• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng, Tạ Tinh Diêu không nhìn thấy Đường Phóng. Nàng lo lắng, vội ra ngoài tìm, cuối cùng mơ hồ nghe được giọng nói của cậu ở bờ sông, hoảng loạn chạy tới.

Thấy Đường Phóng ngồi với một nam tử, quay lưng về phía nàng, dường như đang lau nước mắt, bờ vai run rẩy.

“Đường Phóng.”

Nàng gọi, Đường Phóng quay lại nhìn, nhanh chóng chạy tới ôm nàng.

“Mới sáng sao lại tới đây?” Nàng hỏi.

“Người… ai bảo người chỉ cần phu quân, không cần đồ đệ.” Cậu muốn tìm Tạ Tinh Diêu lúc sáng sớm, nhưng không dám đi vào vì nghĩ nàng vẫn còn với Tần Xước.

Bất lực vuốt đầu cậu, Tạ Tinh Diêu nhận lỗi: “Sư phụ sai rồi, ta ở cùng con được không?”

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Lang đứng bên cạnh cười: “Đa tạ công tử trông chừng cậu bé.”

“Không sao, phụ mẫu ta cũng mất sớm, ta có thể an ủi tiểu huynh đệ một chút.” Minh Lang cười.

Minh Lang bảo thuộc hạ dẫn Đường Phóng đi gặp những người dân trong thôn trước đây, trò chuyện với người quen sẽ khiến cho tâm trạng khá hơn, Tạ Tinh Diêu cũng không ngăn cản.

Đi bên bờ sông, Tạ Tinh Diêu nhìn thấy vài đứa trẻ chơi đùa trên bãi sông, nàng nói: “Nên đa tạ Minh công tử đã mang đến một nơi yên bình và sạch sẽ cho người dân trong thị trấn này.”

Minh Lang cười khổ: “Như vậy không phải là giải pháp lâu dài, chỉ tiếc ta không có quyền lực, không thể diệt trừ tệ hại đến tận gốc, đành như vậy mà thôi. Mấy năm nay làm ăn buôn bán, làm không ít chuyện trái với lương tâm, hiện giờ coi như trả lại, không thể nói là tốt bụng.”

“Nếu trước đây làm gì sai, đương nhiên có người coi ngươi là kẻ ác. Hiện tại ngươi làm chuyện tốt, trong mắt người dân ở đây, ngươi là người lương thiện. Thiện không trả giá cho ác, nhưng việc thiện chính là việc thiện.” Tạ Tinh Diêu nói.

Thấy nàng nói rất nghiêm túc, Minh Lang sửng sốt, cười gật đầu, nhân tiện hỏi: “Nghe nói nhóm các ngươi là môn phái trong giang hồ, không biết đang đi đâu?”

Vốn định nói ra, nhưng Tạ Tinh Diêu vẫn kìm lại: “Về sư môn trước, vài người chúng ta không thể giải quyết tình hình ở đây. Tuy nhiên chúng ta còn có việc cần làm ở nơi khác, không biết có thể giao Đường Phóng cho Minh công tử không?”

Minh Lang cười nói: “Đứa nhỏ này có rất nhiều người quen ở đây, đủ cho cậu chơi chung.”

Thu xếp cho Đường Phóng xong, Tạ Tinh Diêu bảo Thiên Diện Hồ đeo mặt nạ da người cho Tần Xước. Nàng chỉ nói Tần Xước đang gặp nguy hiểm, không thể lộ diện. Tuy Thiên Diện Hồ không biết lý do, nhưng cũng làm như vậy trước.

“Mặt nạ này tốt hơn của ngươi nhiều.” Tần Xước nhìn thoáng qua Ôn Lương Thu, nàng trợn mắt.

Vài người đi đến một thị trấn khác để điều tra tình huống. Sau khi tiến vào thì phát hiện thị trấn này vẫn còn sống, nhưng ngoại trừ những người buôn bán trên đường, hầu hết các ngôi nhà đều đóng cửa, bọn họ đã cảnh giác với người ngoài.

“Chúng ta đi đâu tìm mẹ mìn?” Thiên Diện Hồ rầu rĩ.

Tần Xước nhìn bọn họ, bất đắc dĩ nói: “ Nhìn bộ dạng đầy khí thế của các ngươi, mấy kiếp cũng không thể dụ mấy người đó.”

Không biết hắn lừa nhà nào để lấy mấy bộ đồ vải bố xám xịt, thúc giục Thiên Diện Hồ và Tạ Tinh Diêu thay, lúc này mới hoàn toàn giống với người của thị trấn.

Thiên Diện Hồ bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cũng đành nhịn, nhướng mày: “Các ngươi không thay à?”

Tần Xước lấy ra một thanh kiếm trang trí tinh xảo không biết từ đâu, đeo lên người, trông cả người đầy phú quý, bộ dạng học đòi văn vẻ và ăn chơi trác táng.

“Khi mẹ mìn mua người, thông thường những mẹ mìn có tiếng xấu mới tìm những hộ nghèo khổ ở nông thôn, đây là chuyện những người thấp kém nhất sẽ làm. Người của Ma giáo nhất định trả không ít tiền, với một vụ làm ăn lớn như vậy, hơn nữa danh tiếng của bọn họ ở khu vực này chưa tệ, cách làm tốt nhất là tìm một nơi sầm uất để dựng trại riêng. Thời buổi này có không ít người muốn bán con cái, đương nhiên sẽ nghe tiếng và đến đây.”

Tần Xước lặng lẽ nói với ba người, Tạ Tinh Diêu nhíu mày: “Sao chàng… rành quá vậy?”

Tần Xước phản ứng kịp thời, ho khan hai tiếng rồi nói: “Ta từng mua nàng một lần nên nghe người ta nói.”

Nói xong, hắn nhìn Ôn Lương Thu ra hiệu, đối phương lại hừ lạnh, không giúp đỡ. Ai bảo sáng nay hắn nói rằng nàng làm mặt nạ da người không đủ tốt.

Tần Xước bất lực, đành mời một vị lão giả từ gia đình nào đó tới, nói vài câu với ông ta, đưa tiền, lão giả cười vui vẻ đồng ý.

Tần Xước dẫn Ôn Lương Thu đi vào một quán rượu trước, kêu vài món ăn, đang ăn vui vẻ, đột nhiên thấy một lão hán đứng trước cửa, thấp giọng thúc giục, đưa Tạ Tinh Diêu và Thiên Diện Hồ miễn cưỡng tiến vào.

Người trong quán rượu nhìn ba người hơi kỳ quái, bọn họ ăn mặc trông tồi tàn trong đám người vẫn còn tiền này. Thấy lão nhân kia cười nịnh nọt bước tới trước mặt Tần Xước, lúng túng xoa hai tay: “Đại lão gia, ngài xem, mới vừa nói xong, sao đã rời đi?”

Tần Xước hừ lạnh: “Nói xong? Không phải không muốn bán hay sao? Thôi, ta không trèo lên hai cô nương này của ngươi được đâu, đi mau đi.”

Hắn giả vờ đuổi người, lão hán lại tiến lên lôi kéo. Hai người bắt đầu nói tiếp tới tới lui lui, người sáng suốt đều nhìn ra bọn họ đang mặc cả, Tần Xước còn thỉnh thoảng nhìn Tạ Tinh Diêu.

Thiên Diện Hồ không hề động đậy môi, thấp giọng nói với Tạ Tinh Diêu: “Ta thấy Tần môn chủ nói chuyện rất hay ho, ta cũng tin nữa, có vẻ cũng đã làm nhiều vụ giết người phóng hỏa lắm à. Tiểu trưởng lão, khi nào ngươi thành thân, nhớ đừng để mình bị lừa rơi vào.”

Sau một lúc im lặng, Tạ Tinh Diêu thở dài: “Đã gả rồi.”

…Không biết đang nói đến đâu, Tần Xước đột nhiên đập bàn, khiến lão hán sợ tới mức ngã xuống đất, vội nói: “Không quấy rầy, không quấy rầy nữa.” Đẩy Tạ Tinh Diêu và Thiên Diện Hồ đi ra ngoài.

Ôn Lương Thu nhìn Tần Xước ngồi xuống, thong thả ăn tiếp, nhỏ giọng hỏi: “Không đi theo à? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”

Hắn vốn dĩ không thoải mái trong lòng, trừng mắt nhìn Ôn Lương Thu. Hai người ăn qua loa xong, quan sát một lúc mới đi tìm lão hán vừa rồi.

Tạ Tinh Diêu và Thiên Diện Hồ không còn ở bên cạnh lão hán nữa, thấy hai người bọn họ tiến đến thì nói: “Vừa rồi ra khỏi quán rượu, có người môi giới tìm ta, hai cô nương đã bị hắn mang đi, số tiền này…”

Nghĩ đến chuyện mẹ mìn đã thấy bọn họ lôi kéo trong quán rượu, nhìn ra vụ làm ăn nên đã đi theo.

“Ngươi cất đi, mang đi đâu?” Tần Xước hỏi.

Lão hán chỉ về một hướng, Tần Xước nói đa tạ, rồi đi theo dấu vết.

Tạ Tinh Diêu và Thiên Diện Hồ bị bịt mắt đưa lên xe lừa, trên xe có không ít cả nam lẫn nữ. Người đứng đầu nói là đi đến mỏ làm việc, nhưng không thể cho bọn họ biết vị trí của mỏ, cho nên phải bịt mắt.

Khi xe dừng lại, người đứng đầu lại thúc giục cả đám đứng một chỗ, sau đó là một tiếng kẽo kẹt. Lúc Tạ Tinh Diêu đứng lên mới phát hiện đây hẳn là hầm ngầm, bọn họ đang đứng trong một cái thùng lớn, có người hạ thùng xuống, bọn họ cũng tới lòng đất.

“Đi mau!”

Bị người ta xô đẩy, cả đám đến một hang nhỏ, mọi người ngồi dựa vào tường đá, lúc này mới có người tháo vải đen cho bọn họ.

Nơi này không giống khu mỏ, nhưng hình như có người đi lại trong hầm ngầm quanh năm, Tạ Tinh Diêu thấp giọng hỏi: “Ma giáo đều ở những nơi như thế này hay sao? Tối quá.”

“Đừng hỏi ta, chúng ta ở trong phòng lớn.” Thiên Diện Hồ nói một cách ghét bỏ.

“Nhưng không phải Tiêu Dao Thị cũng giống vầy à?”

“… Chẳng phải ta không có chỗ mở cửa hàng hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK