"Hừ~" Dưới sự xin lỗi ngàn vạn lần của Lữ phụ, Lữ Hoành bỏ ra khỏi nhà tranh nghèo, hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại rời đi.
- Nghịch tử ngươi, lần này gây họa lớn rồi! Lữ phụ chỉ vào Lữ Bố mắng to.
"Họa lớn sao, nếu không phải phụ thân vẫn yếu đuối như vậy, mượn lá gan của Lữ Hoành, hắn dám khi dễ chúng ta như vậy ư?" Lữ Bố cũng không cam lòng yếu thế, trực tiếp chống đỡ phụ thân trở vào nhà, thói quen chấp nặc của Lữ phụ tuy rằng là vì yên ổn cuộc sống, nhưng có đôi khi ngươi càng yếu đuối, người khác càng không thu liễm, ngược lại sẽ càng được một tấc tiến một thước.
- Từ xưa đến nay dân không đấu được với quan, ngươi như vậy sẽ gây họa cho gia đình chúng ta! Lữ phụ thở dài, hắn đã quen với sự yếu đuối, cho dù đối mặt với nhi tử, một khi Lữ Bố cứng rắn, hắn cũng theo bản năng lựa chọn mềm nhũn.
"Một tiểu Lý Chính, tính là quan cóc khô gì?" Lữ Bố khinh thường nói, tuy rằng đối với Lữ trang mà nói, Lý Chính chính là quan lớn nhất mà bọn họ có thể gặp được, nhưng trong xã này so với chế kỳ quận huyện của triều đình thật ra không phải là một chuyện gì to tát, dọc một dặm dài này, thường thường đều là người địa phương vẫn luôn đảm nhiệm, toàn bộ trang trại, ruộng tốt hơn phân nửa đều ở trong tay Lý Chính, người trong trang đều là tá điền cho Lý Chính, quyền lợi đích xác lớn, nhưng cũng chỉ ở trên một mẫu ba phần đất này, ít nhất trong mắt Lữ Bố, hắn muốn giết cả nhà Lý Chính cũng không khó.
Lữ phụ bị lời này của Lữ Bố nói ra, làm người làm phụ thân như hắn không nói nên lời, thở dài nói: "Thôi ngươi còn trẻ không hiểu chuyện, thế sự không đơn giản vậy đâu con, nơi này là không đợi thêm được nữa, chờ ta thu thập hành trang, cả nhà chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi này, kiếm đường mưu sinh khác thôi.”
Lữ Bố không có biện pháp để ý tới vì sao phụ thân lại sợ một tiểu Lý Chính, cho đến đêm đó, trong nhà hắn bốc cháy dữ dội, mẫu thân cùng muội muội bị thiêu chết trong biển lửa, Lữ Bố đỡ phụ thân chật vật chạy ra, nhưng cả ngôi nhà tranh vách đất đa bị thiêu rụi, Lữ Bố không biết là ai đích thân làm, cũng không cần biết, vì kẻ chủ mưu chắc chắn chỉ có một.
Trong bóng tối, có một thân ảnh vội vàng chạy về phía trước, là Lữ Bố đang trực tiếp cầm cung tên giương lên, một mũi tên bắn tới, cừu hận cùng lửa giận tàn phá bừa bãi thần kinh Lữ Bố, hắn giắt sài đao ở bên hông, đuổi theo những kẻ phóng hỏa chậm rãi đi về phía trước, những kẻ đó hiển nhiên cũng không nghĩ tới Lữ Bố cường ngạnh như vậy, vừa mới gặp nạn, trực tiếp truy đuổi đến giết người, mắt thấy một đám thôn dân trong làng bị Lữ Bố bắn chết, Lữ Bố một chút thương hại cũng không có.
Những thôn dân này phần lớn là loại người ngày thường tương đối ngang ngược, nhưng dù có ngang ngược cũng chỉ chiếm chút tiện nghi mà thôi, hôm nay phóng hỏa thiêu chết người cũng là việc bọn họ không nghĩ tới, nhưng càng không nghĩ tới chính là, Lữ Bố giết người lại hung ác như vậy, nào giống như một đứa nhỏ mười hai tuổi.
"A Bố, tôi sai rồi, đừng giết tôi, là Lý Chính bắt tôi phải phóng hỏa! Những thứ khác ta một chuyện cũng không biết, ngươi thả ta nhé~" Một người thôn dân quỳ gối trước mặt Lữ Bố, bà con trong thôn, Lữ Bố đương nhiên là nhận ra, bất quá giờ phút này Lữ Bố sao có thể thả người? Trực tiếp rút sài đao ra cứa cổ đối phương, máu tươi nhuộm đỏ nước mắt trên mặt Lữ Bố, hắn đã thật lâu không rơi lệ.
Giết chết một người cuối cùng, Lữ Bố cũng không trở về, mà tìm nhặt lại được hai thùng tiễn, sau đó cầm lấy đuốc phóng hỏa chung quanh trong trang, tất cả mọi người đều là đồng lõa, hắn muốn hủy diệt hết thảy.
Tìm được một chỗ gò cao, chặn ở ngay trước cửa nhà Lữ Hoành, cứ ra một người bèn bắn chết một người, bốn phía đều là lửa cháy, duy chỉ lưu lại cửa chính cho bọn họ chạy ra, nhưng Lữ Bố canh giữ ở đó.
Lữ Hoành nằm mơ cũng không nghĩ tới tiểu tử này tàn nhẫn như vậy, trực tiếp thiêu đốt cả trang, mắt thấy thế lửa càng ngày càng mãnh liệt, cảm xúc hối hận trong lòng sinh sôi nảy nở, hắn điên cuồng vọt tới trước cửa lớn, muốn nói cái gì đó, một mũi tên phá không mà tới, bắn xuyên qua đùi hắn, dưới đau nhức kịch liệt, Lữ Hoành quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy đôi mắt như sói của Lữ Bố, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người.
Lửa càng lớn, Lữ Hoành nghe tộc nhân tuyệt vọng kêu rên, điên cuồng dập đầu với Lữ Bố: "A Bố, là ta sai rồi, ta nguyện ý lấy chết đền mạng, cầu xin ngươi, buông tha cho già trẻ trong nhà ta đi, thím ngươi, nàng còn từng ôm ngươi, ngươi quên rồi sao?”
Lữ Bố chỉ lạnh lùng nhìn tất cả, trong tiếng rên rỉ xen lẫn nguyền rủa, Lý Chính điên cuồng cầu xin không đổi lấy được nửa phần thương hại của Lữ Bố, có thì chỉ là chán ghét cùng cừu hận nồng đậm, cho đến khi tất cả thanh âm biến mất, bên trong nhà Lữ Hoành cũng bị ánh lửa cắn nuốt, Lữ Bố mới thu hồi cung, nhưng hận ý ngập trời trong ngực vẫn chưa tiêu tán...
Bình minh đến, lửa ở Lữ Trang càng ngày càng cháy mạnh, nhưng lửa ở nhà Lữ Bố qua thời gian đã bị rụi tắt. Trải qua chuyện này, Lữ Trang đã không còn.
Lúc Lữ Bố mang theo sài đao dính máu trở về, Lữ phụ quỳ gối trong phế tích, trong lòng ôm hai cỗ thi thể bị cháy, Lữ Bố kinh ngạc nhìn một màn này, ngực nghẹn lại, nhìn ánh mắt trống rỗng của phụ thân, há miệng: "Phụ thân...!"
"Không dám ~" Lữ phụ lắc đầu: "Tiểu dân không dám trèo cao, ta không biết ngươi lấy đâu ra bản tính hung ác như vậy, nhưng chúng ta chỉ là tiểu hộ gia đình, muốn sinh tồn trên đời này, có chút tức giận không thể không nhẫn nhịn, có chút khổ cực cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, ngài tính tình như vậy, cùng tiểu hộ gia đình chúng tôi chịu không nổi đâu ~"
Mình sai rồi sao? Lữ Bố cảm thấy mình không sai, rõ ràng là người khác chà đạp gia đình mình, dựa vào cái gì phải nén giận? Nhưng... Nhìn thi thể cháy khét của mẫu thân và muội muội, Lữ Bố lại không biết phản bác phụ thân như thế nào.