Có vẻ như rất nhiều người tò mò đối với chiêu thức của nàng.
Hắn không nghĩ nhiều, cho đến khi tiếng người dần dần tan biến, mới nghe thấy tiếng gõ cửa trong màn đêm yên tĩnh. Hắn mở cửa, không có gì ngạc nhiên khi thấy Tạ Tinh Diêu rất nổi bật hôm nay.
“Có chuyện gì vậy, tiểu trưởng lão?” Hắn cười hỏi.
Tạ Tinh Diêu nhìn thoáng qua bên trong, hỏi: “Ngài sắp đi à?”
“Thiên Phong Hội đã kết thúc, ta không có lý do gì để ở lại.” Hắn đổi chủ đề, “Hôm nay ta quên hỏi, tiểu trưởng lão muốn Phùng Sương, hay là Di Sơn Xuyên?”
“Ngài biết rồi mà.”
Hắn gật đầu: “Xin tiểu trưởng lão chờ một thời gian ngắn, đệ tử trong môn sẽ mang đến.”
“Ngài đi đâu vậy?” Nàng đột nhiên lo lắng hỏi.
“Phía dưới xưởng xảy ra chút chuyện, cần phải để mắt tới, đều là chuyện làm ăn của Lược Ảnh Môn, không thể nói chi tiết với tiểu trưởng lão.”
Gió đêm nổi lên, thổi tóc nàng rối tung, đôi mắt mất đi sự rạng rỡ. Thấy nàng ngập ngừng, Tần Xước giả vờ bối rối, không hỏi, cũng không đề cập tới chuyện gì.
Tạ Tinh Diêu cụp mắt nói: “Ồ, ngày mai môn chủ xuống núi, ta sẽ tiễn một đoạn đường.” Nàng dường như không quan tâm Tần Xước đi đâu.
“Đa tạ trước.” Hắn đồng ý.
Ở cổng núi của Tuần Kiếm Tông có địa điểm ăn uống, hôm nay đệ tử các môn phái cuối cùng đã hoàn toàn thư giãn, tốp năm tốp ba tụ tập ở đây uống rượu, hóa giải những ân oán mấy ngày qua.
“Ây dà, mệt chết đi được.” Hoắc Vân Sơn giật chén nước từ tay Hoắc Vân Thủy đang ngồi ở bàn, đặt một gói lớn lên bàn.
“Cái này ở đâu tới?” Hoắc Vân Thủy hỏi.
Giọng hắn yếu đi: “Tiêu Dao Thị.”
Nghe vậy, Hoắc Vân Thủy đã hiểu phần lớn, ở đây có rất nhiều người khinh thường, hoặc không dám đến Tiêu Dao Thị, nhưng không phải không có hứng thú đối với đồ bên trong, chỉ có thể nhờ người mua giùm.
Sau đó, Hoắc Vân Sơn lấy ra một vò rượu mang về từ Tiêu Dao Thị, để yên vì sợ đổ, hỏi: “Tạ tỷ tỷ của muội đâu? Không phải đã đồng ý tới uống rượu vào canh giờ này hay sao?”
Vân Thủy lắc đầu, nàng không biết vì sao không thấy ai.
Lúc mọi người đều say rượu đỏ mặt, huynh muội Hoắc Vân Sơn mới thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa.
Tạ Tinh Diêu đến rất lặng lẽ, vẻ mặt nàng không được tốt lắm, Hoắc Vân Sơn không hiểu nàng vì chuyện gì, khuyên nhủ: “Hôm nay được chú ý nhiều như vậy, nên uống vài chén, rầu rĩ làm gì.”
Tạ Tinh Diêu ngồi ở đó buồn bã một hồi lâu, đột nhiên nghe Hoắc Vân Sơn nói, cầm lấy bình rượu bên cạnh uống một hơi, khiến bản thân bị sặc dữ dội.
“Khụ khụ.”
“Ôi, bà cô ơi, ngươi uống nhầm rồi!” Hoắc Vân Sơn thấy nàng uống gần nửa vò mới nhận ra nàng đang uống rượu mà hắn mang về từ Tiêu Dao Thị, vỗ lưng Tạ Tinh Diêu, liên tục hỏi nàng có sao không.
Hoắc Vân Thủy vội vàng bước tới đỡ Tạ Tinh Diêu, hỏi: “Làm sao giờ?”
“Còn làm gì được, chỉ có thể cầu nguyện sư cô của chúng ta không có lương tâm, tốt nhất là đã pha rượu này với nước.” Hắn trợn tròn mắt, cũng may chỉ dùng để sưởi ấm, nếu không mạng sống nhỏ bé này của hắn sẽ bị tính toán ngay ở Tuần Kiếm Tông.
Nhưng lúc này, Tạ Tinh Diêu đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lập tức hiện lên hai vệt đỏ ửng, nàng vốn không uống được rượu, lần này coi như uống quá nhiều.
Bình thường có thể giả vờ là người hơi trầm mặc trịnh trọng, giờ lại kéo cánh tay Hoắc Vân Sơn đặt dưới đầu mình, gương mặt nhăn nhó u sầu.
“Chúng ta về trước đi.” Hoắc Vân Sơn đành phải kêu Hoắc Vân Thủy đỡ nàng dậy, nhưng Tạ Tinh Diêu không say nhiều như bọn họ nghĩ.
Nàng đột ngột ngồi dậy, dường như tỉnh táo một chút, tủi thân nói: “Ta không muốn hắn đi…”
Huynh muội liếc nhau, bởi vì vụ hoa thiên kim, đại khái đoán được nàng đang nói về ai, Hoắc Vân Sơn muốn nhanh chóng kéo nàng về chỗ ở, tránh gây ra phiền phức bên ngoài, vừa nâng nàng dậy vừa lừa gạt: “Người ta không phải là người của Tuần Kiếm Tông, cần phải đi, còn ngươi đó, đừng bướng bỉnh như vậy.”
Đúng rồi, hắn không phải là người của Tuần Kiếm Tông…
Chờ chút.
Bước chân của Tạ Tinh Diêu đột nhiên hết mềm nhũn, xuýt nữa vấp phải Hoắc Vân Sơn, nàng quay lại nhìn Hoắc Vân Sơn, chăm chú đến nỗi khiến đối phương sợ hãi.
“Ngươi nói đúng.” Nàng nói xong, thoát khỏi hai người bọn họ, đi thẳng ra khỏi cửa.
Hai anh em không dám để nàng đi một mình, nên đi theo về tận nơi ở, thấy nàng lục lọi trong phòng một hồi, lúc trở ra, ôm một cái hộp, và vài thanh kiếm.
Ánh mắt nàng vẫn ngơ ngác, nhưng bước chân vững vàng hơn rất nhiều, không có vẻ quá say, khi huynh muội Hoắc Vân Sơn định đuổi theo thì bị nàng cản lại, sau đó đi một mình tới căn phòng cách đó không xa.
“Chúng ta có nên đi theo không…” Hoắc Vân Thủy vẫn lo lắng.
“Ừm… Con nít thì mau về ngủ đi, coi chừng bị lùn.” Hắn có thể đoán được Tạ Tinh Diêu muốn làm gì, đột nhiên đổi giọng dạy dỗ Hoắc Vân Thủy, nàng chưa kịp hiểu đã bị Hoắc Vân Sơn vội vàng đuổi về chỗ ở.
Tần Xước ở trong sân một lát, đang chuẩn bị về phòng thì nhìn thấy Tạ Tinh Diêu quay lại, nàng còn cầm không ít đồ đi về phía hắn. Trong số đồ mà nàng cầm còn có hoa thiên kim.
“Tần Xước, ngài đừng đóng cửa.” Nàng nhìn thấy bóng người từ xa đã kêu lên.
Say rượu.
Nghe thấy giọng nói đó, Tần Xước hiểu ngay.
Hắn dựa vào cửa nhìn Tạ Tinh Diêu đi thẳng tới, nàng nhét hoa thiên kim vào tay hắn trước: “Tặng ngài đó, không được từ chối.”
Nhìn nàng tức giận, Tần Xước nhất thời cứng họng, đóa hoa đã ở trong tay hắn, không cách nào từ chối.
Sau đó, cuối cùng nàng không thể ôm được nhiều đồ như vậy, những thanh kiếm đặt ở trên loảng xoảng rớt xuống, từng thanh bị rơi khỏi vỏ, lộ ra ánh sáng lạnh trong đêm.
Bị ánh sáng lạnh làm lóa mắt, Tần Xước cười hỏi: “Tiểu trưởng lão cho rằng hôm qua ta làm cô mất mặt, hay là hận ta mua cô về giải độc, đang chuẩn bị giết ta rửa nhục phải không?”
Nàng vội vàng lắc đầu, đưa cái hộp cho hắn, hai vệt đỏ trên mặt càng đỏ bừng vì rượu, nàng lắp bắp nói: “Ta tới, để cầu… cầu hôn.”
Không biết có phải rượu đã làm lưỡi nàng to ra không, nàng không thể duỗi thẳng, nói chuyện ấp a ấp úng.
“Ở đây có khế nhà, khế đất, ngân phiếu, một số ngọc bội, móc đai lưng, à, mấy thanh kiếm này cũng đáng giá, coi như ta sở hữu mấy thứ có giá trị… Ừm, cho ngài hết đó.” Nàng lại nói tiếp, lời nói đầy men say.
“Tạ Tinh Diêu,” hắn ngắt lời nữ tử trước mặt, nhưng giọng nói hơi kiềm chế và khàn khàn trong gió, “Cô say rồi, về đi.”
Nàng sững người, chớp mắt nghiêng đầu, rồi lắc đầu: “Ta không có say. Ta nói rồi, ta thích ngài, cho nên tới cầu hôn…”
Nàng nhìn chằm chằm Tần Xước, đôi mắt quả thật không hề thấy say.
“Ta kén chọn lắm, sợ tiểu trưởng lão không nuôi nổi ta.” Hắn cố gắng cười nói.
Nàng lắc đầu: “Ta biết làm ruộng, tuy rằng chẳng thu hoạch tốt lắm… Nhưng mấy năm nay ta không hề chết đói, ta cho thuê rất nhiều đất trên núi, phần dư lại cũng đủ cho chúng ta ăn. Ta có thể xuống chân núi học Lý đại thúc cách nuôi heo và vịt, ta sẽ trồng các loại dược liệu… Ta nuôi nổi ngài. Nếu không được, ta có thể bảo vệ ngài, võ công của người ở Lược Ảnh Môn không giỏi lắm.”
Hắn không thể nhìn vào cặp mắt kia, hắn chưa bao giờ cưỡng lại được tình cảm quá thẳng thắn và trần trụi.
Cổ họng chua chát, hắn đặt hoa thiên kim sang một bên, nhặt đồ bị rơi xuống, kéo Tạ Tinh Diêu nói: “Đi, trở về.”
Hắn nhíu mày khi sờ vào cổ tay nàng, cảm nhận một luồng nhiệt dâng trào, hắn kiểm tra mạch của nàng, nhíu mày hỏi: “Cô đã ăn cái gì?”
“Đã uống rượu, nhưng Hoắc Vân Sơn nói, hắn mang về từ Tiêu Dao Thị.” Nàng cũng nhíu mày đáp.
“Tạ Tinh Diêu, cô không nghe lời phải không? Lần trước đã nói thế nào với cô, sao còn dám uống thứ đó?” Hắn đột nhiên nổi giận.