• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra nửa năm qua, Tần Xước chỉ tìm nàng một lần mỗi tháng. Thường ngày, nàng làm việc cùng với các thị tỳ trong Lược Ảnh Môn. Cho nên dù đã nửa năm, nàng vẫn không thích ứng với chuyện này.

Hiện giờ nàng nằm trên giường, nghe Tần Xước dùng nước ấm rửa tay, vải kêu sột soạt trước khi hắn ngồi xuống giường.

Bàn tay hắn luôn luôn hơi lạnh, kể cả vào mùa hè, bây giờ đầu thu càng lạnh hơn. Nàng có thể cảm giác, Tần Xước ngủ với nàng là vì một chút bệnh trong người, mỗi lần nàng đều cảm nhận được nội lực lưu chuyển, nhưng không tổn thương đến bản thân nàng, vì vậy nàng không hỏi.

Đôi tay kia đẩy váy nàng từ cổ chân đến bụng, mở hai chân nàng ra, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng khảy nụ hoa dưới thân, sự ấm áp bên dưới bị kích thích, gò má nàng hiện lên một chút hồng.

Tần Xước không cho nàng nhìn. Lần đầu làm chuyện này, nàng nằm trên giường quay lưng về phía hắn. Lúc không rõ chuyện gì đang xảy ra, nàng cảm thấy có thứ gì đó nhét vào dưới cơ thể mình. Nàng không hiểu lắm chuyện này, nhưng cơn đau đột ngột ập tới khiến nàng toát mồ hôi lạnh, người kia dường như cũng không thoải mái.

Lúc ấy Tần Xước nhận ra, hình như hắn bị mẹ mìn lừa.

Khi đó, trong đám nữ nô, ngoại trừ Tạ Tinh Diêu, nhìn thoáng qua những người còn lại chỉ 13-14 tuổi. Mẹ mìn nói với hắn, họ còn non, hắn đau đầu hỏi: “Có ai đã bị phá thân hay không?”

Hiển nhiên, mẹ mìn chưa từng nghe nói, có người tới mua nô lệ lại yêu cầu như vậy, đành vô thức chỉ vào Tạ Tinh Diêu hơi lớn tuổi một chút. Bán được là tốt, làm sao y biết nhiều như vậy.

Mẹ mìn còn cười tươi rói, nói hắn có đam mê khác thường, hắn chỉ có thể cười: “Không thích phiền toái.”

Ngày ấy, nhìn thấy Tạ Tinh Diêu đổ mồ hôi lạnh và vết máu dưới thân, hắn khẽ thở dài, vỗ vai nàng: “Quay lại đi.”

Vốn dĩ đang quỳ trên giường, nàng xoay người nằm bên dưới hắn, cảm giác khó chịu cũng dịu đi. Nàng muốn cúi đầu nhìn, tìm nguồn gốc của cơn đau, nhưng Tần Xước nhẹ nhàng che mắt nàng.

“Đừng nhìn.”

Nửa năm qua đều là như thế, nàng đã quen. Bọn họ không cởi áo, tháo thắt lưng, chỉ dán sát một chỗ.

Ngón tay của hắn có vài vết chai mỏng, sau khi khảy hạt đậu mềm mại vài lần, dòng nước như suối mùa xuân chảy tới miệng huyệt. Tần Xước nhẹ nhàng ấn miệng huyệt, nước suối ướt át chảy ra, hắn thuận tay bôi lên miệng huyệt đang mấp máy.

Gậy ngọc màu đỏ tím nhảy ra, q/uy đ/ầu màu hồng dính chút nước suối, từ từ đẩy vào huyệt thật nhỏ.

Tạ Tinh Diêu che mắt và mặt, đôi khi nàng cảm thấy, như vậy thoải mái hơn, không nhìn thấy, cũng không để cho hắn thấy biểu cảm của mình, mọi chuyện sẽ bớt xấu hổ.

Thịt trai run rẩy, Tần Xước chờ nàng động tình mới thử đưa vào, vách trong trơn trượt ban đầu còn vô cùng khoan dung, nhưng không bao lâu sau thì trở nên trúc trắc, hắn lại vuốt ve nụ hoa, làm nàng động tình thêm.

