Ngày Thiên Phong Hội bắt đầu, hai phái đối đầu nhau, vài nhóm người đang tỷ thí trên sân.
Tần Xước nhìn xung quanh, thở dài, Ôn Lương Thu cười nói: “Sao, ngứa tay à?”
“Chẳng thấy được bao nhiêu người hay.” Hắn lắc đầu.
“Cũng tạm, ta thấy Kỳ Uyên Môn có hai đệ tử cũng không tệ lắm, à, đệ tử của Hợp Hoan Tông đi cùng với tiểu cô nương hôm ấy, chơi đao cũng không tồi.”
Tần Xước liếc nàng: “Ý ta là, không có nhiều người đẹp.”
Ôn Lương Thu trợn mắt, sau đó thấy Tần Xước lấy túi tiền ra đưa cho nàng: “Có lẽ bên ngoài có đánh cược, ngươi nhớ đặt cược cho ta vài ván.”
“Ủa, chúng ta lại thiếu tiền?”
“Không phải, nhưng lấy Phùng Sương Kiếm ra thì coi như có hao tổn, có thể lấy lại một chút cũng đáng giá.” Hắn buông tay.
Tần Xước nói tỉ mỉ vài cái tên, đặt cược bọn họ có thể chống đỡ được bao nhiêu hiệp, lúc nói đến Hoắc Vân Sơn, hắn đặt cược hiệp thứ năm.
“Tổng cộng chỉ có sáu hiệp, ngươi để ý tới hắn.”
Sau khi hắn xem Hoắc Vân Sơn đánh hai hiệp, nhàn nhạt cười: “Thiên tài, nhưng không phải thiên tài như vậy, trông dáng vẻ không phải là người chăm chỉ.”
Ôn Lương Thu nhướng mày: “Ngươi định đặt cược mấy hiệp cho tiểu cô nương?”
Ánh mắt hắn lạnh xuống, nhìn Tạ Tinh Diêu đang luận võ ở xa xa.
Nàng kiềm chế rất nhiều ở Lược Ảnh Môn, ít nhất hiện nay xem ra, mỗi chiêu thức sắc bén khó tìm được ở người cùng độ tuổi.
“Để xem thử nàng có thể giải hết độc hay không” Hắn bình tĩnh nói, “Ngày mai sẽ đặt cược cho nàng.”
Nội lực chưa khôi phục, lại đụng phải mấy đối thủ không yếu, hôm nay ván cược cho nàng sẽ không lớn, nhưng tỷ lệ ngày mai sẽ tăng gấp đôi.
Hắn lắc tay áo: “Đi thôi, chuẩn bị xuống núi.”
Buổi tối, sau khi dỗ Đường Phóng ngủ, Tạ Tinh Diêu rón rén ra khỏi cửa.
Hoắc Vân Sơn chờ nàng ở trước cửa núi, vừa đi vừa nói chuyện: “Ngươi nhớ quản tay chân của mình, lần này đừng gây chuyện nữa.”
Nàng gật đầu, hai người không trực tiếp đi vào thị trấn, Hoắc Vân Sơn lấy một cái ngọc bài ở dưới gốc cây lớn cách xa cửa thành, sau đó dẫn nàng đi qua một con đường quê, đến một hang đá trước ngọn núi.
Phía sau hang đá còn một hang động khác.
“Tiêu Dao Thị được một sư cô của ta xây dựng sau khi bà rời khỏi sư môn, yên tâm, người bên trong nhìn thấy gì cũng giữ kín như bưng.” Hoắc Vân Sơn lải nhải.
Tạ Tinh Diêu gật đầu, nhìn ánh đèn sáng ngời và nam nữ ăn mặc rực rỡ, cẩn thận né tránh bọn họ, bất cẩn đụng phải một mỹ nhân khoác voan mỏng, nàng xin lỗi rồi theo sát phía sau Hoắc Vân Sơn.
Tiêu Dao Thị, danh tiếng ở bên ngoài, nói trắng ra, đó là ổ mại dâm. Toàn bộ ngọn núi bị khoét rỗng, tất cả bức tranh trên vách đá đều là chuyện yêu đương. Đồ giải trí cho nam nữ, từ xuân cung đồ đến đủ loại đồ chơi bằng ngọc, bán mọi thứ, đương nhiên, cũng bán cả người luôn. Nam tử và nữ tử ở đây, ngoại hình và tính cách đều xuất sắc.
Hoắc Vân Sơn đi đến chỗ một nữ tử ăn mặc chỉnh tề, đổi một ngọc bài từ tay nàng, nhìn hai chữ “Trung Nhất” viết dọc, gật đầu.
Khi hắn quay đầu lại nhìn Tạ Tinh Diêu, thấy nàng đang suy ngẫm trước một quầy sách, tưởng rằng là đông cung mới gì đó, hắn đến gần, cầm một quyển lên xem.
“Nghiệt Hoa Duyên, chuyện tình giữa Thánh Nữ Ma giáo và môn chủ của Lược Ảnh Môn…” Hoắc Vân Sơn lại lật hai quyển nữa, đều là tranh vẽ, minh chủ Võ lâm và yêu nữ Ma giáo, đệ tử chính đạo và nữ đồ của Hợp Hoan Tông. Mấy kẻ này, có người nào trên giang hồ mà những người này không dám sắp xếp không.
“Đi thôi.” Tạ Tinh Diêu cầm mấy quyển sách nhét vào, trả tiền rồi thúc giục Hoắc Vân Sơn đi mau.
Trước khi vào phòng, hắn giữ chặt nàng: “Ngươi nghĩ kỹ chưa, đi vào đây, trong tủ có quần áo, thay xong thì ở trên giường đợi, rượu này dành cho ngươi.”
Nàng cầm bình rượu, nuốt nước miếng, mở ra uống một ngụm, đưa rượu cho hắn, xoay người đi vào.
Nàng vào phòng, không đóng cửa đá lại, lấy quần áo trong tủ ra, vào nội thất thay.
Quần áo này… sao nó…
Tạ Tinh Diêu tưởng chỉ là đồ ngủ bình thường, nhìn mấy miếng lụa mỏng màu hồng nhạt giống như vải vụn, nàng suy tư một hồi.
Có lẽ là quy định ở đây, người bên ngoài hình như cũng mặc như vậy.
Nàng gật đầu, cắn răng mặc vào.
Nàng mới thay xiêm y xong, nghe bên ngoài có động tĩnh, nhìn mình giơ tay thì lộ ra vòng eo, vừa che vừa đi ra ngoài nói: “Ngươi đợi chút, ta còn chưa…”
Khi nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Xước, nàng nhất thời sửng sốt.
“Ngươi ở đây làm gì?”
Hai người gần như hỏi câu này cùng một lúc.
Tần Xước nhìn người trước mặt, ngực và phần dưới cơ thể coi như được che đậy, những chỗ khác chỉ là một lớp voan, đường cong mơ hồ được phác họa. Dưới ánh đèn, voan mỏng tỏa sáng, phản chiếu cả khuôn mặt nàng thêm mơ hồ và quyến rũ, nàng đứng chân trần cách đó không xa, ngượng ngùng che phần bụng bị lộ ra.
Đúng lúc này, dường như có người tới gần cửa, Tạ Tinh Diêu đang thắc mắc, Tần Xước kéo nàng qua: “Giả vờ như ta mang ngươi đến đây, muốn sống thì đừng nói lời nào.”
Nàng chớp mắt, chưa kịp nói đây là phòng nàng đã đặt trước, thì nhìn thấy một người có vẻ là đệ tử của Lược Ảnh Môn dẫn một nam tử phú quý và cường tráng vào rồi rời đi.
Nam tử phú quý kia ôm một nữ tử xinh đẹp ăn mặc tương tự nàng, hai người đang tán tỉnh nhau, sau khi đệ tử của Lược Ảnh Môn đi ra ngoài thì ấn cơ quan bên ngoài, đóng cửa đá của phòng lại.
Tần Xước thuận tay ôm nàng, ánh mắt nàng run rẩy theo hắn đến bàn ngồi xuống, cứ ngượng ngùng kéo quần áo không che được gì, ngước nhìn nữ tử xinh đẹp đối diện đang dịu dàng hào phóng rót rượu cho nam tử phú quý, toàn thân càng mất tự nhiên hơn.
Tần Xước thuận thế dùng ống tay áo che xiêm y cho nàng. Nàng đối diện với ánh mắt Tần Xước, sau đó cẩn thận học dáng vẻ của nàng kia, cũng rót rượu cho hắn. Tần Xước nhìn bộ dạng mới lạ của nàng, cầm chén rượu, để nàng áp sát vào ngực mình.
“Đừng nhúc nhích, đợi.” Hắn nói.
Nàng gật đầu, dựa vào ngực hắn, cảm thấy hình như rượu vừa uống có tác dụng, khắp người hơi nóng lên.
Cho dù là trước đây, bọn họ cũng rất ít khi dựa sát như vậy. Tạ Tinh Diêu nghe nhịp tim của hắn, khóe miệng hiện lên ý cười khó hiểu, nhìn ánh mắt hơi lo lắng của Tần Xước, lại trở nên nghiêm túc.
Nam tử phú quý lên tiếng: “Trước đây lúc ngươi bàn chuyện làm ăn, không thích có người xung quanh, vị này là…”
Tần Xước ôm nàng chặt hơn: “Ta không yên tâm những chỗ khác, nhưng người của Tiêu Dao Thị luôn có thể yên tâm, chẳng phải ngài cũng mang theo một cô nương tới à?”
Nam tử phú quý gật đầu, mỉm cười đưa một mảnh giấy gấp lại cho Tần Xước: “Đây là món đồ mà chủ tử của ta muốn, nhiều hơn trước. Ngươi biết đó, sắp có chiến sự, không thể không chuẩn bị nhiều một chút.”
Chiến sự.
Tạ Tinh Diêu thầm sửng sốt, nhìn Tần Xước mở danh sách ra.
Trên đó e rằng là mật mã chuyên môn, nàng không hiểu, nhưng số lượng được yêu cầu cũng không ít, nàng chậm rãi nhíu mày.
“Chế tạo không khó, nhưng không dễ kiếm nhiều sắt và than đá như vậy…” Tần Xước mỉm cười, đặt danh sách lên bàn.
“Yên tâm, chủ tử của chúng ta nhất định sẽ đưa tới mọi thứ cần thiết cho ngài, chủ yếu là nhờ tay nghề của Lược Ảnh Môn. Chủ tử còn nói, có vũ khí nào mà ngài mới làm ra thì gửi qua cho hắn xem thử. Tiền à, ngài xem con số này có đủ không?”
Nam tử phú quý làm một động tác, Tần Xước nhìn, cười đồng ý, sau đó hai người nói một số chi tiết.
Hai người nói chuyện đều không rõ ràng, Tạ Tinh Diêu không hiểu chuyện phía sau, cũng biết không phải hai người này mới làm ăn ngày một ngày hai, càng nghe nàng càng run sợ trong lòng.
Đến cuối, nam tử kia uống ngụm rượu cuối cùng, nói: “Được rồi, tạm thời như thế, khi nào ngài sẽ giao món đồ mà ngài hứa lần trước?”
“Một số món đồ nhỏ không đề cập tới nên đã quên. Thế này đi, hai canh giờ sau, ta bảo đệ tử đưa cho ngài, ở chỗ chúng ta bước vào được không?” Tần Xước đáp.
Nam tử kia gật đầu, nhìn Tạ Tinh Diêu nằm trong lòng Tần Xước, gò má ửng đỏ, cảm thấy có chút mỏng manh nên nói: “Chắc Tần môn chủ phải đi về tìm đệ tử, nữ tử này…”
Trong lòng Tạ Tinh Diêu nặng nề, liếc nhìn ánh mắt rất có hứng thú của nam nhân kia, vội ngẩng đầu nhìn Tần Xước.
Nàng rất căng thẳng, Tần Xước cúi đầu cọ môi vào tai nàng.
“Ôm ta.” Hắn thì thầm.