. Tạ Tinh Diêu thấy nàng rơm rớm nước mắt nên vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi.

“Ca ca ngươi đâu?” Tạ Tinh Diêu cũng khó chịu, thấp giọng hỏi.

Vân Thủy lau nước mắt nói: “Khi trở về, tìm được thi thể trong hang, chuẩn bị nhập quan.”

Nói xong, nàng lại bật khóc, Tạ Tinh Diêu cũng đỏ mắt.

Hợp Hoan Tông hiện nay trông rất hoang tàn, cả đám đệ tử chỉ có thể nhặt gạch vỡ và xây lại.

Tạ Tinh Diêu hỏi Hoắc Vân Thủy: “Dương Vi Tử đâu?”

Sắc mặt đối phương hơi u ám, do dự một chút mới nói: “Ai biết hắn đi đâu…”

Sau khi trở lại Hợp Hoan Tông, nàng nhớ tới ngày Hoắc Vân Sơn chết vì không muốn Tiêu Dao Quyết rơi vào tay những người đó. Bọn họ đến các môn phái chính đạo để cầu viện nhưng bị từ chối, nàng không kìm nén được sự oán hận, không muốn để ý tới Dương Vi Tử. Hắn ở trước mặt nàng cả ngày cũng làm nàng chán ghét nên ra ngoài giúp mua vài thứ.

Tạ Tinh Diêu giúp lo liệu hậu sự cho Hoắc Vân Sơn, trong lòng vẫn như một tảng đá lớn, định ra cửa ngồi một lát thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới.

“Tạ trưởng lão? Ngươi tới rồi à?”

Dương Vi Tử đã trở lại. Hắn có vẻ rất lo lắng, khinh công suốt đoạn đường, vội vàng chạy về.

“Xảy ra chuyện gì?” Tạ Tinh Diêu hỏi.

“Ta đến thị trấn gần đây để mua chút đồ về sửa phòng, phát hiện trong thành có một quán rượu do Bách Hiểu Sinh mở, hắn lập những địa điểm như vậy ở khắp nơi để tìm hiểu tin tức. Ta nhìn thấy dấu hiệu ở đó cho thấy Nhai Lĩnh đang tìm kiếm chí sĩ trong giang hồ để giúp đỡ, bọn họ muốn tập hợp nhân lực. Ta thấy sư huynh của ta nói chuyện với người khác, hình như đã tập hợp rất nhiều người.”

Tạ Tinh Diêu thấy hắn lo lắng nên hỏi: “Ngươi cảm thấy là nhắm vào Hợp Hoan Tông à?”

“Chưởng môn của ta năm đó không đồng ý tiếp nhận Hợp Hoan Tông. Sau khi Hợp Hoan Tông xảy ra chuyện, ông nghiêm cấm đệ tử tham gia vào việc này, nhưng cũng phái người nhìn chằm chằm Hợp Hoan Tông, e rằng đã nhận thấy điều gì đó. Các đệ tử này quả thực đã tu luyện Tiêu Dao Quyết, ngươi có thể tưởng tượng được người chính đạo sẽ làm gì.”

Hai người đang lo lắng thì thấy Dư Thiên Thiên đi ra, vội vàng kể cho nàng biết.

“Những người sắp tới không qua lại với Hợp Hoan Tông trước đây phải không?” Dư Thiên Thiên hỏi.

Dương Vi Tử ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Dư Thiên Thiên nói: “Vậy được rồi, tiểu hữu, giúp ta một việc đi, nếu thành công, biết đâu ta sẽ chấp thuận cho hôn sự giữa ngươi và tiểu đệ tử kia.”

Nhìn Dư Thiên Thiên nhướng mày, Dương Vi Tử nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nói: “Nhưng hiện giờ tiền bối không phải là chưởng môn của Hợp Hoan Tông. Hơn nữa, đồng ý hay không là chuyện của nàng, đúng không?”

Tạ Tinh Diêu gật đầu: “Có lý.”

Dư Thiên Thiên nhìn hai đệ tử chính đạo, trợn mắt nói: “Bớt nói nhảm đi.”

Nói xong, nàng đá Dương Vi Tử ngã xuống đất, sau đó quay qua nói với những đệ tử khác: “Vô trong trốn hết cho ta, giấu những thứ cần giấu, không cho phép ồn ào.”

