• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi suy nghĩ, Tạ Tinh Diêu giao Tất Phương Ấn cho nhị trưởng lão, cũng là chưởng môn mới.

Khi nàng ra khỏi đại điện, đụng phải Tiêu Minh tiền bối, nàng trịnh trọng hành lễ nói: “Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ.”

Tiêu Minh xua tay, nhìn nàng hiền hòa: “Lão phu chuẩn bị rời đi, có duyên sẽ gặp lại.”

Sau khi biết thân phận của mẫu thân mình từ Tiêu Minh, Tạ Tinh Diêu nhất thời hoảng hốt. Trong trí nhớ của nàng, khi còn nhỏ, nàng thường sống tạm ở nhà người khác, có rất nhiều gia đình võ lâm, cũng có vài thương nhân, nhưng bọn họ hầu như không bao giờ nhắc đến chuyện của mẫu thân ở trước mặt nàng, cũng không ai nói cho nàng biết tên của chủ nhân Phùng Sương.

Lúc về phòng, nàng nhìn thấy Tần Xước đang chơi với một hộp kiếm, thấy nàng tới thì nói: “Phùng Sương Kiếm, đến xem đi.”

Chuôi kiếm của Phùng Sương Kiếm đã được làm lại, trên tay cầm được khảm một miếng ngọc trắng, quả thật rất khác với thanh kiếm mà mẫu thân mang theo trong trí nhớ của nàng.

“Phùng Sương là song kiếm, mũi kiếm ngắn hơn kiếm bình thường, chuôi kiếm dài hơn.” Tần Xước rút ra hai thanh kiếm giống hệt nhau, chuôi của hai thanh kiếm phẳng hơn những thanh kiếm bình thường, nối hai chuôi kiếm lại với nhau, vặn nhẹ, chuôi kiếm nối liền thành một thanh kiếm dài hai đầu.

Thấy Tạ Tinh Diêu nhìn chằm chằm thanh kiếm sắt lạnh lẽo thật lâu, Tần Xước nói: “Cô cất đi.”

Nàng lắc đầu: “Ta quen sử dụng kiếm dài, nó nên đợi chủ nhân thích hợp hơn.”

Tần Xước gật đầu, cất Phùng Sương, cầm quyển kiếm phổ sững người một lúc, đưa cho Tạ Tinh Diêu nói: “Cửu Xu bảo ta đưa cho cô, để cô luyện.”

Nàng tiếp nhận, lật xem, cho đến trang cuối cùng, nàng mới nhận ra quyển kiếm phổ vô danh này là cái gì.

“Hoành Vân Liệt?”

Kể từ cái chết của Quý Như Tê, Cửu Xu ở ẩn, không ai trên đời này nhìn thấy Hoành Vân Liệt. Khi thi triển chiêu kiếm này, có sức gió phá vỡ sự tích tụ của tầng mây, sau đó ánh sáng vàng hiện ra giống như mặt trời đột ngột xuất hiện sau khi mây tan, thanh lọc trần thế. Năm đó Quý Như Tê đã chém đỉnh Phi Lai của Tuần Kiếm Tông như vậy.

Tạ Tinh Diêu nhìn tay Tần Xước, trong lòng có chút chua xót nên nắm tay hắn, đặt kiếm phổ ở trước người, nghiêm túc nói: “Ta sẽ chăm chỉ học.”

Tần Xước ôm nàng, tựa trán vào trán nàng, mỉm cười: “Có chuyện muốn thương lượng với cô.”

“Ừ, ngài nói đi.”

“Ta đã bảo người đi chuẩn bị sính lễ, nửa tháng sau sẽ tới cầu hôn.”

Khóe miệng nàng hiện lên nụ cười, đôi mắt sắp cong thành vầng trăng khuyết, ôm hắn, rúc vào lòng hắn, nói “Được”.

“Chẳng rụt rè chút nào.” Hắn cười nói, nhìn người đang nhón chân hôn lên trán hắn.

Nàng lắc đầu: “Nếu ta rụt rè, ai biết ngài có đổi ý hay không.”

“Ta nào thất thường như vậy?” Hắn bất đắc dĩ nhíu mày, giả vờ thở dài, “Chẳng phải dạo này có vài nhân tài giang hồ đang rục rịch hay sao? Ta không ra tay thì ai biết cô sẽ bị người nào lừa gạt.”

“Vì sao nửa tháng sau?”