“Nhét… nhét không được nữa.” Nàng đột nhiên thở dốc gấp gáp, tay trái vô thức đưa xuống phía dưới để cố gắng ngăn cản.

Bàn tay hơi lạnh nắm tay trái đang di chuyển lung tung của nàng. Nàng biết không thể ngăn cản, nhưng nàng thật sự cảm thấy nơi đó không chứa thêm được nữa, toàn bộ thân dưới đều căng lên.

Thật ra nàng đã nói lời này trong lần đầu tiên, người phía trên chỉ dừng lại, thử thêm hai lần nữa, hoàn toàn đi vào nguyên cây dưới cái nhíu mày của nàng.

“Nhét được rồi đúng không?” Hắn cười hỏi. Khi đó Tần Xước có vẻ lưu manh hơn bây giờ, có lẽ muốn khẳng định danh tiếng d/âm đãng của hắn, cho nên hắn ép nàng rớt hai giọt nước mắt mới nhẹ nhàng trở lại.

Lúc này, hắn hôn đầu gối của nàng: “Mở chân ra, đừng sợ.”

Nàng cắn môi, cảm nhận sự thăm dò ra vào của hắn, cho đến khi đùi chạm vào nhau, nàng cảm nhận được sự hiện diện của gốc g/ậy th/ịt.

“Ưm…” Vài lần như vậy, nàng vẫn cảm thấy đau, vốn đã tới cực điểm, bị buộc phải căng lớn hơn, thịt mềm trong huyệt không còn chỗ để thả lỏng, căng đến nỗi người phía trên cũng thở hổn hển.

“Ngoan chút nào.” Hắn thở gấp gáp.

Tần Xước đỡ hai bên đùi nàng, nhẹ nhàng xoa cái mông căng chặt của nàng chầm chậm, nàng hít thở thật sâu hai lần mới thả lỏng cơ bắp và xương cốt.

Khi thịt mềm trong huyệt mất đi cảm giác đau đớn và thích ứng với sự vuốt ve nhẹ nhàng từ từ, Tạ Tinh Diêu khẽ nhếch môi, thả lỏng. Đôi môi bị cắn đỏ ửng run rẩy trong không khí, ám chỉ nàng đang bước vào sự vui thích.

Gân xanh của g/ậy th/ịt cọ xát lớp thịt mềm, sự bao bọc ấm áp và ẩm ướt càng làm tăng dục vọng khi ra ra vào vào. Trong vô thức, tốc độ ra vào tăng nhanh hơn.

Thịt mềm trong đường hầm nhiệt tình và dịu dàng hơn nhiều so với người nhút nhát. Nó bao bọc, chăm sóc, kích thích vật lạ tiến vào càng sưng to hơn. Hắn luôn vô thức tăng nhanh tốc độ, trong bụng có một ngọn lửa ập tới không rõ lý do, nhìn thấy nữ tử đang nằm bị đâ/m đến nỗi cả giường lắc lư, yết hầu không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, không hiểu sao hắn muốn đỡ eo nàng, chôn g/ậy th/ịt càng sâu hơn trong cái ôm triền miên.

Nhưng hắn chưa bao giờ làm gì nhiều.

Thân dưới của nàng mới có khoái cảm, không nén được rên rỉ lần đầu, sau đó nàng nhận ra, đỏ mặt hỏi: “Ta phát ra tiếng được không?”

Người không nhìn thấy bình tĩnh nói: “Không phải đang chịu hình phạt, ngươi muốn làm gì cũng được.”

Tạ Tinh Diêu quay mặt đi, ngực phập phồng, mồ hôi chảy xuống cần cổ thon dài, nàng không tự chủ được căng thẳng, nắm cánh tay hắn, cắn răng kêu “Tần Xước”, nhỏ nhẹ, tinh tế, che giấu niềm vui và cơn đau.

Nước suối ấm áp trong hoa h/uyệt rỉ ra, tưới lên người hắn. Nàng há miệng thở hổn hển, đòn tấn công dưới thân không hề ngừng lại, ngược lại khơi dậy từng đợt tiếng nước d/âm mĩ khiến nàng xấu hổ. Nghe tiếng thở dốc thô nặng của Tần Xước, tình dục đỉnh điểm của nàng mới bình phục một chút.

Đây là lần cuối cùng, ráng thêm lần nữa. Nàng nghĩ như vậy, đột nhiên muốn nhìn thử hắn như thế nào.

Nàng mở mắt ra, khẽ nhích tay, mơ hồ nhìn thấy thân thể hơi nhúc nhích qua lớp vải mỏng của ống tay áo.

Nàng muốn nhìn kỹ hơn, hình như người phía trên phát hiện ra sự chú ý của nàng, nàng vội vàng nhắm mắt lại.

“Nếu còn nhìn lén, ngày mai sẽ không nỡ để ngươi đi.” Hơi thở gấp gáp của Tần Xước đột ngột lọt vào tai nàng, giọng điệu tùy tiện như thường lệ, khiến tai nàng ửng đỏ.

Thật ra nàng không sợ, thứ nhất hiện giờ nàng đã khôi phục bốn năm phần công lực, chạy trốn không có vấn đề gì, nhưng nghĩ đến lời hứa của mình lúc đầu, không thể nói mà không giữ lời.

Thứ hai, nàng cảm thấy, Tần Xước ước gì nàng rời đi.

Cuối cùng, hơi thở của Tần Xước đã đạt tới thời điểm cấp bách nhất, g/ậy th/ịt đâm xuyên qua thân thể nàng. Nàng rầm rì bằng giọng mũi, lông mày nhíu chặt, toàn thân căng thẳng, ngăn cản nàng phát ra những tiếng rên rỉ xấu hổ. Hoa h/uyệt run rẩy co rút, nàng khó chịu xoa bụng dưới, hơi thở ám muội và dồn dập. Cả hai đều như thế, niềm vui dính vào không khí ướt lạnh.

Hắn rút ra, mất một lúc sau, hơi thở mới hoàn toàn bình thường.

Nước ấm vừa rồi đã lạnh, Tần Xước lau phần thân dưới hơi sưng của nàng, kéo váy nàng xuống.

“Đứng dậy đi.”

Tạ Tinh Diêu thả tay ra, hai mắt ngấn nước, gò má đầy đặn, chóp mũi ửng đỏ, nàng cụp lông mi, mang giày.

“Ôn tỷ tỷ đưa cái này cho ngươi, nói là để điều trị thân thể, nàng đã đi ra ngoài chữa bệnh từ thiện, mất vài ngày mới về.” Tần Xước lấy một phong thư đưa cho nàng.

“Ừm, được.” Nàng nhận lấy, cử động đôi chân bủn rủn.

Ôn Lương Thu là đại phu trong Lược Ảnh Môn. Sau khi nàng tới đây, Ôn Lương Thu đã điều trị độc trong cơ thể nàng.

Tần Xước vén mái tóc hơi lộn xộn của nàng, nhàn nhạt cười, vuốt ve gò má nàng, nói vào tai: “Chuyện xảy ra ở đây, coi như chưa bao giờ xảy ra, như vậy tốt cho ngươi.”

Nàng cúi đầu, mí mắt run rẩy, ngửi mùi lá thông và hoa lan trên người hắn, gật đầu.

“Ngài… nhớ uống thuốc đúng giờ.” Nàng ngập ngừng nói câu cuối cùng. Tần Xước luôn chờ thuốc nguội lạnh mới nhớ uống, lần nào cũng dày vò nàng đi hâm nóng.

Hắn ngẩn người, cười đáp “Ừ”, sau đó không để ý tới nàng.

Sáng sớm hôm sau, nàng rời đi, đến một thị trấn cách đó hai mươi dặm, lập tức đi thẳng tới một tiệm cầm đồ.

Nơi này có nhiều người ra vào, Tạ Tinh Diêu gõ lên quầy, ném tấm thẻ gỗ trên tay cho người bên trong, tiểu nhị ngầm hiểu, đưa kiếm cho nàng.

“Không biết cô nương có thu được gì trong chuyến đi này hay không?” Tiểu nhị hỏi.

Nàng lắc đầu: “Nói với Bách Hiểu Sinh, ta không tìm thấy Di Sơn Xuyên.”

Chuyện này bắt đầu từ sáu tháng trước, nàng trúng độc, nhưng cũng không dễ bị người ta trực tiếp trói đi. Nàng thỏa thuận với Bách Hiểu Sinh, người được cho là biết mọi chuyện trong thiên hạ, nàng phải đến Lược Ảnh Môn tìm một thanh kiếm cho Bách Hiểu Sinh, người nọ mới bằng lòng nói với nàng những gì nàng muốn biết.

Nàng biết người của Lược Ảnh Môn đột nhiên tìm mua nữ nô, vì vậy mới thuận theo mà làm, nhưng quả thật không biết bọn họ tìm nữ nô để làm gì, sau đó mới biết, đành phải cắn răng đi vào.

Chỉ tiếc nàng ở trong đó một thời gian lâu, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của thanh kiếm.

“Di Sơn Xuyên ở trong Lược Ảnh Môn, chẳng qua là nghe người ta nói. Cô nương ở đó lâu như vậy mà chẳng thu được gì, có lẽ là tin tức sai lầm.” Tiểu nhị đáp.

Tạ Tinh Diêu cúi đầu, lần này xuống núi, vẫn không thể giải quyết tâm sự của nàng.

Vẫn còn một tâm sự. Trong Lược Ảnh Môn.

Tần Xước nhìn Ôn Lương Thu đánh xe lừa chậm rãi dừng ở cửa, thở dài: “Đâu phải không có ngựa, tại sao ngươi lại cưỡi lừa?”

“Bây giờ ngựa quý giá lắm, ngươi nỡ lòng nào để nó chở mấy chục cân dược liệu của ta.” Nữ tử mặc một bộ xiêm y màu tím khói, dáng vẻ điềm đạm từ tốn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, tháo gói hàng trên thân con lừa xuống, “Tiểu cô nương đi rồi à?”

“Đi rồi,” Tần Xước ngẫm nghĩ, không nhịn được, “Sau này ngươi bớt cho ta thuốc mới đi, trị bệnh theo thuốc này của ngươi phải mất hết nửa năm mới khỏi.”

“Không cho ngươi uống mấy thứ thuốc đó, làm sao vết thương của ngươi lành được? Chỉ kêu ngươi… chứ có phải bảo ngươi uống nước phân đâu, trị bệnh khó chịu đến vậy à?” Ôn Lương Thu lau mồ hôi trên trán, bĩu môi cười.

Lúc này, đệ tử phía dưới chạy tới: “Môn chủ, tên trộm bắt được ngày hôm trước đã chịu mở miệng, cũng nói rằng tới trộm Di Sơn Xuyên.”

Ánh mắt Tần Xước lạnh ngắt, cười: “Tà môn, hơn nửa năm nay toàn là tới trộm Di Sơn Xuyên, ngay cả người của Tuần Kiếm Tông cũng hạ mình đến đây.”

“Biết người ta tới trộm đồ mà ngươi còn giữ người ta lại làm gì?”

Từ lúc phát hiện vết chai trên tay Tạ Tinh Diêu, Tần Xước chú ý kỹ hơn, đó là kết quả của nhiều năm luyện kiếm. Sau đó, vô tình nhìn thấy nàng và các đệ tử trong môn trao đổi vài chiêu, qua những chiêu đó nên biết lai lịch của nàng, đồng thời thấy nàng cố ý đi lại khắp nơi trong Lược Ảnh Môn, biết mục đích của nàng không trong sáng.

Tuần Kiếm Tông, vương miện chính đạo, hai ba năm qua, e rằng giao tiếp với bọn họ không bình thường, không qua lại nhiều.

Hắn không muốn trêu chọc người của Tuần Kiếm Tông, nhưng khi đó bệnh của hắn cấp bách, hắn thấy Tạ Tinh Diêu không có tâm tư quá sâu, coi như dễ đối phó, nên không vạch trần.

“Ngươi nói xem, đã nhiều năm rồi, ai còn nhớ thương thanh kiếm này?” Ôn Lương Thu hỏi.

Bọn họ đã từng điều tra, nhưng không tìm ra chủ mưu phía sau, Tần Xước nhìn một bụi hoa cạnh cửa mà Tạ Tinh Diêu trồng, hơi cụp mắt.

“Nếu không tìm thấy, vậy dụ hắn ra.” “Dụ như thế nào?”

“Tuần Kiếm Tông, sắp đến lúc tổ chức Thiên Phong Hội lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK