• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ biết rằng Tôn Kiên bại trận, lại không biết rõ tình hình chiến đấu cụ thể như thế nào, cũng khiến lòng người lo lắng, hai ngày nay chiến báo chi tiết hẳn là có thể truyền về.

"Mạnh Đức có biện pháp nào phá địch không?" Viên Thiệu thở dài, nhìn về phía Tào Tháo, người này tuy rằng bộ dạng không đứng đắn, nhưng có một bụng đầy chủ ý quỷ quái, đôi khi cũng có tác dụng.

- Đơn giản là cường công, Thành Động nhất định phải nắm được, nếu không, ta sẽ chờ xem minh thệ lần này biến thành trò cười! Tào Tháo lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói, cho dù là lấy mạng người chất đống để công thành, vậy thì cũng phải chất đống, nếu không lần này liên minh sẽ thành một trò đùa, hơn nữa liên minh vốn không có tính hợp pháp, hiệu triệu chư hầu cũng dùng chiếu chỉ giả của nhà vua, nếu như không đạt được bất cứ chiến tích nào đã lui về, vậy đối với Đổng Trác mà nói, chính là bình loạn thành công, những chư hầu tham chiến ngày hôm nay, có một người tính một người, đều sẽ bị chụp mũ phản tặc.

"Ta làm sao không biết, chỉ là mọi người cứ như bị bọc chân không chịu tiến lên, đùn đẩy lẫn nhau, không chịu dùng mạng, Mạnh Đức có kế sách không?" Viên Thiệu nhìn trái phải, học theo Tào Tháo tựa vào tường, cũng phải nói, đứng như vậy tuy rằng nhìn dáng vẻ không đứng đắn, nhưng quả thật rất thoải mái.

Không chư hầu nào muốn tổn thất binh lực nhà mình, lúc lâm chiến, cũng không chịu thiệt mạng, thua cũng được giữ mạng là được, trận này không dễ đánh.

"Chẳng phải dưới trọng thưởng, tất có tử sĩ sao?" Tào Tháo cười nói.

"Ý của Mạnh Đức là..." Viên Thiệu trầm ngâm, đang muốn hỏi kỹ hơn, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Gần như theo bản năng, Viên Thiệu nhanh chóng đứng thẳng người, chỉnh trang áo mũ, quay đầu nhìn lại, đã thấy một tướng sĩ thủ thành chạy về phía này.

"Chuyện gì?" Viên Thiệu khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm, hỏi.

"Minh chủ, có tàn quân Giang Đông hồi thành, muốn gặp minh chủ." Tướng sĩ khom người nói.

"Thật sao?" Viên Thiệu và Tào Tháo liếc nhau, chỉ biết Tôn Kiên bại, nhưng bại thế nào, những bại quân chạy trốn về lại nói không nên lời, có người nói Tôn Kiên chạy trốn, có người nói Tôn Kiên đã chết, mọi người bàn tán xôn xao.

Lúc này, Tôn Kiên là một thành viên trảm tướng tích cực và dũng mãnh nhất trong liên minh này, Viên Thiệu và Tào Tháo đương nhiên không hy vọng Tôn Kiên chết trận.

- Mau mời vào sảnh nghị sự! Viên Thiệu vội vàng nói.

"Rõ!"

Tướng sĩ nhanh chóng rút lui, Viên Thiệu và Tào Tháo nhanh chóng xuống tường thành, đi về phía nha quan Huỳnh Dương.

Lúc hai người trở lại nha quan, tàn quân Tôn gia đã đến, lại là con trai trưởng Tôn Kiên, Tôn Sách và Hoàng Cái, Tôn Sách lần này không theo phụ thân hành quân, không ngờ chia tay lại thành vĩnh biệt, Hoàng Cái kể lại tình cảnh chiến sự lúc đó với tất cả chư hầu một lần, đầu tiên là thông qua Triệu Sầm, để Triệu Sầm làm phản Đổng Trác sắp đặt mưu kế kích động Hồ Chẩn, Tôn Kiên mang theo chúng tướng mai phục.

Bước này vốn đã thành, quân Tây Lương bị đánh tan rã, ai ngờ nửa đường truy đuổi, Lữ Bố đột nhiên giết ra, nhân mã Lữ Bố không nhiều lắm, nhưng lại dũng mãnh, vì yếu tố bất ngờ nên không kịp đề phòng, quân Giang Đông bị đánh đại loạn, Lữ Bố lại ở trong loạn quân liên tục chém hai tướng Hàn Đương, Trình Phổ, cuối cùng chém chết Tôn Kiên.

Nói đến cái chết của phụ thân, Tôn Sách vẫn nhịn không được thất thanh khóc rống, khiến cho một đám chư hầu trong sảnh đường nghe được mà không đành lòng, ngày xưa lúc thề huyết minh, Tôn Kiên hăng hái như thế nào, không ngờ hôm nay đã là thiên nhân vĩnh cách (người về trời vĩnh viễn xa cách).

"Hiền chất chớ khóc, lần này chúng ta tụ tập ở đây, chính là vì công phá Thành Động, đến lúc đó, tất sẽ vì Văn Đài đòi công đạo." Viên Thiệu trầm giọng nói, không nghĩ tới Tôn Kiên lại thật sự chết trận, điều này chẳng những khiến Viên Thiệu khiếp sợ, chư hầu cũng kinh hãi không hiểu.

Thật ra nếu đã lên chiến trường, sinh tử mỗi người đều dựa vào thiên mệnh, nhưng Tôn Kiên dù sao cũng là một trong những chư hầu liên minh, mọi người ngồi đây trên lý thuyết là tồn tại cùng cấp, hiện giờ Tôn Kiên lại bị Lữ Bố giết chết, ít nhiều khiến nhân sinh có vài phần đồng cảm, Lữ Bố tự nhiên bèn trở thành ác tặc.

"Minh chủ, tiểu tướng nguyện ý làm tiên phong, thề giết Lữ Bố." Tôn Sách quỳ một gối xuống đất, thi lễ với Viên Thiệu.

Thật ra Lữ Bố chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là Đổng Trác, nhưng nhìn bộ dáng Tôn Sách như vậy, lại nhớ hắn vừa trải qua nỗi đau mất cha, đương nhiên không ai truy cứu chuyện này, trong mắt thiếu niên, hiển nhiên mức độ cừu nhân giết cha là Lữ Bố cao hơn Đổng Trác.

"Cũng tốt." Viên Thiệu nhìn bộ dáng Tôn Sách, suy nghĩ một chút nói: "Vừa lúc quân của Văn Đài tan binh trở về không có thống soái, sẽ do hai người các ngươi thống lĩnh."

Đa tạ minh chủ! Tôn Sách và Hoàng Cái vội vàng hạ bái, cảm tạ.

Phía đông thành Lạc Dương, sớm đã qua thời gian xuất phát do Lữ Bố định ra, dưới trướng Hồ Chẩn có mấy giáo úy không đến, điều này khiến cho sắc mặt Lữ Bố có chút khó coi, ánh mắt nhìn về phía Hồ Chẩn: "Hồ Chẩn, mấy vị hiệu úy đi đâu hết rồi? -

Tuy rằng song phương bất hòa, nhưng ít nhất trong quân vụ, Lữ Bố chưa từng hàm hồ, hiện giờ Hồ Chẩn dùng phương thức nhầm lẫn quân cơ như vậy mà đánh mặt hắn.

Hồ Chẩn bộ dạng mờ mịt, lắc đầu: "Mạt tướng không biết, tướng quân cũng biết, mạt tướng không lợi hại như tướng quân, đám tướng sĩ thủ hạ này ở Tây Lương cũng tự tại quen rồi, canh năm đã tập kết, khó tránh khỏi trong lòng không vui, xung đột với tướng quân, mong tướng quân thứ tội.”

Làm tướng lĩnh trong quân, ngay cả thủ hạ của mình cũng nhìn không thấy, vậy tướng quân này cũng đừng làm.

Ánh mắt Thành Phương mạnh mẽ, lớn tiếng quát: "Nếu không có ngươi âm thầm sai khiến, những người này làm sao dám công nhiên cãi lại quân lệnh!?”

Hồ Chẩn đối đầu lữ bố đương nhiên không dám làm càn, nhưng Thành Phương bất quá chỉ là một đội trưởng thân vệ dưới trướng Lữ Bố, kém hắn ít nhất năm cấp bậc, lập tức sắc mặt trầm xuống nói: "Ngươi là người nào, nơi này khi nào đến phiên ngươi nói chuyện? "

"Ngươi..." Thành Phương giận dữ, muốn lý luận, lại bị Lữ Bố phất tay dừng lại.

"Lữ tướng quân, thuộc hạ của ngươi cũng đâu kém. Ha ha~" Hồ Chẩn vốn định nói cái gì, nhưng thấy ánh mắt Lữ Bố liếc tới, gương mặt chưa tiêu sưng không hiểu sao cảm thấy nóng lên, khí thế yếu ớt, lời định nói ra cũng nuốt trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK