"Phụng Tiên, mấy ngày nay sao tâm thần không yên vậy?" Hầu Thành giục ngựa đi tới bên cạnh Lữ Bố, nghi hoặc nhìn hắn.
"Không biết, mấy ngày nay luôn có thứ gì đó ở bên tai nói những lời không giải thích được, vô cùng phiền phức." Lữ Bố một tay cầm dây cương ngựa, nhìn cảnh sắc bốn phía xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy hương trang trong tầm mắt dần dần rõ ràng, tuy vậy đã không còn người nào, năm ngoái sau một hồi dời đô, dân chúng vùng Hà Lạc cơ bản đều đã bị đuổi vào kinh triệu bên kia, năm ngoái còn đông đúc hỗn độn, năm nay đã không còn nhìn thấy ai, cỏ dại mọc um tùm trên quan đạo rộng rãi, không thấy nửa bóng người đi đường, đến gần, những hương trang kia đã rách nát, cho dù ngẫu nhiên có người đi qua, xa xa nhìn thấy quân đội cũng sẽ chạy đi hướng khác, quân Tây Lương hiện giờ ở vùng Hà Lạc đã trở thành ôn thần.
Hà Lạc phồn hoa ngày xưa, hiện giờ ngoại trừ quân đội ra, tìm không thấy mấy bóng người, đi trên dịch đạo này, có thể cảm nhận được, cũng chỉ còn hoang vắng, làm cho Lữ Bố vốn bởi vì những thanh âm trong đầu đã vô cùng phiền não càng thêm phiền não.
"Lạc Dương ngày xưa phồn hoa như thế nào, bây giờ lại thành bộ dáng như vậy, Phụng Tiên, ngươi nói cái này nên trách ai?" Hầu Thành thở dài nói.
"Hẳn là sẽ không thể trách ta." Lữ Bố vuốt bờm Xích Thố, không tiếp lời này, trách ai rất khó nói, trách Đổng Trác sao? Hay là trách liên quân Quan Đông? Đều có thể trách, lại hình như cũng không thể trách, hắn chỉ là một quân nhân, thị phi của hắn rất thuần túy, nghe lệnh làm việc là được, lúc đầu nghe Đinh Nguyên, sau khi tới Lạc Dương nghe triều đình, mặc kệ người khác nhìn thế nào, hắn không cảm thấy mình làm gì sai, Lạc Dương thành bộ dáng như bây giờ, hắn nhìn cũng khó chịu, nhưng hỏi hắn xảy ra vấn đề gì, hắn không trả lời được.
Hầu Thành học Lữ Bố vuốt bờm chiến mã, ánh mắt lại hâm mộ nhìn Xích Thố của Lữ Bố, đối với một viên võ tướng mà nói, sở hữu loại thần mã cấp bậc như Xích Thố tuyệt đối như có thêm sinh mệnh thứ hai, thậm chí còn quan trọng hơn cả vũ khí.
"Phụng Tiên, thanh âm nói bên tai ngươi rốt cuộc là nói cái gì?" Đi trong chốc lát, Hầu Thành có chút khô khan, quay đầu nhìn về phía Lữ Bố nói.
"Bạn có tin không? Nhân sinh của một người, từ tính cách cho đến số mệnh đều đã định trước sẵn, mặc dù nhân sinh sẽ có rất nhiều kỳ ngộ và rất nhiều lựa chọn, nhưng khi đối diện với những kỳ ngộ, lựa chọn, hay tính cách cùng nhận thức bạn đều đã quyết định từ lâu..." Lữ Bố cảm thấy người nói lời này nhất định là dùng ngôn ngữ quê hương của y, vẫn dùng phương ngữ nguyên bản, thật sự là kỳ quái, không phải là hồn phách của vị cố hữu nào bám theo mình chứ?
Hầu Thành nghe xong vẻ mặt ngây thơ, nhìn Lữ Bố nói: "Nhân sinh? Tính cách gì cơ? "
“Không hiểu là đúng rồi, mỗ cũng không hiểu." Lữ Bố lắc đầu, quỷ mới biết thứ kia đang nói cái gì.
"Có lẽ nào là quỷ thần cảnh cáo không?" Hầu Thành đột nhiên nói.
"Sao?" Lữ Bố nhìn về phía Hầu Thành, có chút khó hiểu.
"Mỗ nghe nói, năm đó khi Trần Thắng phản Tần, bèn có hồ tiên đưa ra lời dự: Đại Sở hưng, Trần Thắng Vương, về sau Trần Thắng quả nhiên thành vương. Còn có lúc Cao Tổ trảm Bạch Xà dường như cũng có quỷ thần tương trợ. Hầu Thành vẻ mặt hưng phấn nói: "Phụng Tiên nói không chừng cũng là người mang thiên mệnh."
“Vậy... ư!" Lữ Bố nghe lại thanh âm bên tai một lần nữa vang lên nói: "Những lời này có ý gì?"
Trần Thắng người ta chỉ ra rõ ràng, Đại Sở Hưng, Trần Thắng Vương, chỉ có sáu chữ kia, ta ở đây nói ra một đống lớn ba láp ba xàm, rất nhiều từ Lữ Bố cũng chưa từng nghe qua, tối nghĩa khó hiểu?
"Ách... Cái này..." Hầu Thành vẻ mặt mờ mịt, sau đó nói: "Cái này cần ngươi tự tìm hiểu, nếu có thể giải quyết bí ẩn trong đó, có lẽ sẽ có thể thành tựu sự nghiệp bất thế!”
“Ài, lời nói không có căn cứ, làm sao tìm hiểu được? Lữ Bố thở dài, hắn và đám huynh đệ bên cạnh hắn, trình độ văn hóa của hắn là cao nhất, nếu trở về Lạc Dương tìm những danh sĩ kia hỏi thăm, nói không chừng lại mất hết mặt mũi. Lữ Bố tuy rằng tôn kính danh sĩ, nhưng thường bị danh sĩ hất mặt coi thường, từ đó cũng thập phần bài xích trao đổi với những người đó, hôm nay lúc nghỉ ngơi, nhất định phải tìm hiểu kỹ càng mới được.
"Lữ Kỵ Đốc, hiện giờ đại địch trước mắt, sao lại tản mạn như vậy?" Một hán tử vẻ mặt bạnh quai hàm giục ngựa đi tới bên Lữ Bố, nhìn Lữ Bố cùng Hầu Thành nói náo nhiệt, không khỏi quát lớn.
"Thì làm sao?" Lữ Bố liếc đối phương một cái, người này là tướng lĩnh tâm phúc của Đổng Trác tên là Hồ Chẩn, đối với Lữ Bố có vài phần khinh thường, lần này phụng mệnh lệnh của Đổng Trác cùng đi nghênh chiến Tôn Kiên, Hồ Chẩn làm tâm phúc của Đổng Trác, tự nhiên chính là chủ tướng, Lữ Bố dù sao cũng chưa lập được một tấc công danh, thăng chức làm Trung lang tướng còn phong Đô Đình Hầu đã là phá cách đề bạt, lần này đảm nhiệm chức vụ kỵ đốc theo quân xuất chinh, thuộc về Phó tướng của Hồ Chẩn, tuy vậy tư thế này của Hồ Chẩn, những thứ khác Lữ Bố không hiểu, nhưng một số việc trong quân, Lữ Bố vẫn biết, làm sao có thể cho đối phương một sắc mặt tốt, trực tiếp buông một câu tùy tiện trả lời. Tuy nói quân lệnh như sơn, nhưng hai người hiện tại chỉ kém nhau nửa cấp, huống hồ Lữ Bố trong quân cũng có lực lượng dòng chính của mình, Hồ Chẩn muốn yên lành, Lữ Bố có lẽ sẽ để cho hắn vài phần yên lành, chạy lên chắp lửa khiêu khích như vậy, vậy xin lỗi, không trực tiếp động thủ đã là rất lễ phép rồi đó.
"Ngươi làm càn!" Hồ Chẩn tức giận chỉ Lữ Bố nói: "Ta là Đại Đô Hộ, Lữ Bố, ngươi... ngươi..."