Uống sữa mẹ, trong đầu Lữ Bố lại nghĩ đến tương lai, mình phải sinh tồn tốt hơn ở thế giới này như thế nào, sau đó làm thế nào có thêm nhiều điểm mô phỏng nhân sinh hơn?
Lần trước không giống lần này, bởi vì đã biết đây là một thế giới như mơ, đây cũng không phải thế giới chân thật, lần này trải nghiệm cuộc sống, Lữ Bố luôn cảm thấy có chút không hợp với thế giới này, ngoại trừ người nhà của mình ra, nhìn người nào cũng có loại cảm giác như từ trên cao nhìn xuống, vẫn như lần trước Lữ Bố tuổi còn nhỏ đã thể hiện ra thiên phú đọc sách biết chữ, có danh xưng thần đồng, vì bảo trụ em gái, bắt đầu từ năm sáu tuổi, Lữ Bố bắt đầu giúp đỡ gia đình làm nông nghiệp, bởi vì có kinh nghiệm lần trước, lần này, hắn làm công việc đồng áng rất thuận tay, biết xem thời tiết, có thể tính toán hướng gió, ngày mưa, ngẫu nhiên sẽ trộm dùng bẫy thú sắn bắt một vài dã thú nhỏ, nhưng đã có kinh nghiệm lần trước, lần này, Lữ Bố học được cách giấu giếm bản thân.
"A Bố à, nếu con đã có thể đánh bẫy những con thú hoang dã này, ngày mai hãy mang mấy con đưa đến nhà Lý Chính." Năm mười hai tuổi, nhà Lữ Bố bởi vì có Lữ Bố săn bắn và chia sẻ việc làm nông, giống như kiếp trước bắt đầu có khởi sắc, tuy vậy bởi vì Lữ Bố cẩn thận thu liễm, thỉnh thoảng mới có người nhìn thấy hắn săn được vài con mồi cũng chỉ hâm mộ hắn vận khí tốt, cũng không có ghen tị như lần trước, nhưng đến một năm này, Lữ phụ vào một đêm vẫn nói chuyện này với Lữ Bố.
"Vì sao!?" Lữ Bố khó hiểu mở to hai mắt, lần trước là bởi vì quá mức phô trương, nhưng lần này hắn đã đủ thu liễm, dựa vào cái gì mà con mồi mình săn bắt được vẫn phải đưa đến chỗ Lý Chính? Điều này có ý nghĩa gì?
"Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió? Trong nhà nghĩ tới ngày tháng tốt lành về sau, mỗi lần con săn bắt được con mồi, hãy mang theo một phần đưa đến nhà Lý Chính, nghe lời cha, cứ làm vậy sẽ có chuyện tốt. Lữ phụ cười nói.
Làm vậy thì có gì tốt chứ!
Trong lòng Lữ Bố không vui, tuy vậy lúc này đây, hắn chỉ coi nơi này là một giấc mộng, hơn nữa là mang theo mục đích báo thù mà đến, cũng không ngại làm theo lời Lữ phụ, hắn cũng rất tò mò làm như vậy sẽ có chỗ tốt như thế nào hoặc muốn nói kết quả sẽ thay đổi ra sao!
"A Bố rất lợi hại đó~" Nhìn Lữ Bố vẻ mặt không vui, Lữ Chính đang cười ha hả tiếp nhận con mồi, đối với sự vô lễ của gã, Lữ Bố vẫn chưa để ở trong lòng.
Trong thời gian mấy tháng sau đó, Lữ phụ cách từ ba đến năm lần đều bảo Lữ Bố xách con mồi săn được tới chỗ Lý Chính, thậm chí Lữ gia có lúc ăn không đủ no bữa cũng chưa từng dừng lại, mấy thứ này nếu dùng ở nhà mình, Lữ Bố tin tưởng đủ để cho nhà bọn họ sống tốt hơn, Lữ Bố từng vài lần muốn buông tha, nhưng Lữ phụ không đồng ý, thậm chí tự mình dẫn theo Lữ Bố đến tận nhà Lữ Chính tặng lễ.
Sau đó, vào mùa thu, Lữ phụ nhận được năm thành lương thực mình trồng, nhiều hơn hai thành so với các tá điền khác, mà đến lúc thu thuế, rõ ràng đều là thu thuế giống nhau, nhưng Lữ Bố rõ ràng cảm giác được thuế má nhà mình nộp thật ra đã ít đi nhiều, phần thuế phải nộp kia gần như không đến một nửa ở kiếp trước.
"Phụ thân, cho dù là như thế, con mồi chúng ta đưa cho Lý Chính cũng sẽ nhiều hơn những lương thực này." Cuối năm ăn cơm, Lữ Bố vẫn nhìn phụ thân bất mãn nói, chỉ là lúc này đây, oán khí của Lữ Bố đã bớt đi rất nhiều.
"Chờ một chút, sang năm ngươi lại xem sao." Lữ phụ lại cười ha hả nói.
Tuy Lữ Bố vẫn bài xích, nhưng một năm kế tiếp, hắn vẫn như lời phụ thân nói, mỗi khi săn được con mồi, bèn đưa một phần con mồi săn được đến nhà Lý Chính, chưa bao giờ đoạn tuyệt.
"A Bố à, ngày mai ta bảo mấy tá điền đi phụ giúp nhà các ngươi, đây là phê duyệt của huyện thành cho phép khai khẩn vùng đất mới, nhà các ngươi cũng là lão nhân của Lữ Trang ta, để lại mười mẫu cho nhà các ngươi." Thời điểm xuân phân, Lữ Bố đưa con mồi săn được tới trong nhà Lý Chính và ở lại ăn cơm, tiện tay gã đưa cho Lữ Bố một tờ văn kiện cười nói.
"Cái này..." Lữ Bố nghe vậy trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Lý Chính, chung quy những nam nhân chân chính vẫn luôn vì gia đình mà vứt đi mặt mũi, Lữ Bố đứng dậy đáp lễ với Lý Chính: "Đa tạ Lý Chính.”
“Đứa nhỏ này, tuổi trẻ khí thịnh, ta biết trong lòng ngươi vẫn bất mãn, hiện giờ có hài lòng không?” Lý Chính nhận lấy ly rượu vợ đưa tới, đưa cho Lữ Bố một ly: "Hôm nay ngươi cũng coi như nam nhân trưởng thành rồi, uống một chút đi. "
“Đa tạ." Lữ Bố đưa hai tay nhận lấy ly rượu, một lần nữa quỳ xuống tạ lễ.
Cuối cùng Lữ Bố cũng không biết mình về nhà như thế nào, trong đầu có chút rối loạn, lúc này hắn vốn là vì báo thù mà đến, nhưng hiện tại tính toán như thế nào đây?
"Phụ thân, đây là vì sao?" Về đến nhà, Lữ Bố nhìn thấy Lữ phụ ngồi ở ngưỡng cửa đút cho gà ăn, yên lặng đi qua, gà chung quanh tản ra một chút, chỉ chốc lát sau lại chạy về vây quanh một vòng.
"Vì sao ư?" Lữ phụ rải thức ăn cho gà, phiền lòng thở dài nói: "Đây là quy củ, ngươi quanh năm săn bắn, sói hoang ngươi biết chứ.”
Lữ Bố gật đầu.
"Trong bầy sói, môi con sói thành viên săn bắt được thức ăn, đều là do con thủ lĩnh đến ăn trước, đạo lý chính là như vậy, con thuở nhỏ đã hiểu chuyện, đây là chuyện tốt, nhưng rất nhiều quy củ trong cuộc sống này con lại không hiểu hết, trên đời này rất nhiều chuyện không theo ý mình, con muốn được lợi, sẽ phải trả giá trước, không ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với con, ngoại trừ cha mẹ, tựa như bây giờ, rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ, con chỉ cần làm đúng được, đại đa số mọi người đều hiểu rõ nhưng không ai nói với con, nếu có một ngày, có người vô duyên vô cớ đối tốt với con…”