“Tìm người tính ngày tốt, hơn nữa có người muốn mua Di Sơn Xuyên, ta phải đi gặp mặt. Nơi đã chọn mất ba bốn ngày đường, tới lui hết 10 ngày, đến lúc đó sính lễ cũng chuẩn bị xong, tới cầu hôn là thích hợp nhất.” Hắn nói.

Tạ Tinh Diêu do dự hỏi: “Thật sự muốn bán Di Sơn Xuyên à?” Nàng cảm thấy Tần Xước vẫn rất quan tâm đến thanh kiếm kia.

“Kiếm phải xứng với người mới không đáng tiếc. Thanh kiếm đó vốn đã hứa cho cô, nhưng cô không cần nó. Nếu đưa cho người khác, cô sẽ không giận chứ?” Hắn đã suy nghĩ kỹ, nếu Thanh Nha muốn, hắn thấy cũng phù hợp.

Nàng lắc đầu, nàng đã tìm được người nàng muốn tìm, chỉ cần Tần Xước thật sự buông tay, nàng không thèm để ý.

“Trở về sớm chút nhé, nửa tháng sau không được lỡ hẹn, nếu không sẽ không cần ngài nữa đâu.” Nàng không nhịn được ý cười, duỗi ngón út ngoéo tay lần nữa, bị Tần Xước bóp mũi trêu chọc một lúc.

Trước khi rời đi, Tần Xước thấy Lý Vân đang trò chuyện vui vẻ với nhị trưởng lão, và đã kết nối lại với Tuần Kiếm Tông, hắn không chú ý lắm, nhưng Lý Vân lại tìm tới hắn.

“Ta có chuyện muốn nói với Tần môn chủ, vừa rồi đã báo cho chưởng môn Tuần Kiếm Tông. Lúc Lăng Cung mới tới đây, có một nam tử tìm ta, ý tứ trong lời nói là Tuần Kiếm Tông sắp gặp đại nạn, việc nhận hối lộ trước đây sẽ bị vạch trần, chủ nhân của nam tử muốn giúp Lăng Cung nhân cơ hội này trở về vị trí lãnh đạo võ lâm.”

Tần Xước nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đoán là Sẹo Đứt.

Có vẻ nếu như lúc ấy Tần Xước vội vàng vạch trần hành vi nhận hối lộ trong quá khứ, Sẹo Đứt sẽ xúi giục người ta trực tiếp lật đổ chính đạo võ lâm.

“Chưởng môn định làm thế nào?”

Lý Vân cười: “Ta đương nhiên chỉ có thể giả vờ đồng ý, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra, tìm ra bàn tay sau lưng hắn. Mấy ngày nay ta muốn tìm người kia, nhưng không có tung tích, có lẽ hắn đã nhìn ra ý đồ của ta nên đã bỏ chạy. Sở dĩ muốn nói cho Tần môn chủ biết, là bởi vì người nọ còn muốn Lăng Cung giúp điều tra về ngài, chắc là kẻ thù cũ của ngài.”

“Không hẳn là kẻ thù cũ của ta” Tần Xước nghĩ mục đích của Sẹo Đứt và Lâm Tri Vương hình như là ở võ lâm, không tiện che giấu nên nói, “Biết chuyện nhận hối lộ, có lẽ là người của Lâm Tri Vương. Ta sẽ thông báo việc này với các phái, mấy ngày nay mọi người nên cẩn thận, đa tạ đại nghĩa của chưởng môn.”

Lý Vân xua tay: “Mấy năm nay ta giao tiếp với nhiều tiểu nhân, thật sự không dám lui tới với ngụy quân tử như vậy nữa.”

“Ngài không cảm thấy trong chính đạo cũng có ngụy quân tử à?”

“Là chuyện nhận hối lộ phải không?” Lý Vân lắc đầu, “Người chết đã đi xa, người sống phải sống tiếp. Ta chưa bao giờ cảm thấy chính đạo là chỗ của quân tử. Không có cái gì gọi là quân tử, mọi người chẳng qua đều là người bình thường cố gắng sống sót trong thời loạn mà thôi. Không làm hại sinh linh hay giết người như ma, như vậy đã là hiếm.”

Hoắc Vân Sơn và Hoắc Vân Thủy cũng muốn về Hợp Hoan Tông, sau khi Tạ Tinh Diêu tiễn Tần Xước, nàng mua nửa cỗ xe xiêm y và phụ kiện cho bọn họ.

“Một ngày nào đó sẽ báo đáp ơn cứu mạng, tạm thời tặng các ngươi vài thứ.” Nàng cười nói.

Hoắc Vân Sơn thở dài, xuýt nữa nói rằng chẳng thà đổi thành bạc còn hơn, bị Hoắc Vân Thủy đạp một cái mới dừng lại. Hắn chỉ nói đùa, phe phẩy cây quạt nói: “Có rất nhiều cơ hội, không chừng cứ hai ngày là ta sẽ đến đây.”

Tạ Tinh Diêu hỏi mới biết, sư cô của hai người bọn họ muốn giao Tiêu Dao Thị cho Hoắc Vân Sơn xử lý, mà Hoắc Vân Sơn là người không thích đánh đánh giết giết, hắn cũng mong muốn tìm một chỗ làm ăn buôn bán càng sớm càng tốt.

Ôn Lương Thu không đi theo Tần Xước. Hiện nay chứng lạnh của hắn đã hết khá nhiều, lại bỏ ra nhiều tiền thuê hộ vệ trên giang hồ, nàng cũng lười đi theo. Nàng đi cùng Tạ Tinh Diêu mua xiêm y và trang sức, trông nàng thoải mái hơn rất nhiều, vẻ mặt tràn ngập vui vẻ.

Trước đây Tạ Tinh Diêu luôn buộc tóc bằng hai cây trâm ngọc, không đeo nhiều trang sức, nghe vài lời của người bán trang sức, nàng cũng sưu tầm một số kiểu độc đáo. Ôn Lương Thu ở trong phòng phụ nàng sắp xếp những thứ đã mua, một lúc sau Ôn Lương Thu nói: “Tất cả đều ở đây, nhưng cây trâm này quá đơn giản, ta sẽ tìm người đi mua ở chỗ khác, nếu không được sẽ bảo đệ tử của Lược Ảnh Môn làm hai cái, ngày đại hôn phải sang trọng một chút.”

“Lược Ảnh Môn cũng làm trang sức à?”

“Không có, nhưng trước đây vài con cháu của thế gia và thương nhân giàu có muốn đặt vài thanh kiếm để đeo bên người, nên cần trang trí đẹp hơn, một số kỹ thuật cũng rất phổ biến.”

Nghe vậy, Tạ Tinh Diêu lại đi lôi cái hộp nhỏ của mình ra.

“Nương của ta có để lại một ít cho ta, nhìn xem có dùng được không.”

Trong hộp có vài hộp đựng trang sức nhỏ, Tạ Tinh Diêu chưa bao giờ lấy ra bởi vì mấy kiểu đó quá sang trọng, bình thường không dùng được nên nàng cất đi.

Vừa mở hộp ra, đá quý ngũ sắc trên cây trâm sáng lấp lánh. Bên trong có ba bốn cây trâm, hai cây đi thành một cặp, đều có hình bông hoa đính đá quý trên lá vàng, một cây là bộ diêu vàng có tua rua dài, được làm theo hình cây hoa, chỉ có cây trâm bạc hình thanh đao trông đơn giản hơn.

“Bạch Sương tiền bối để lại cho ngươi không ít thứ tốt đó” Ôn Lương Thu lấy bộ diêu ra nhìn kỹ, cười nói, “Ta không hiểu mấy thứ thần bí này, nhưng thoạt nhìn thủ công của nó không phải là thứ mà những người bình thường có thể sử dụng, không cần phải tốn công lựa chọn.”

Sau đó nàng cầm cây trâm bạc hình thanh đao nói: “Ngươi có thể dùng cây trâm này hàng ngày, đừng để trong hộp bám bụi.”

Tạ Tinh Diêu nhận lấy nó, nhìn cây trâm bạc có hình dạng giống như một thanh đao, trên lưỡi đao có khắc hoa văn cỏ dại, không tinh xảo bằng mấy cây khác, đeo nó cũng không có gì phiền toái.

Hai ngày sau, đệ tử của Lược Ảnh Môn tới tìm Ôn Lương Thu. Tạ Tinh Diêu sợ Tần Xước xảy ra chuyện, vội vàng đến hỏi.

Ôn Lương Thu cười: “Không phải là chuyện của Tần Xước, có người muốn mua Phùng Sương, thông qua Bách Hiểu Sinh truyền tin tức cho Lược Ảnh Môn.”

Thật ra, trước đó không có nhiều người biết tung tích của Phùng Sương, sau khi Tần Xước lấy ra, có người tới xin mua cũng là chuyện bình thường.

“Đây là thanh kiếm của nương ngươi, đi cùng ta đến gặp người mua đi.”

Tạ Tinh Diêu ngẫm nghĩ, như vậy cũng tốt, hẹn gặp người mua hai ngày sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK