• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Xước đã không ăn cơm hai ngày ở trong phòng.

Hắn chỉ ngồi như thường lệ. Thanh Nha tới bảo hắn rút kiếm, hắn không trả lời. Tóm lại không chịu nhận thân phận.

“Tướng quân, ngài sẽ không nhận nhầm đó chứ?” Thuộc hạ hỏi.

“Khi nào hắn hóa thành tro thì ta mới không nhận ra.” Thanh Nha quay lại, bước vào phòng, “Quý Như Tê, nếu ngươi không muốn luận võ với ta, không chết dưới kiếm của ta một cách đàng hoàng, ta cũng không định để ngươi sống.”

Người không ăn uống ngồi bên cạnh bàn liếc nhìn hắn: “Ta thật sự không biết, Quý Như Tê đã xúc phạm ngươi như thế nào mà ngươi khăng khăng muốn hắn chết?”

“Đầu sỏ gây ra vụ Thiên Du Sơn đáng chết, ngươi cũng vậy. Nếu ngươi không ngông cuồng và tự cao, tin tưởng tri kỷ của ngươi, mọi người đâu đến nỗi mất mạng?”

Đã không còn sức để suy nghĩ quá nhiều, Tần Xước nghe nhắc nhở như vậy, hắn nhớ tới năm đó lúc chọn tuyến đường đi đến Thiên Du Sơn, Thanh Nha từng nói với hắn rằng triều đình không ổn định, quân lệnh chọn đường đến Thiên Du Sơn hơi kỳ quái, dễ dàng bị mai phục, bảo hắn đừng quá tin tưởng Lâm Tri Vương.

Nhưng khi đó hầu hết mọi người đều sẵn sàng đi Thiên Du Sơn, cho nên hắn không để ý nhiều đến những lời này. Hắn chưa bao giờ phủ nhận hắn có tội trong việc này, hắn cảm thấy đã sai ngay từ đầu khi lỗ mãng dẫn mọi người đi tòng quân. Tuy nhiên, Nghiêm Liễu và các huynh đệ sống sót không trách hắn, chỉ muốn xử lý hai đầu sỏ trước.

Có người muốn trách hắn, hắn cũng không cảm thấy uất ức.

“Nếu ngươi cảm thấy Quý Như Tê đáng chết, vậy cũng không có gì ghê gớm, hắn đã chết. Nhưng hiện giờ, Lâm Tri Vương vẫn chưa chết, tại sao ngươi không nôn nóng?”

“Ta không có nói ta tới để trả thù cho các oan hồn. Ta chỉ muốn người tự cao và kiêu ngạo kia hiểu rằng, hắn là kẻ ngu, người trên đời này đều phải biết hắn là người ngu ngốc. Ta muốn thắng hắn, bất kể thắng bằng cách nào, hắn phải chết ở dưới tay ta.”

Tần Xước nhìn Thanh Nha, có lẽ nếu như nghe lời hắn năm đó, sẽ không làm hại nhiều người như vậy. Khi ấy, Thanh Nha luôn tìm cơ hội đánh bại hắn, hắn luôn may mắn hơn, luôn nhỉnh hơn một chút. Hắn không biết điều này làm cho Thanh Nha ám ảnh đến tận bây giờ.

Hắn không biết nên nói như thế nào. Hắn nói Quý Như Tê đã chết, đúng là chưa bao giờ lừa gạt người khác. Võ công đã bị phế bỏ, hắn không còn là Quý Như Tê. Hắn cũng có động cơ riêng, ít nhất để cho cái tên kia mang theo sự kiêu ngạo, cho dù chỉ còn danh tiếng xấu, vĩnh viễn ngã xuống, cũng không muốn cái tên đó trở thành một kẻ vô dụng.

Hắn chưa từng nói với ai rằng hắn hận người đã biến hắn thành người như vậy biết bao nhiêu. Đây là ân oán cá nhân của hắn, không có nơi để trả thù. Sau khi Sở Dương Vương chết, nghĩa tử của ông ta kế vị thành tiểu Sở Dương Vương, hắn cũng không trả thù.

Nhưng không phải là hắn không hận người kia.

Hai ngày nay, hắn mở mắt hay nhắm mắt, trong đầu là hình ảnh hắn quỳ dưới đất, máu chảy từ trán xuống, khuôn mặt trước mặt Sở Dương Vương đầy máu; nhưng đôi khi, chỉ là bóng dáng Tạ Tinh Diêu đang cười với hắn.

Cấp dưới của Thanh Nha ngoài cửa có vẻ nôn nóng muốn bẩm báo chuyện gì đó. Tần Xước nhìn vẻ mặt của bọn họ, hình như công việc ở Nam Quốc có chút khẩn cấp, Thanh Nha phải trở về.

Dường như hắn muốn mang theo Tần Xước. Tần Xước nhìn bức tường ngoài cửa sổ, thở dài.

Lúc này ngoài cửa viện vang lên tiếng “thùng thùng”, mọi người đều hết sức cảnh giác, một thuộc hạ nhìn qua kẹt cửa, tái mặt nói: “Là quan binh, mặc áo giáp.”

Bọn họ là quân sĩ của Nam Quốc, nếu bị quân đội ở đây phát hiện tung tích, họ chưa chắc sống sót.

“Nếu bây giờ các ngươi bỏ chạy, không chừng còn có đường sống.” Tần Xước cuối cùng cũng uống được ngụm nước đầu tiên trong hai ngày qua, nhìn Thanh Nha vẫn đội mũ có rèm, mỉm cười.

Thanh Nha không muốn bỏ chạy, nhưng tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, họ chỉ có thể chạy trốn khi chạm trán với quân đội. Mấy gã thuộc hạ đẩy hắn, Tần Xước mỉm cười với hắn. Thanh Nha muốn đánh thắng hắn một lần, lúc này không muốn mạng hắn, hắn không cần phải sợ hãi.

Nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, Thanh Nha dẫn người bỏ chạy. Lúc Nghiêm Liễu bước vào, thấy Tần Xước đang ngơ ngác nhìn chằm chằm Di Sơn Xuyên, đẩy hắn thật mạnh: “Cũng may, thuộc hạ cũ của Giang Lãng ở xung quanh, có thể tìm người ta giúp đỡ. Hai ngày nay ta sốt ruột muốn chết.”

Mấy năm nay, Giang Lãng là cầu nối giữa Tần Xước và triều đình. Nếu gặp phải phiền phức gì cần triều đình ra tay, bọn họ sẽ mượn thế lực của Giang Lãng để giải quyết.

“Ngươi đang nghĩ gì đó?” Nghiêm Liễu hỏi khi thấy hắn ngơ ngác.

“Chỉ còn hai ngày.”

“Hai ngày gì?”

Tần Xước nhìn Di Sơn Xuyên, đụng lục lạc vàng, âm thanh trong trẻo dễ nghe đập vào lòng hắn, xuyên qua màn sương mù dày đặc phía sau, hắn vẫn không thấy mặt trời sau khi đẩy nó ra.

Không thấy mặt trời, nhưng vẫn có ánh sáng, không phải ở phía sau, mà là ở trước mặt.

“Có ngựa không?” Hắn hỏi.

Nghiêm Liễu không hiểu gì cả, thấy hắn vội vàng chạy ra ngoài nên nói: “Có một con ngoài cửa, ta mới mua đó.”

“Ta đi trước đây, huynh có thể tìm ta dưới chân núi Nghi Sơn.” Hắn nhìn thấy con ngựa đang cọ móng dưới cọc ở trước cửa, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt, con ngựa vẫn còn hơi kỳ lạ thì thấy hắn nắm dây cương, xoay người cưỡi lên.

“Này, chừa chút tiền cho ta! Thằng nhóc thúi!” Nghiêm Liễu đứng ở cửa hét lớn, nhưng không gọi được ai quay lại.

Ở trong phủ hai ngày, Tạ Tinh Diêu hầu như không đi lại ngoại trừ cả ngày ăn ngủ, Lưu Vân thấy nàng như vậy cũng lo lắng, tới hỏi: “Hôm nay trời đẹp, cô nương muốn ra ngoài đi dạo hay không?”

“Ngươi là tiểu thiếp của hắn à?” Nàng thấp giọng hỏi.

Lưu Vân cụp mắt, gật đầu, nghe nàng hỏi tiếp: “Hắn chưa thành thân hay sao?”

“Công tử… vẫn luôn đợi ngài, dù sao lúc trước đã hứa hẹn. Hơn nữa… thân phận của ta cũng…” Nàng cúi đầu, không nói thêm lời nào.

“Vậy ngươi nói cho ta biết một chuyện” Tạ Tinh Diêu nắm cổ tay nàng, “Thân phận của hắn là gì?”

Hai ngày nay, nàng luôn suy nghĩ, cha nàng dính líu với chuyện trước đây vì ông là người của triều đình, người này nhất định cũng có địa vị hoàng gia, nhưng vẫn giấu thân phận thật sự với nàng.

“Cô nương, ngài đừng làm khó ta.”

Hôm nay là ngày cuối cùng. Nếu Tần Xước đã gặp Ôn Lương Thu, hắn sẽ biết nàng ở đâu. Nếu hắn không tới, có nghĩa là hắn không muốn gặp lại nàng.

Tạ Tinh Diêu hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Hoặc là ngươi nói cho ta biết hắn là ai, hoặc là lần sau hắn tới tìm ta, ta sẽ lấy mạng hắn.”

“Nếu muốn mạng ta thì cứ nói thẳng.” Nam tử kia đi đến, bảo Lưu Vân lui ra rồi nói: “Nếu hôm nay cô quyết định đi với ta, ta sẽ nói cho cô biết ngay lập tức. Nếu không, chúng ta tốn thêm chút thời gian cũng được.”

“Muộn rồi.” Nàng lẩm bẩm.

“Cái gì?”

Trong khi nam tử kia đang hoảng hốt, Tạ Tinh Diêu đặt kiếm trên cổ hắn.

“Thả ta đi.”

Hắn nhíu mày: “Cô đi đâu?”

“Đi tìm hắn.”

“Vẫn không muốn từ bỏ?”

Tạ Tinh Diêu nhìn thanh kiếm trong tay, đôi mắt hơi nóng: “Hắn có hận ta hay không, có muốn thành thân với ta hay không, ta muốn nghe chính miệng hắn nói. Cho dù hắn không thành thân với ta, ta cũng không muốn liên quan gì đến ngài.”

Năm đó Bạch Sương ôm Tạ Tinh Diêu rời đi, nàng mới hai tuổi, đương nhiên không nhớ chuyện trước đây. Nam tử nhìn bộ dạng của nàng, vốn không cảm thấy nàng giống nữ tử lạnh lùng kiêu ngạo nhưng ôn hòa kia trong trí nhớ hắn, hiện giờ nhìn lại mới hoảng hốt.

“Hắn sẽ làm hại cô, cô cũng muốn như thế hay sao? Trở về cùng ta, ít nhất đảm bảo cô sẽ bình an và giàu có cả đời.”

“Giang hồ không tốt, mỗi ngày đều có người đánh đánh giết giết để trả thù. Nhưng ta nghĩ thế giới của ngài cũng không tốt. Người mà ngài thích không thể trở thành thê tử của ngài, còn người không hiểu quy tắc như ta cũng sẽ không có kết cục tốt.” Nàng bóp chặt cổ hắn nói: “Nói đi, ngài là ai?”

Hộ vệ trong phủ đã tới, nam tử xua tay bảo đừng tiến lên. Tạ Tinh Diêu bắt hắn làm con tin, đi từng bước một về phía cửa.

Thấy Tạ Tinh Diêu sắp ra ngoài, nam tử cuối cùng lên tiếng: “Ta tên là Tạ Khung, đến từ Sở Dương.”

Họ Tạ…

Nàng nhíu mày: “Sở Dương Vương?”

“Là Sở Dương Vương sau cha cô.”

“Năm đó ông ấy đã làm gì? Qua đời như thế nào?”

Tạ Khung cụp mắt, nhàn nhạt cười: “Hay là cô hỏi Tần Xước đi.”

Hắn không thể kể cho nàng biết sự thật, bất cứ điều gì cũng có thể khiến nàng suy sụp.

Tạ Tinh Diêu không hề nhiều lời, đe dọa thị vệ chuẩn bị ngựa cho nàng.

Lúc này đã gần đến hoàng hôn, khi nàng nhìn xung quanh, Tạ Khung nói: “Cô về giang hồ, đừng bao giờ đề cập phụ thân cô là ai.”

Hắn không muốn ngăn cản nàng, hai ngày nay nhìn nàng lo lắng cả ngày, có lẽ nàng đã nghĩ kỹ.

Hắn không giữ được người này, giống như lão Sở Dương Vương không giữ được Bạch Sương lúc trước, cho dù đã có con cũng không muốn ở lại trong vương phủ, thà rằng mang con đi giấu.

“Xin lỗi.” Nàng thấp giọng nói, đẩy hắn cho những hộ vệ đang nhìn chằm chằm nàng, xoay người chuẩn bị lên ngựa.

Người đi trên con đường này đều đang hướng về phía nhà, tốp năm tốp ba bước thong thả, tiếng rao hàng thưa thớt, bất kỳ động tĩnh nào cũng đều rõ ràng.

Tạ Tinh Diêu nghe thấy một tràng tiếng vó ngựa vội vàng. Nàng đang lo lắng trong lòng, lẽ ra nên lập tức lên ngựa rời đi, nhưng ma xui quỷ khiến lại nhìn về phía cách đó không xa.

Vó ngựa xuất hiện ở góc đường, đạp dồn dập trên mặt đất, ánh chiều tà chiếu thẳng vào, làm mờ khuôn mặt của người tới.

“Đến chậm rồi.”

Nàng thấy rõ gương mặt của người tới, sững người tại chỗ.

Tần Xước thấy nàng không nói lời nào, cố gắng nở nụ cười: “Không mang theo sính lễ đã tới tìm cô, có còn kịp không?”

Trông hắn rất tệ, sắc mặt xám xịt, đôi môi tái nhợt và nứt nẻ. Nước mắt nàng rơi xuống, nàng vừa khóc vừa cười, lau nước mắt nói: “Muộn rồi.”

Nàng không nhịn được, lộ ra gương mặt khóc lóc nói: “Ta đã tự chạy ra tìm ngài.”

Nàng giơ tay ra, Tần Xước kéo nàng lên ngựa. Nàng dựa vào ngực hắn, nắm vạt áo hắn: “Ta tưởng ngài không tới.”

Bàn tay ấm áp sờ gò má nàng, một nụ hôn mềm mại rơi trên khóe mắt nàng.

“Ta không dám nghĩ, không dám nghĩ những ngày sắp tới không có cô.” Tần Xước ghé vào tai nàng, ôm chặt eo nàng, “Trừ phi ta chết, nếu không cả đời này sẽ không thả cô ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK