Tạ Tinh Diêu lo lắng nhìn cảnh này, vốn chuẩn bị ra tay để ngăn cản, Tần Xước đè nàng lại.
“Ta…”
“Ngươi đừng nói.” Dư Thiên Thiên ngắt lời Tần Xước, nhìn qua Nghiêm Liễu và Ôn Lương Thu đang chạy tới: “Hai người nói đi.”
Nghiêm Liễu nhìn ánh mắt Tần Xước, biết đây không phải là thời điểm dây dưa, cho nên bất đắc dĩ phun ra “Đúng rồi”.
Thiên Diện Hồ hơi bối rối trước tình huống này, Dư Thiên Thiên nghe xong cũng không nói gì một lúc lâu.
Khi nàng rút kim ra khỏi cổ Tần Xước, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Dư Thiên Thiên cảm thấy phức tạp và hỗn độn, cuối cùng chỉ nói: “Ngươi đúng là may mắn.”
Tần Xước thở phào nhẹ nhõm, tự giễu: “Tham sống sợ chết mà thôi.”
“Có thể sống sót không dễ dàng gì, tuy nhiên các ngươi thật to gan, dám thừa nhận thân phận với ta, không sợ ta ra tay à?” Dư Thiên Thiên hỏi.
Nghiêm Liễu chỉ Tạ Tinh Diêu, rồi chỉ vào mình: “Sẽ để ngươi ra tay hay sao? Hơn nữa… mọi thứ sắp kết thúc rồi, không cần phải giấu ngươi. Cũng may ngươi không ra tay, nếu không sẽ phiền phức lắm.” Hắn không muốn ra tay vào thời điểm này, gây ra những rắc rối không đáng có.
“Ta không phải là sư muội, ta cũng không tin ngươi là người tốt, nhưng có lẽ năm đó ngươi không có đầu óc để bày mưu chuyện như vậy với Lâm Tri Vương” Dư Thiên Thiên cất kim, “Trông các ngươi có việc cần làm. Được rồi, đã hiểu rõ sự việc, chúng ta có thể uống chén rượu.”
Tần Xước sờ đầu Tạ Tinh Diêu, để nàng bớt lo lắng mới cười nói: “Được.”
Các đệ tử Hợp Hoan Tông vẫn còn một chặng đường dài để trở lại tông môn.
“Ngươi đi theo ta làm gì?”
Đây là lần thứ tư Hoắc Vân Thủy hỏi câu này trên đường đi với Dương Vi Tử, nhưng cho dù đuổi thế nào, Dương Vi Tử vẫn luôn đi theo sau bọn họ.
Ban đêm nghỉ ngơi, bọn họ tìm một cái miếu đổ nát, Hoắc Vân Thủy chọn phòng ăn có thể che mưa chắn gió, thắp nến trong phòng, thu dọn hành lý và nhìn thấy bóng người ở cửa sổ.
Dương Vi Tử vẫn luôn ôm đao ngồi ở cửa. Khi mọi người đều nghỉ ngơi, hắn đang chuẩn bị ngủ thì cửa phía sau đột nhiên mở ra.
“Vào đi.” Hoắc Vân Thủy lạnh mặt ném xuống những lời này.
Hắn vào phòng, vốn định tìm một chỗ ngủ, Hoắc Vân Thủy nằm trên giường, quay lưng về phía hắn nói “Lên đây”. Hắn cụp mắt do dự một lúc mới nằm xuống, nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau.
Dương Vi Tử đi theo Dư Thiên Thiên để tìm mùi đặc biệt của Hợp Hoan Tông, sau khi phát hiện đám đệ tử này đang luyện Tiêu Dao Quyết, Dư Thiên Thiên bảo Dương Vi Tử tìm hiểu tình hình trước.
Đám đệ tử kia tìm không ít nam nữ ở các thành lân cận. Cũng may rất nhiều người bị đưa tới nơi bọn họ ở, chỉ một đêm là có thể trở về. Người đến đó đều nói cả đêm vui ngất ngây, nhưng cũng có người mất sức qua một đêm và bị bệnh nặng. Chỉ vì muốn nếm thử niềm vui trên đời mà có không ít người lén lút tìm hiểu, muốn thử một lần.
Lúc Dương Vi Tử trà trộn vào, đi theo đám người tới một đình viện nào đó, không bao lâu thì có cả nam lẫn nữ tới chọn người, trông giống như đệ tử của Hợp Hoan Tông.
Hắn cố ý giả dạng, dù sao trước đây đã gặp đệ tử của Hợp Hoan Tông, nhưng vẫn bị Hoắc Vân Thủy liếc mắt là nhận ra. Nàng mở to mắt nhìn, không biết vì sao Dương Vi Tử ở đây, lạnh mặt nói với nữ tử dẫn đầu “Muốn hắn”. Nữ tử kia nhìn Dương Vi Tử, có vẻ không nhận ra, cười nói: “Cũng được, hôm nay ngươi xuất sư, để ngươi chọn trước.”
Nàng kéo người vào một căn phòng, vừa đóng cửa đã lấy dao găm ra, kề vào cổ hắn.
“Ngươi tới làm gì?”
Dương Vi Tử nghiêm túc đáp: “Tìm ngươi.”
“Tìm ta để làm gì? Sao, các ngươi là người chính đạo, muốn đuổi tận giết tuyệt đám tàn dư chúng ta hay sao?”
Vẻ lạnh lẽo và tức giận của nàng hoàn toàn khác trước kia, Dương Vi Tử lắc đầu, nói: “Tạ tiểu trưởng lão cũng đang tìm ngươi, trở về với ta đi, đừng học tà pháp này.”
“Trở về làm gì? Lúc sư môn của ta gặp nạn, các ngươi có từng ra tay giúp đỡ không, đều mong chúng ta tự sinh tự diệt. Hôm nay ta tu luyện tà pháp, làm hại người khác thì sao nào? Chẳng phải Hợp Hoan Tông là như vậy à?”
“Nếu người khác phát hiện các ngươi ở đây làm những việc này, hoặc có người ở trong thành chết vì bệnh, các ngươi sẽ không có đường lui.” Dương Vi Tử khuyên.
“Vậy không cần đường lui.”
Hoắc Vân Thủy quay mặt qua: “Sáng mai ngươi đi ra ngoài đi, không được đến tìm hiểu nữa.”
Hắn còn muốn nói thêm, nhưng Hoắc Vân Thủy lại cắn răng nói: “Ngươi quay qua đi, không được tới đây.”
Nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của nàng, dường như hắn hiểu ra điều gì đó, quay mặt qua không nhìn nàng, nàng lập tức đi tới giường.
“Các ngươi xuất sư… đều phải ăn chút đồ kích tình hay sao?” Dương Vi Tử nhỏ giọng hỏi.
“Ừm.” Hoắc Vân Thủy yếu ớt trả lời, quay lưng về phía hắn, do dự một lúc mới cởi quần áo, run rẩy đưa tay xuống dưới.
“Không phải ngươi từng nói… khi nào ngươi xuất sư sẽ kêu ta tới à?”
Sau một hồi im lặng, hắn nghe thấy một câu nghẹn ngào: “Ta không cần ngươi”.
Lúc ấy Tạ Tinh Diêu bỏ trốn, Hoắc Vân Sơn và Hoắc Vân Thủy vẫn ở xung quanh Tuần Kiếm Tông. Để tìm hiểu tình hình trên núi, Hoắc Vân Thủy thường lẻn vào, nhưng nàng không cảnh giác lắm, luôn bị Dương Vi Tử phát hiện. Hắn không vạch trần nàng, hai người thường xuyên gặp nhau trên núi, thỉnh thoảng ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
“Lần sau ta nhất định sẽ không bị ngươi bắt được.” Lần nào Hoắc Vân Thủy cũng kiên định nói vậy, nhưng sau đó vẫn bị Dương Vi Tử phát hiện dễ như trở bàn tay, còn phải dựa vào sự yểm hộ của hắn để thoát khỏi người của Tuần Kiếm Tông.
Sau đó, lúc rời khỏi Tuần Kiếm Tông, Hoắc Vân Thủy cố ý tới tìm Dương Vi Tử, ngượng ngùng một lúc mới nói: “Ta… một thời gian nữa sẽ xuất sư, đến lúc đó, ngươi tới gặp ta đi.”
Hắn đồng ý, không cảm thấy có gì bất ổn cả.
Cho đến khi hắn và Dư Thiên Thiên đuổi theo tới đây, hắn kể chuyện này với Dư Thiên Thiên, đối phương để lộ biểu tình đầy ẩn ý.
“Vì sao tiền bối như thế?”
Dư Thiên Thiên nhướng mày: “Các ngươi xuất sư sẽ làm gì, không tính toán trong lòng hay sao?”
“Chúng ta xuất sư là di chuyển một tảng đá lớn từ dưới chân núi lên trên núi.” Hắn nghiêm túc đáp.
…
Dư Thiên Thiên trợn mắt: “Thật là nhàm chán, vậy ngươi cảm thấy Hợp Hoan Tông xuất sư thì sẽ làm gì?”
Dương Vi Tử suy nghĩ nửa nén hương mới nghĩ ra kết quả, lập tức đỏ mặt.
“Tiểu đạo hữu còn mắc cỡ à? Này, nói cho ta nghe xem, cô nương kia trông thế nào.” Dư Thiên Thiên cười.
“Nàng…” Dương Vi Tử ngẫm nghĩ, cúi đầu nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng giống như yêu quái trong núi, khiến người ta không thể rời mắt. Nếu không phải là người quen, nàng hơi hung dữ.”
Một nụ cười xuất hiện nơi khóe miệng khi hắn nghĩ đến lần hắn câu người từ trong sông lên.
Dư Thiên Thiên gật đầu: “Nghe hơi giống như tính nết của ta lúc trẻ.”
Dương Vi Tử lắc đầu: “Nàng chỉ có vẻ hung dữ thôi. Nếu người khác đối xử không tốt với người mà nàng quan tâm, nàng sẽ bênh vực họ như một con nhím. Nhưng ở chung lâu ngày, nàng đối xử với mọi người rất tốt.”
Đôi khi là con nhím, đôi khi lại lộ ra cái bụng mềm mại.
Nhìn hắn cười, Dư Thiên Thiên cũng nheo mắt cười: “Ý của ngươi là, ta đối xử tệ với người khác?”
…
“Tiền, tiền bối cũng khá tốt.” Dương Vi Tử vội vàng bù đắp.
Khi nghe Hoắc Vân Thủy nói không cần hắn, hắn quay mặt đi. Lúc nàng chưa kịp phản ứng, hắn nhốt nàng ở dưới người hắn.
“Ngươi đi xuống, nếu không ta…”
“Ngươi phải tìm người sử dụng Tiêu Dao Quyết đúng không?” Hắn hỏi.
“Tìm ai cũng được, ta sẽ không tìm ngươi. Ngươi đi xuống cho ta!” Nàng tức giận, muốn đá hắn, đối phương chỉ kêu lên, nhưng không tránh ra.
“Ngươi dùng đi.” Hắn nhìn chằm chằm Hoắc Vân Thủy, chăm chú đến mức đối phương im lặng mới nói tiếp: “Ngươi dùng Tiêu Dao Quyết, ta sẽ không nói với người khác rằng ngươi đã dùng chiêu này.”
Nàng giật mình: “Ngươi điên rồi à?”
“Ta không điên, ngươi dùng đi. Ta sẽ không nói với người nào cả. Nếu ngươi muốn trở lại, sẽ không có ai biết ngươi từng dùng chiêu này. Ta chỉ… muốn chừa đường lui cho ngươi.”
Hai người cứ giằng co như vậy, hắn thấy Hoắc Vân Thủy ban đầu tức giận, dần dần chuyển sang uất ức, vẫn là bộ dạng oán giận.
“Đồ ngốc” Nàng đột nhiên nhướng mày, nói trong tiếng nức nở: “Ngươi bắt nạt người ta.”
“Ta không có.”
Dương Vi Tử cẩn thận suy nghĩ xem hắn đã làm sai chuyện gì, đôi môi ấm áp lập tức áp vào hắn.
“Sẽ biến ngươi thành bộ xương khô.” Nàng nói một cách hung dữ, thấy Dương Vi Tử nhíu mày, nghiêm túc tính toán xem phải mất bao lâu thì hắn sẽ biến thành như vậy.
Hắn chưa nghĩ ra, hương thơm mềm mại đã rơi vào vòng tay hắn.
Nhiều năm sau, nhớ lại ngày này, hắn sẽ đỏ mặt vì sự luống cuống lúc đó. Khi cả hai hòa vào nhau, Dương Vi Tử ôm eo nàng, cảm nhận nội lực đang di chuyển, nhẹ giọng hỏi: “Đây… không phải là Tiêu Dao Quyết, là song tu phải không?”
“Ngươi im đi!” Nàng run rẩy nói.
Dương Vi Tử không nói nữa, ngoại trừ tiếng thở hổn hển, hắn không để lại gì vào đêm hôm đó.
Sau này hắn biết tình huống nơi đây mới nói với Dư Thiên Thiên. Phải nói rằng tên tuổi của chưởng môn tiền nhiệm vẫn còn dùng được, cũng may không ai ở đây có thể đánh thắng Dư Thiên Thiên. Sau khi đuổi hắc y nhân đi, cả đám đệ tử bị Dư Thiên Thiên thuyết phục, đồng ý quay trở lại tông môn, hủy bỏ Tiêu Dao Quyết trên người.
Dương Vi Tử luôn đi theo Hoắc Vân Thủy, trên đường đi, người của Hợp Hoan Tông đã quen với hắn. Hoắc Vân Thủy mới xuất sư, thỉnh thoảng cần người giúp nàng điều chỉnh nội lực, lúc nàng kéo hắn lên giường, đại khái là ý đó.
Nhưng đêm nay ở trong miếu, nàng xoay người trực tiếp nép vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói “Không làm”, sau đó bình yên chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, hắn nghe thấy nàng nói mớ, mở mắt thì thấy nàng chảy mồ hôi đầy đầu và nhíu mày.
Là một cơn ác mộng.
“Ca… Ca…”
Nàng lại mơ thấy ngày ấy, đệ tử ngoại môn và người ngoài muốn tấn công vào hang động nơi cất giấu Tiêu Dao Quyết. Nàng kéo Hoắc Vân Sơn, muốn hắn đi cùng nàng.
“Ngoan, muội đi theo sư tỷ nhé, đừng đi lạc.” Hoắc Vân Sơn sờ đầu nàng lần cuối cùng, còn cố ý cười để nàng yên tâm, sau đó đẩy nàng cho sư tỷ ở bên cạnh.
Nàng nhìn thấy người ta phá cơ quan cuối cùng để ập vô giết. Nàng khóc, muốn quay lại, nhưng bị một chưởng của sư tỷ đánh bất tỉnh. Cảnh tượng cuối cùng trước mắt là Hoắc Vân Sơn xoay người đối mặt với đám người kia, nhưng dường như bị sát khí ngập trời lấn át trong chớp mắt.
Đêm khuya, càng lúc càng lạnh hơn, Dương Vi Tử lau mồ hôi trên trán cho nàng, ôm nàng, sờ đầu nàng đầu, lẩm bẩm “Đừng sợ”, chờ nàng bình tĩnh lại.