Khi nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, Dư Thiên Thiên đưa mắt ra hiệu với Tạ Tinh Diêu. Tạ Tinh Diêu nhanh chóng triển khai tư thế.

“Đi! Chỗ đó có người!”

Nghe được âm thanh cách đó không xa, Tạ Tinh Diêu vội quay đầu lại nhìn. Quả nhiên thấy một đám người cầm kiếm và cầm đao tiến tới, nhưng bọn họ có vẻ hơi bối rối trước tình huống này. Bọn họ nhìn thấy một nữ tử xa lạ đang nắm Dương Vi Tử, khóe miệng hắn có chút vết máu, còn Tạ Tinh Diêu ở đối diện hình như đang giằng co với nàng kia.

“Các ngươi đang làm gì đó?” Một nam tử đứng đầu hỏi.

Dương Vi Tử liếc nhìn nam tử kia, giả vờ yếu đuối: “Sư huynh…”

Tạ Tinh Diêu hắng giọng, nói với Dư Thiên Thiên: “Ngươi! Đồ yêu quái Ma giáo, mau thả hắn ra.”

Xem ra không ai biết Dư Thiên Thiên, Tạ Tinh Diêu nói nàng là người của Ma giáo cũng không có ai phản bác.

“Ai bảo các ngươi cứ đuổi theo, không có năng lực còn muốn bắt ta?” Dư Thiên Thiên cười lạnh, liếc nhìn đám người, bóp chặt cổ Dương Vi Tử, thở nhẹ vào tai hắn, “Ta thấy tiểu đạo hữu không tệ, cùng ta trở về trước đi…”

Lúc Dư Thiên Thiên cố ý tới gần Dương Vi Tử, Tạ Tinh Diêu nhìn thấy biểu tình sắp sụp đổ của Dương Vi Tử. Nàng thở dài trong lòng, cố gắng không thay đổi sắc mặt, chớp mắt với Dư Thiên Thiên, trực tiếp tấn công.

Mọi người thấy thế, chỉ nghĩ rằng có gì đó không ổn trong trận đánh giữa hai người và người của Ma giáo, vội vàng tiến lên giúp đỡ. Dư Thiên Thiên tùy ý đối phó hai chiêu, giả vờ không địch lại, xoay người bỏ chạy.

Thấy có người muốn đuổi theo, Dương Vi Tử vội vàng giả bộ bị thương nặng, ngã xuống đất. Tạ Tinh Diêu cũng hét lên, hỏi có đại phu hay không, thu hút sự chú ý của mọi người ở đây.

Có người tới kiểm tra, nói rằng hơi thở của Dương Vi Tử hơi không ổn, nhưng không đáng lo lắm, sau đó hỏi tại sao Tạ Tinh Diêu và Dương Vi Tử xuất hiện ở đây.

“Tiểu trưởng lão… trước đây ở cùng Tần môn chủ phải không? Ta nghe đệ tử trong môn nói đến chuyện này.” Có người nhìn Tạ Tinh Diêu bằng ánh mắt không tốt.

Tất cả mọi người đều nhìn qua, dù sao mọi người đều đang tìm Tần Xước. Tạ Tinh Diêu phản ứng kịp, vội nói: “Ta… lần trước bắt gặp Ma giáo làm hại dân chúng, lúc ấy may mắn có vài vị tráng sĩ giúp đỡ. Khi đó Tần Xước quả thực ở cùng với ta, nhưng, nhưng hiện giờ hắn…”

Dương Vi Tử thấy nàng ấp a ấp úng, mặt cũng đỏ bừng, thầm sửng sốt, tại sao bản lĩnh nói dối của tiểu trưởng lão giống hắn vậy.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hắn thấy Tạ Tinh Diêu chảy hai giọt nước mắt, gương mặt như đưa đám: “Ta không biết hắn đi đâu, hắn không quan tâm đến ta, ta cũng đang tìm hắn.”



Dương Vi Tử lặng lẽ ôm quyền.

Nói vậy, mọi người đều nghĩ rằng nàng bị vứt bỏ nên ngượng ngùng không hỏi thêm, sau đó mới kêu Tạ Tinh Diêu giải thích rõ ràng chuyện đang xảy ra.

