Tim Ôn Lương Thu như thắt lại khi nhìn thấy huy phù, tưởng rằng chuyện của Tần Xước bị bại lộ, nghĩ đến lời nói của Tạ Tinh Diêu mới kinh ngạc phát hiện, nói tiếp: “Ta nhớ ra một chuyện. Năm đó, sau khi Lâm Tri Vương chạy trốn tới Nam Quốc, mối hận sâu sắc với võ lâm Trung Nguyên vẫn còn tồn tại, người trong giang hồ đã phái người đi giết ông ta. Bốn năm trước, những vụ ám sát như vậy đã dừng lại, các phái ngầm thỏa thuận không nhắc lại việc này, dần dần có quy tắc, chỉ cần Lâm Tri Vương không đặt chân vào Trung Nguyên, người trong võ lâm sẽ không động đến ông ta.”
Không phải nhớ kỹ mối thù đẫm máu và đuổi giết mới là đúng, nhưng nó đột ngột dừng lại, lúc ấy bọn họ cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Cô cảm thấy có liên quan à?” Hà Trác hỏi.
“Thời điểm có chút trùng hợp, nếu nói có người làm hại chưởng môn trước đây vì việc này, không phải là không thể.”
Lâm Tri Vương, sư phụ, ám sát…
“Nếu là như thế, Lâm Tri Vương nhận được tin tức quá nhanh, ở trong giang hồ, nhất định là có nội ứng, không chừng chính nội ứng này muốn ông ta tới giúp giết ta.” Tạ Tinh Diêu cố gắng giải thích những điều này.
Như vậy tính ra, năm đó nội ứng này đã giúp đỡ Lâm Tri Vương xử lý chuyện ở Trung Nguyên, có lẽ sư phụ của nàng không cho phép, vậy nên…
Những người có mặt dường như đều nghĩ tới khả năng này, nên không nói gì. Nếu như năm đó, Triệu chưởng môn giao dịch với Lâm Tri Vương, bị chưởng môn phát hiện, sau đó giết người diệt khẩu…
Lúc này, trong phòng vang lên tiếng ho khan, Tạ Tinh Diêu mới thoát khỏi suy nghĩ này.
Trông Tần Xước khá hơn, hắn vỗ tay Tạ Tinh Diêu bảo nàng đừng lo lắng, nói: “Người dẫn đầu hẳn là thị vệ từng đi theo Lâm Tri Vương trước đây, ta đã gặp một lần.”
Hắn đã đánh nhau với người nọ lúc trước, bởi vì thân thủ của người nọ không tệ, vừa mới ra tay đã cảm thấy quen thuộc.
“Bọn họ… chắc sẽ đến nữa phải không?” Tạ Tinh Diêu hỏi, bốn người còn lại đều cụp mắt, coi như đồng tình, nàng thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm chặt, “Ít nhất hiện giờ ta có nơi để bắt đầu.”
Có lẽ bọn họ là điểm mở ra mọi thứ.
Tần Xước nhìn nàng, chỉ có thể lặng lẽ nắm tay nàng, để nàng bớt căng thẳng.
Sau khi Tạ Tinh Diêu đi ra, Tần Xước nhíu mày nói với Ôn Lương Thu: “Nếu như ta có thể nhận ra hắn, tất nhiên hắn cũng sẽ nghi ngờ ta.”
“Cho dù tìm thấy đáy, ta không tin bọn họ có thể phát hiện ngươi thật sự còn sống.”
“Kêu người phía dưới thu thập một ít, đừng để lộ tung tích.”
“Được.”
Biên cương Nam Quốc.
Tướng quân vừa mới tuần tra quân doanh xong, mặc áo giáp bạc đứng trong phòng, lật xem báo cáo trận đánh được gửi cho mình, cây thương tua đỏ trông dữ tợn, nhưng người ngồi trước bàn lại có dáng vẻ thư sinh.
“Tướng quân, người bên Trung Nguyên truyền tin, thất thủ.” Thủ hạ đi vào nói.
Người ngồi trước bàn là Tạ Khoan, tức là Lâm Tri Vương trước đây.
Từ khi đến Nam Quốc tám năm trước, hắn kết thân với hoàng tộc Nam Quốc, tuy hiện giờ không phải là Lâm Tri Vương, nhưng cũng đã phong hầu bái tướng, không khác gì ngày xưa.
“Hắn không đối phó được với một tiểu cô nương à?” Hắn cười.
Mấy ngày trước nhận được thư của Triệu chưởng môn, năm đó nhờ bà hối lộ võ lâm Trung Nguyên để từ bỏ việc ám sát hắn, không ngờ vẫn để lại tai họa đến bây giờ. Mặc dù hắn không muốn để ý đến tranh chấp của bọn họ, nhưng bây giờ hắn phải ra tiền tuyến để giám sát trận chiến, nếu võ lâm xé rách mặt, ra tay với hắn lần nữa, hắn sẽ gặp nguy hiểm, cho nên tự mình thoát khỏi thì tốt hơn.
“Phó tướng nói rằng hắn sẽ giải quyết chuyện tiếp theo, nhưng hắn nói, bên cạnh tiểu cô nương còn có người, hơn nữa người kia…”
“Nói đi.”
Thủ hạ do dự, sợ lời nói của mình sẽ khiến người trước mặt không vui, thấp giọng nói: “Phó tướng nói, tuy bề ngoài của người kia hoàn toàn khác, nhưng thân thủ hơi giống… Quý Như Tê.”
Gương mặt người trước bàn đột nhiên lạnh lùng, thật lâu sau Tạ Khoan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Kêu hắn kiểm tra người kia.”
Ban đêm.
Cố Phán đến nhà tiên sinh để xem tình hình của con, buổi tối Tạ Tinh Diêu cho Tần Xước uống thuốc xong cứ ngồi xổm ở đầu giường, nhìn chằm chằm đến mức khiến hắn hoảng hốt.
“Khụ khụ, ta không sao, cô và bọn họ đi nghỉ ngơi đi.” Hắn bị nhìn mất tự nhiên, hắn cũng không dùng sức lực, chỉ đau một chút, đã đỡ hơn rất nhiều.
Đôi mắt vẫn mở to nhìn hắn chăm chú, hắn hắng giọng: “Cô muốn hỏi gì?”
“Cơ thể của ngài bị gì vậy?” Nàng hỏi.
“Không có gì nghiêm trọng đâu, xương cốt không tốt, cưỡng ép luyện võ nên bị thương, cho nên… không thể dùng võ.”
“Hôm nay đã kêu ngài đi trước.” Nàng ôm chân lẩm bẩm, gục đầu xuống.
“Cô muốn chọc ta tức chết phải không, ta ở lại đâu có cản trở cô.”
Nhìn hắn giả vờ tức giận, Tạ Tinh Diêu bĩu môi, ngồi vào mép giường, nghiêng người nhìn hắn.
“Tần Xước, ngài thực sự không muốn ta xảy ra chuyện phải không?” Vì vậy, biết rõ cơ thể mình như thế còn ra tay.
Ánh mắt đảo quanh, hắn nhất thời không biết nàng muốn làm gì, yết hầu nhúc nhích, giả vờ thả lỏng: “Đúng rồi.”
“Vậy bây giờ ngài có thích ai khác không?”
“…Có đó…”
“Nhưng hơn nửa năm qua, rõ ràng không có nữ tử nào khác ở bên cạnh ngài.” Nàng chớp mắt.
“Có thể nghĩ đến người khác ở trong lòng.” Hắn phát hiện nàng càng ngày càng tới gần, đành phải ngồi lại.
“Ngài đừng trốn nữa” Nàng nhíu mày, sau đó cúi đầu, “Ta biết ta hiện đang bị toàn bộ giang hồ đuổi giết, nói ra điều này cũng rất phiền phức, nhưng nếu lần này ta có thể sống sót, ta vẫn không muốn ngài rời đi. Ngài yên tâm, ta sẽ chăm luyện võ, sau này ta ở đây, sẽ không để ngài ra tay nữa.”
“Tạ Tinh Diêu…”
“Ít nhất bây giờ, ngài không thích người khác” Nàng cụp mắt, nhẹ giọng nói, “Nếu ngài thích người khác, ta sẽ không muốn ngài nữa. Dù sao ta hiện đã là nghịch đồ của sư môn, người khác nói như thế nào về ta, nói như thế nào về ta và ngài, ta cũng không thèm để ý.”
Trước đây, nàng cho rằng mọi chuyện là đương nhiên, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu cực khổ, chỉ một lòng muốn bảo vệ sự chính trực trong kiếm đạo, không thể làm người lầy lội trong mắt người khác.
Hiện tại đã trở thành người lầy lội, ngược lại không quan tâm lắm, nàng biết thế nào là đúng sai, chỉ vậy là đủ rồi.
“Nếu ngài cảm thấy ta sẽ mang lại nhiều phiền toái cho ngài, ta có thể đi trước, khi nào ta xử lý xong mọi việc mà vẫn còn sống, ta sẽ đến tìm ngài.”
Nàng nói nhiều như đang đổ đậu, sau đó cẩn thận ngước mắt nhìn hắn.
Gió thổi cửa sổ mở ra, nàng định xuống giường đóng lại, nhưng bị một bàn tay hơi lạnh nắm lấy.
“Ta không sợ cô gây phiền phức” Hắn đáp lại, sợ người trước mặt tự mình chạy đi xử lý việc này, “Cho dù cô bị toàn bộ giang hồ đuổi giết, ta cũng không sợ cô gây ra chuyện, cô cũng đã từng thấy, ta kết thù không ít, quen rồi.”
“Nhưng mà cô, ừm…” Với nỗi băn khoăn cuối cùng, hắn muốn từ chối, nhưng bị chặn miệng.
Đôi môi mềm mại áp vào, khóe miệng có vị chua, nước mắt trong đôi mắt nàng lấp lánh như sao dưới ánh trăng từ cửa sổ lọt vào, một giọt rơi ở giữa môi họ, vị đắng len lỏi vào môi và răng hắn.
Nàng chỉ biết bọn họ hiện giờ thích nhau, nàng không phải mơ mộng viễn vông.
“Ta không nhịn được” Nàng lẩm bẩm, mím môi ngập ngừng dựa vào vai hắn, “Có thể đừng đẩy ta ra không.”
Không thể không thừa nhận, hắn có một số suy nghĩ không ngay thẳng lắm, cảm thấy ngay lúc này nàng và hắn coi như giống nhau, bị giang hồ đuổi giết, dường như hắn có thể yên tâm tới gần nàng.
Sau khi nói chuyện với Hà Trác, hắn đột nhiên cảm thấy, một ngày nào đó, hắn có thể an toàn vượt qua rất nhiều phiền phức ngoài ý muốn, có thể có một ngày bình yên, có lẽ đến ngày đó, hắn không muốn không có người này ở bên cạnh.
Người trước mặt kiên trì tiếp cận, dần dần trở thành thói quen của hắn, cho đến khi không thể dứt bỏ.
Khi ôm nàng chấp nhận chịu thua, hắn thì thầm vào tai nàng: “Hứa với ta một điều, nếu như một ngày nào đó, ta ở hoàn cảnh của cô hôm nay, cô hãy đi xa chút nhé.”
Nàng chớp mắt trong vòng tay hắn, có vẻ khó hiểu, tựa như không đồng ý, nhưng Tần Xước duỗi ngón út nói: “Hứa đi, ta sẽ không đẩy cô ra.”
Do dự một lát, nàng cũng duỗi ngón út móc hắn.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó nàng nghịch tóc hắn, lọn tóc che gò má hắn, nàng nhẹ nhàng thổi hai cái, thổi bay mớ tóc, sự mập mờ trong gió khuấy động từng gợn sóng.
Tạ Tinh Diêu khẽ hôn dọc theo cổ hắn, cắn môi dưới của hắn, khiến hắn hít hà.
“Cô ăn thịt người à?”
Nàng chớp mắt, cắn thêm một miếng nữa.
“Ngọt ghê.” Nàng khẽ cười, nụ cười vẫn mang theo chút vị đắng, nhưng trong miệng lại ngọt ngào.
“Cái gì ngọt?”
“Ăn ngài đó.”