Tạ Tinh Diêu mệt mỏi nằm lên bàn, chỉ còn lại hai phần sức lực, nàng mặc bộ váy màu hồng nhạt, buồn chán chơi xúc xắc.
“Sư phụ… Sư phụ…”
Âm thanh này đột ngột truyền đến từ góc cửa, Tạ Tinh Diêu vội vàng đứng dậy, ngồi xổm trong góc.
Viên gạch còn nguyên vẹn chợt bị người từ bên ngoài gỡ ra, sau đó một gói bánh ngọt được nhét vào.
Bên ngoài phòng, một đứa trẻ trông không quá mười tuổi đang ngồi xổm, Đường Phóng đưa gói giấy dầu vào, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, nhị sư bá bảo con đưa cho người, ông nói qua một thời gian nữa, chưởng môn sẽ nguôi giận, nhất định sẽ thả người ra vào dịp Thiên Phong Hội, kêu người đừng lo lắng.”
Tạ Tinh Diêu đói bụng ba ngày, cuối cùng cũng được ăn chút đồ, vừa ăn vừa nói: “Đã biết, con cẩn thận một chút, chạy nhanh đi.”
“Dạ.”
Từ khi trở lại Tuần Kiếm Tông, bởi vì mất tích hơn nửa năm, chuyện nàng bị hạ độc đã bị kẻ thù công khai, người trong tông môn cũng lo lắng. Sư tỷ chưởng môn nói rằng nàng đã không rèn luyện thành công, gặp phải nhiều chuyện, giam nàng mấy ngày không cho ăn.
Bốn năm trước, lúc nàng mới mười sáu tuổi, sư phụ của nàng, cũng chính là chưởng môn tiền nhiệm đã qua đời. Đại sư tỷ trở thành chưởng môn, nàng là đồ đệ nhỏ nhất của sư phụ, ngoại trừ những người đã chết và những người tự lập môn hộ, nàng trở thành một trong năm trưởng lão của Tuần Kiếm Tông.
Khi đó, xét đến cùng, nàng chỉ là đứa trẻ choai choai. Tuy thường được sư huynh, sư tỷ và các sư điệt chăm sóc, nhưng lúc vừa nhận đồ đệ, không ai tin tưởng nàng.
Đường Phóng là người duy nhất chủ động làm đồ đệ của nàng. Đơn giản, người khác muốn học nghệ để làm đại hiệp, cậu tới để lấy tư cách sau này về quê mở võ quán, nên không quan tâm đến danh tiếng của sư phụ, muốn ở chỗ nàng nhàn nhã một chút.
Lúc ấy, sau khi nghe Đường Phóng nói, nàng mới làm xong việc đồng áng cho đại thúc nông hộ dưới chân núi, ngồi xổm bên bờ ruộng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mỗi ngày, ta bắt đầu luyện công vào cuối giờ Dần, ngươi phải thức dậy cùng lúc.”
Còn đang đắc ý mình đã chọn một sư phụ nhàn nhã, biểu tình của Đường Phóng lúc ấy cứng đờ.
Mấy năm nay, nàng chỉ có một đồ đệ, bình thường hơi lười biếng, nhưng ở thời điểm quan trọng cũng nghĩ đến sư phụ, không để sư phụ bị đói chết, nàng không có yêu cầu gì hơn.
Hai ngày trước khi Thiên Phong Hội bắt đầu, chưởng môn quả nhiên dỡ bỏ sự cấm túc cho nàng. Nửa năm nay, Đường Phóng ở trên núi đợi, đã biết nấu ăn, còn đặc biệt làm vài món đồ ăn để chúc mừng nàng.
Nàng nhìn mấy đĩa đồ đen tím, trầm mặc một lúc mới nói: “Sư phụ không có ý gì khác, nhưng ta cảm thấy, chúng ta nên đến chỗ nhị sư bá để ăn ké đi.”
Đường Phóng hiển nhiên hơi không vui, nhưng không lay chuyển được nàng, đành phải vừa miễn cưỡng cắn bánh nhân đường vừa uất ức.
Ai ngờ khi Tạ Tinh Diêu thấy cậu ăn bánh nhân đường, mở to mắt nhìn, chộp lấy: “Đừng… Đừng ăn.”
“Vì sao?”
“À… Không tốt cho răng, sau này không được ăn.” Nàng khó chịu khi thấy thứ này, không khỏi nghĩ đến chuyện xảy ra trong sáu tháng qua, không có nơi để trút giận. Chỉ còn lại Đường Phóng đau khổ nhìn bánh nhân đường mà cậu thật vất vả mới mua được.
Thiên Phong Hội coi như là một sự kiện lớn, hội tụ tinh anh trong giang hồ đến luận võ, bốn năm tổ chức một lần, đệ tử các môn phái giang hồ từ mười sáu đến hai mươi tuổi đều tới tham dự. Lập nên danh tiếng tại Thiên Phong Hội là chỗ dựa tốt nhất cho rất nhiều đệ tử mới vào giang hồ.
Lúc Tạ Tinh Diêu ăn ké ở chỗ nhị sư huynh, phát hiện người tới người đi trên núi, người của rất nhiều môn phái đã dọn vào ở.
“Vì sao chưởng môn chưa sắp xếp người đến chỗ ta?” Nàng nghi ngờ.
“Ngươi và tiểu đồ đệ của ngươi có thể hầu hạ ai? Chẳng qua là sắp xếp một môn phái đến chỗ ngươi, nhưng ta nghĩ môn phái kia sẽ không tới. Nào nào, ăn nhiều một chút đi, nhìn ngươi đói gầy rồi kìa.” Nhị sư huynh đã ngoài bốn mươi tuổi, từ lúc Tạ Tinh Diêu tới Tuần Kiếm Tông, hắn nuôi nấng nàng như con gái, cũng chăm sóc nhiều nhất.
“Nàng rõ ràng béo nhiều…” Đường Phóng nhỏ giọng lẩm bẩm, bị Tạ Tinh Diêu nhìn thoáng qua, rồi nhét đùi gà vào miệng mình.
“Ăn nhiều một chút đi, Thiên Phong Hội năm nay, ngươi phải chuẩn bị kỹ. Ngươi xuống núi dễ dàng bị lừa, không thể lại xảy ra chuyện khi luận võ.”
Nhị sư huynh nhẹ nhàng dặn dò, Tạ Tinh Diêu nghĩ lại, mình mới khôi phục được bốn năm phần nội lực, không nhịn được nấc cục, sau đó cười xấu hổ.
Ngày Thiên Phong Hội bắt đầu, bộ váy màu hồng nhạt của nàng nổi bật trong Tuần Kiếm Tông chỉ thích màu xám trắng. Sư tỷ chưởng môn nhìn nàng, cười bất đắc dĩ: “Sau khi xuống núi, trở lại vẫn thích màu này, thảo nào các đồ đệ suốt ngày đùa giỡn với ngươi.”
Nàng cũng mỉm cười, ngoan ngoãn đứng một bên, ở trước đại điện nhìn người của các môn phái đưa danh bài, cả đám đều đứng trước điện.
Nàng thừa dịp không có ai chú ý, lẻn vào đám đông, vốn đang nhìn xung quanh, không bao lâu sau đã nghe thấy một giọng nam ồn ào.
“Thiên Phong Hội lần này dễ bị thương lắm. Lần trước có một đại hiệp xuýt nữa lòi ruột, cho nên cần chuẩn bị phòng thân… Ui da, ai đánh ta?”
Tạ Tinh Diêu đi thẳng đến trước mặt Hoắc Vân Sơn, nam tử có gương mặt thanh tuấn khác thường kia lập tức bỏ rơi người vừa nghe hắn nói, mỉm cười: “Mấy ngày trước ta tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì đó, giờ nhìn cũng ổn.”
“Muội muội của ngươi đâu?” Nàng hỏi.
“Vân Thủy!” Hoắc Vân Sơn hét lên. Một nữ tử mặc xiêm y màu đỏ ở trong đám đông đáp lại, cầm váy chạy tới.
Tạ Tinh Diêu nhéo mặt Hoắc Vân Thủy, sau đó ba người đùa giỡn một hồi.
“Hợp Hoan Tông của các ngươi năm nay cũng tới à?” Tạ Tinh Diêu hỏi.
Trước đây, Hợp Hoan Tông luôn bị coi là tà giáo. Tám năm trước, không biết tông chủ nghĩ như thế nào, đặt ra quy định, từ nay về sau chỉ tu thuật song tu, không cho phép đệ tử trong môn luyện tà pháp như hút dương bổ âm hoặc là hút âm bổ dương. Bởi vậy, chính đạo đã chấp nhận bọn họ, nhưng bọn họ chưa bao giờ tới Thiên Phong Hội.
“Ừ, ít nhất cũng tham gia náo nhiệt.” Hoắc Vân Sơn cười.
Nàng gặp huynh muội này lúc mới xuống núi, từng đồng hành một đoạn đường nên trở thành bạn bè.
Ba người chưa kịp nói gì, tiếng tù và đã vang lên, đám người ầm ĩ lập tức im bặt.
Sư tỷ chưởng môn nói vài lời như thường lệ, lặp đi lặp lại những điều đó, Hoắc Vân Thủy nhỏ tuổi nhất, nghe thấy không thú vị, nhìn xung quanh thì phát hiện bên trái đại điện của Tuần Kiếm Tông có một cột đá bị gãy.
Nàng kéo tay áo Hoắc Vân Sơn, hỏi: “Ca, bị sao vậy?”
“Đó là…”
Hoắc Vân Sơn chưa kịp nói thêm thì thấy cánh cửa vốn đã đóng kín của Tuần Kiếm Tông lại mở ra, ngay cả Triệu chưởng môn đang đứng ở trước điện nói chuyện cũng hơi kinh ngạc, ngừng nói.
Chỉ thấy phía sau cửa có một nam và một nữ chậm rãi đi vào, cửa là do người của Tuần Kiếm Tông mở ra, nam tử kia trông rất mệt mỏi, vừa vào đã cười nói: “Đường núi của Tuần Kiếm Tông càng ngày càng khó đi.”
Tạ Tinh Diêu vốn không thấy rõ tình huống trước cửa, nghe âm thanh kia, nhất thời kinh hãi.
Ở trên núi này, ngựa di chuyển rất khó, Tần Xước đành phải đi bộ lên. Ôn Lương Thu ở bên cạnh không ít lần nói mát một hồi, vì sao kêu hắn mang lừa, đừng sĩ diện ngồi xe ngựa.
Hắn mệt mỏi đến mức không còn sức để phản bác, chậm rãi đi đến trước đại điện, chào Triệu chưởng môn: “Tần Xước của Lược Ảnh Môn, đặc biệt tới bái kiến. Đã đến chậm, hình như đang trì hoãn chuyện của chưởng môn.”
Tạ Tinh Diêu thấy sắc mặt của sư tỷ chưởng môn thay đổi liên tục, dù sao Lược Ảnh Môn chưa hoàn toàn biến thành tà giáo, vì vậy mỗi lần tổ chức Thiên Phong Hội đều gửi thư mời, nhưng không ngờ bọn họ đến thật.
“Làm sao có chuyện đó, do chúng ta chiêu đãi không chu đáo.” Triệu chưởng môn trả lời.
Tần Xước nhìn xuống phía dưới, cuối cùng cũng lấy được hơi thở, nói tiếp: “Đang… nói đến đâu?”
“Đang nói về phần thưởng chuẩn bị cho người đứng đầu năm nay.” Người ở bên cạnh nói.
“Vậy ta thật đúng lúc.” Hắn mỉm cười, đưa một cái hộp tinh xảo ra, “Đây là món đồ mà Lược Ảnh Môn của ta chuẩn bị cho người đứng đầu năm nay, mời Triệu chưởng môn thay mặt tuyên bố.”
Tạ Tinh Diêu nhìn sư tỷ chưởng môn nhận lấy, dường như trong hộp chỉ đựng một tờ giấy, nhưng sắc mặt của sư tỷ càng kém hơn.
“Lược Ảnh Môn tặng Phùng Sương Kiếm.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều sửng sốt, sau đó trong lòng cảm thấy Tần Xước ra tay rất hào phóng.
“Đây là kiếm gì?” Hoắc Vân Thủy thấp giọng hỏi.
Tạ Tinh Diêu nhẹ giọng đáp: “Rất nhiều năm trước, một vị nữ hiệp đã từng sử dụng. Theo truyền thuyết, kiếm này dùng sương để nhận lực, lạnh như băng, rét thấu xương, có thể gây ra gió tuyết trong tháng sáu, dựa vào sương để biến hóa ra nhận, chém tà giết ác.”
Nữ hiệp kia mang theo thanh kiếm này, một nửa giang hồ đều bị thu phục, từ lúc nữ hiệp chết đi, Phùng Sương Kiếm bị cất, không xuất hiện nữa.
“Thanh kiếm này có giá trị cả ngàn vàng ở chợ đen, thật hào phóng.” Hoắc Vân Sơn cũng thở dài.
Triệu chưởng môn liếc nhìn Tần Xước, đối phương vẫn cười, bà cũng khẽ cười đáp lại, nói tiếp: “Còn có Di Sơn Xuyên.”