Tạ Tinh Diêu nói, sau khi nàng và Tần Xước tách ra, nàng đụng phải Dương Vi Tử đang đi tìm Tần Xước. Dương Vi Tử nghe nàng nói người của Ma giáo đang tu luyện Tiêu Dao Quyết. Sau khi hang động của Ma giáo bị bọn họ phá hủy lần trước, không biết các đệ tử Ma giáo còn lại đã đi đâu, bọn họ cảm thấy không thể để đám này làm hại người dân nên đuổi theo để tìm dấu vết của bọn chúng. Đi ngang qua Hợp Hoan Tông, muốn xem thử nơi này có manh mối hay không, thì thấy đệ tử của Ma giáo đang lén lút nên đánh nhau.

“Mấy ngày nay ta thấy hình như có người ở Hợp Hoan Tông…” Sư huynh của Dương Vi Tử nói, hắn tưởng người của Hợp Hoan Tông đã trở lại nên mới phái người tới.

“Hẳn là đệ tử của Ma giáo. Ta nghe đệ tử Ma giáo nói, lúc bọn chúng cướp Tiêu Dao Quyết, có vài trang bị một đệ tử của Hợp Hoan Tông giấu đi, cho nên công pháp không hoàn chỉnh, đã có rất nhiều đệ tử Ma giáo cố ý tới tìm.”

Tạ Tinh Diêu nói bừa, nhưng có phần đáng tin.

Mọi người vẫn đi vào Hợp Hoan Tông nhìn thử, nghi ngờ hỏi: “Vì sao sạch sẽ như vậy?”

Dương Vi Tử nói tiếp: “Hình như những người Ma giáo quét dọn để tìm đồ.”

Sư huynh của Dương Vi Tử nhìn quanh rồi nói: “Ta xem nơi này không phải là chỗ tốt, có thể còn lưu lại manh mối gì đó cho người của Ma giáo, tốt nhất là đốt sạch sẽ đi.”

“Không được!”

Tạ Tinh Diêu vội nói, nhìn thấy ánh mắt khác thường của mọi người, nàng mới nói tiếp: “Giữ lại nơi này, biết đâu các đệ tử còn lại của Hợp Hoan Tông sẽ quay về… Dù sao đây cũng là chỗ của họ.”

“Hừ, nghe nói những đệ tử trốn thoát kia cũng bắt đầu luyện Tiêu Dao Quyết. Quả nhiên, trở về chính đạo bao nhiêu năm vẫn hành động giống tà giáo, đều là nhóm người vô vọng.” Có người đáp.

Tạ Tinh Diêu nhìn vết máu bên cạnh hang động, trong lòng cảm thấy cay đắng, cụp mắt nói: “Nhưng tà đạo trong mắt các ngươi, vẫn có người chiến đấu đến chết để ngăn chặn tà pháp rơi vào tay những người có trái tim tà ma. Còn cái gọi là chính đạo, chẳng phải cũng có người bị ám ảnh đến độ điên cuồng, làm hại đến tính mạng người khác hay sao.”

Nàng nhớ tới cái chết của Hoắc Vân Sơn, nhớ tới cách Thanh Nha kéo Hợp Hoan Tông vào vũng bùn để trả thù cho Kim Điệp. Tại sao những người chưa bao giờ làm điều ác lại bị đuổi đi chỉ vì họ là đệ tử của Hợp Hoan Tông.

Dương Vi Tử thấy vẻ mặt của nàng có gì đó không đúng, vội nói: “Hay là chúng ta nhanh chóng tìm ra người của Ma giáo, để bọn chúng không thể làm hại thế gian nữa.”

Nghe nói vậy, mọi người đều đồng ý, cùng nhau bàn bạc đi tìm các đệ tử Ma giáo còn lại.

Bây giờ sẽ có nhiều người hơn có thể giúp tìm ra tung tích của Ma giáo.

Tạ Tinh Diêu giả bộ muốn ở lại chăm sóc vết thương cho Dương Vi Tử một lát, thấy đám đệ tử giang hồ lần theo dấu vết của Ma giáo, một lúc sau mới dám kêu các đệ tử của Hợp Hoan Tông ra ngoài.

Bọn họ trốn trong cơ quan ngầm, có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Mọi người hành lễ với Tạ Tinh Diêu và Dương Vi Tử, coi như cảm tạ sự giúp đỡ của bọn họ.

Buổi tối ngồi trong sân sưởi ấm, Tạ Tinh Diêu thất thần, tâm tình có vẻ không tốt. Dư Thiên Thiên đi tới đưa cho nàng một củ khoai môn nướng, ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm: “Đã tìm được phần thiếu của Tiêu Dao Quyết.”

Tạ Tinh Diêu hoàn hồn, thấy Dư Thiên Thiên cụp mắt: “Ở trong cổ họng của Hoắc Vân Sơn.”

Vừa rồi kiểm tra thi thể, cảm thấy có thứ gì đó trong cổ họng hắn, từ từ đẩy lên một lúc mới lấy ra mấy tờ giấy đã nhòe chữ.

Tạ Tinh Diêu không nói gì, Dư Thiên Thiên lại mỉm cười: “Ngươi và Quý Như Tê, thật ra có chút giống nhau.”

Thấy Tạ Tinh Diêu tỏ vẻ không tin, nàng nói tiếp: “Không phải nói về tính tình. Năm đó ta và sư muội đã giấu lai lịch để tòng quân, có các đệ tử của Ma giáo và tà giáo gióng trống khua chiêng tới, có người còn nổi tiếng là trộm cắp, theo như cách nói của người chính đạo, bọn họ đều là người mang tiếng xấu. Bọn họ đến, đương nhiên thật lòng muốn giúp đỡ, nhưng cũng chướng mắt người chính đạo, người chính đạo cũng không muốn nhìn thấy điều đó, vừa thấy mặt đã suýt đánh nhau.”

“Sau đó thì sao?” Tạ Tinh Diêu hỏi.

“Sau đó, phu quân tốt của ngươi đã giữ tất cả mọi người lại, thậm chí còn cố ý sắp xếp những người suýt đánh nhau lúc trước vào chung một nhóm, đúng là không sợ phiền phức. ” Dư Thiên Thiên cười, lắc đầu, tia lửa lấp lánh nhảy lên trong mắt nàng, nụ cười của nàng hiếm khi ẩn chứa chút đau thương sâu sắc, “Quý Như Tê đối xử với mọi người như nhau, chỉ nói về ưu và khuyết điểm, không quan tâm ngươi thuộc về môn phái nào. Ở chung một thời gian, cho dù chướng mắt nhau cũng có thể nói đôi câu, ngày thường bàn bạc rất nhiều, không hề có sát ý nữa, nương tựa nhau để giết địch, không chú ý nhiều. Đời này ta chưa từng nghĩ, ta có thể nhìn thấy một đám đệ tử chính đạo ngồi uống rượu và vật lộn với cái gọi là tà môn ma đạo, trêu chọc nhau, còn hứa sẽ gửi thiệp mời khi thành thân. Khi đó ta cũng cảm thấy, chính đạo không phải quá vô lý, tuân thủ một số quy tắc thật ra sẽ tốt hơn cho dân chúng trên đời, vì vậy mới nảy ra ý tưởng cải cách Hợp Hoan Tông.”

Tạ Tinh Diêu nghe xong, cắn vài miếng khoai môn, nhìn chằm chằm đống lửa một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối, ngài… có hối hận chuyện đã xảy ra trong hai năm đó không?”

Các môn phái chịu tổn thất trầm trọng bởi vì các đệ tử đi tòng quân năm đó, họ hối hận, hoặc giữ kín như bưng.

Nàng thấy Dư Thiên Thiên lắc đầu, sau đó Dư Thiên Thiên đứng dậy nói: “Bảo vệ người dân, đánh kẻ xấu, có gì phải hối hận? Ta biết người chính đạo cực kỳ sợ, cho rằng đó là chuyện sai trái. Nhưng chúng ta không làm gì sai.”

Khi Dư Thiên Thiên đã rời đi, ngọn lửa trong chậu than dần dần tắt, Tạ Tinh Diêu cũng cảm thấy lạnh, lúc này mới nhớ lấy quyển sách nhỏ ở trong ngực ra.

Trong đó viết một vài chuyện nàng phải làm.

Tìm Quý Như Tê.

Điều tra cái chết của sư phụ.

Thành thân với Tần Xước.

Trả thù cho Vân Sơn.

Đây là những việc gần đây.

Nàng đốt các que gỗ, viết nguệch ngoạc một chuyện khác trong quyển sách, sau đó đóng lại, bỏ vào ngực, đi vô nhà nghỉ ngơi.

Hái sao cho Tần Xước.

Nàng vừa viết vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK