• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Lời dịch giả: Hổ Lao Quan là trận đánh hư cấu được miêu tả trong tác phẩm “Tam Quốc Diễn Nghĩa” của nhà văn La Quán Trung. Trên thực tế, phải mãi đến thời nhà Đường của Trung Quốc, Hổ Lao Quan mới được xây dựng. Những dữ kiện đưa ra trong chuyện về Chu Mục Vương thời Tần cũng tương tự có thể là hư câu, nhưng trong chính sử việc Lữ Bố thông thạo cưỡi ngựa bắn cung là thật, ngoài ra ba anh em Lưu Quan Trương không tham gia vào liên minh 18 lộ chư hầu và không tham dự vào trận Hổ Lao Quan vì lúc này họ đang đánh nhau với quân Khăn Vàng ở Hạ Bì)

Thành Động, có một quan gọi là Hổ Lao Quan, nằm bên bờ sông Lớn, lưng tựa vào sông, những dãy núi cao lớn kéo dài về phía nam, núi non đan xen, tự thành thiên hiểm.

Bởi vì Chu Mục vương ở nhốt hổ ở đây mà được đặt tên như vậy, thời Tần đã từng đặt quan ở đây, thời Hán đặt huyện, từ đời trước đến nay, nơi này đều là nơi binh gia tất tranh, được xưng là ‘nhất phu đương quan vạn phu mạc khai’. ( Một người giữ quan ải, vạn người không thể khai thông)

Lữ Bố trong đêm qua đến Hổ Lao Quan, cũng không tập kích đêm, hiện giờ chư hầu Quan Đông còn chưa tới gần, Lữ Bố cũng chưa thăm dò rõ tình hình địch, tùy tiện chạy đi tập kích cho dù không giống Hồ Chẩn lần trước bị người ta mai phục, cũng không lấy được cái gì tốt.

Lữ Bố bây giờ so với cỗ cuồng ngạo trước kia ít đi vài phần, lại có thêm vài phần trầm ổn cùng thong dong lâm đại sự mà không loạn, Lý Túc nhìn thấy Lữ Bố lúc này ít nhiều có chút không thích ứng.

Sáng sớm, Lữ Bố đã mang theo Cao Thuận, Hoa Hùng, Hồ Chẩn, Lý Túc và các tướng lĩnh thủ quan lên thành tuần tra, nhưng thấy ở quan ngoại thần vụ như tơ, vạn vật tiêu điều. (sương mù sáng sớm như kết tơ, cảnh vật tiêu điều ảm đạm)

"Theo thám mã về báo, từ hôm qua, bắt đầu xuất hiện lượng lớn thám báo của liên quân ở quan ngoại tuần tra tới lui, buộc trinh sát của quân ta không thể không rút lui, xem ra liên quân đang tụ tập ở gần đây." Lý Túc thấy Lữ Bố nhìn quan ngoại trầm mặc không nói, đi tới cười nói.

"Đêm qua khi đến đây, ta có thấy nước sông hình như đã tan băng?" Lữ Bố nhìn về phía Lý Túc, hắn muốn vòng qua sau địch đánh lén, nhất định phải vòng qua những thám báo này của liên quân, vòng qua sông lớn, sau đó từ phía sau liên quân tập kích, hiệu quả hẳn là tốt nhất, đáng tiếc sau khi nước sông tan băng, muốn làm được điều này là không thể.

"Ừm, tháng giêng đã là lúc sông bắt đầu tan băng." Lý Túc gật đầu.

"Ngươi ở Thành Động đã lâu, có biết đại doanh liên quân phân bố như thế nào không? Các nhánh binh mã có bao nhiêu quân số?” Lữ Bố tiếp tục hỏi.

"Cái này..." Đối mặt với Lữ Bố lúc này, trán Lý Túc bắt đầu đổ mồ hôi, làm thủ tướng giữ thành, nhiệm vụ của hắn chính là thủ thành cho tốt, về phần liên quân bố trí như thế nào, phân bố suốt một dải Huỳnh Dương, đông một doanh, tây một doanh, làm sao điều tra được?

Lữ Bố nhíu nhíu mày, tuy vậy không có trách móc gì, nhìn Lý Túc: "Lệnh cho tất cả các trạm gác ra khỏi thành thăm dò, phải tìm hiểu rõ ràng vị trí của các nhánh quân, hiện giờ liên quân nếu tụ tập hết về phía này, tất nhiên sẽ hỗn loạn, tùy tiện thay quân phục của một nhà, coi như chúng ta có thể lừa gạt qua."

“Mạt tướng đã rõ." Lý Túc gật gật đầu, Lữ Bố hiện tại không còn phần cuồng ngạo kia, hoặc là nói đã thu liễm phần cuồng ngạo kia, nhưng cũng chính bởi như thế, toàn thân tản ra một cỗ uy áp khiến người ta hô hấp cũng có chút không thoải mái, khiến người ta không tự chủ được sinh ra sợ hãi trong lòng, cho dù Lý Túc là cố hữu ngày xưa cũng như vậy.

Nhìn Lý Túc rời đi, cỗ uy áp trên người Lữ Bố dần dần tan đi. Là Lữ Bố cố ý, từ sau khi ở thế giới mô phỏng nhân sinh trở về, đối với hắn mà nói, chuyện ký ức trước đó cách hơn sáu mươi năm, khi hồi tưởng lại, mình đầu nhập Đổng Trác đúng hay sai không nói, nhưng mặc kệ Đinh Nguyên đối với mình như thế nào, Đinh Nguyên cũng không nên bị mình giết, Đinh Nguyên có thể bị Đổng Trác giết chết sau khi mình nương nhờ Đổng Trác, nhưng không đáng chết trong tay mình.

Đương nhiên, việc này cũng không trách được Lý Túc, dù sao lúc ấy, mỗi người đều tự làm chủ quyết định của mình, mặc dù người khuyên bảo là Lý Túc, nhưng người quyết định cuối cùng lại là mình, chuyện của Đinh Nguyên, cũng bởi vậy mà trở thành vết nhơ cả đời của hắn.

Cho nên, biết không thể oán, nhưng về mặt tình cảm, hắn đương nhiên là hận Lý Túc, cho nên ở phía Lý Túc mà phán đoán, biểu hiện của Lữ Bố có phần không nhận nhân tinh thân cận.

- Hoa Hùng! Lữ Bố quay đầu nhìn về phía Hoa Hùng bên cạnh.

"Có mạt tướng!" Hoa Hùng rời hàng, khom người nói.

"Quét sạch vùng quan ngoại cho ta." Nhìn những tham báo của liên quân không kiêng nể gì loăng quăng ngoài quan, Lữ Bố hướng về phía Hoa Hùng nói.

"Rõ!” Hoa Hùng đáp ứng một tiếng, xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, những thám báo liên quân ở quan ngoại bèn thấy cửa lớn Hổ Lao Quan đột nhiên mở ra, một nhánh thiết kỵ Tây Lương mãnh liệt tuôn ra, hai gã thám báo dựa vào việc cửa quan luôn đóng, nên ở gần cửa quan nhất còn chưa kịp tránh né, bèn bị nỏ tiễn phá không mà bắn thành nhím, thám báo bốn phía dò xét thấy thế nào còn dám lưu lại, hướng bốn phương tám hướng tản đi, nhưng rất nhanh, Hoa Hùng bèn phái người trở về bẩm báo.

"Tướng quân, Hoa tướng quân ở quan ngoại phát hiện một đám lớn quân địch tới gần, thỉnh mệnh dẫn bộ quân đi nghênh chiến." Tướng sĩ Hoa Hùng phái về hướng Lữ Bố thi lễ.

Trước đây Hoa Hùng vẫn là giáo úy dưới trướng Hồ Chẩn, từ sau trận chiến với Tôn Kiên, được thăng làm Trung lang tướng, tuy vậy trận chiến đó nói gì thì nói rốt cuộc vẫn là Lữ Bố đánh thắng, không có quan hệ gì với Hoa Hùng, cho nên hiện giờ Hoa Hùng bức thiết muốn đạt được quân công để củng cố vị trí Trung lang tướng của mình, điểm này, Lữ Bố cũng có thể lý giải, lúc trước hắn giết Đinh Nguyên cũng có tâm tính tương tự.

-Chuẩn! (Cho phép) Lữ Bố nhìn quan ngoại, suy tư một lát rồi nói: "Nói cho Hoa Hùng biết, nếu gặp đại địch, chớ có cậy mạnh, lui trước rồi tính! "

-Rõ! Tướng sĩ đáp ứng một tiếng, xoay người nhanh chóng chạy đi.

Nhìn Lý Túc có chút xấu hổ đi tới, Lữ Bố tay vịn lan can tường thành nhìn về phía phương xa nói: "Phái người tiếp tục điều tra, tình hình tiền tuyến như thế nào, tùy thời đến báo.”

Liên quân địch quân đều lặng yên không một tiếng động tới gần Thành Động, làm tướng quân vẫn luôn đóng quan thủ thành, ngược lại để cho Hoa Hùng đến trợ giúp phát hiện dị động của địch nhân trước, nói ra ít nhiều có chút mất mặt, đối mặt với ánh mắt Lữ Bố, Lý Túc có chút không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể cúi đầu đáp ứng một tiếng, xoay người nhanh chóng đi an bài.

Tên này vô năng không thể dùng được!

Nhìn phương hướng Lý Túc rời đi, Lữ Bố trong lòng âm thầm lắc đầu, năng lực ở các phương diện khác khó nói, nhưng ở phương diện lãnh quân đánh giặc, Lý Túc tuyệt đối không tính là lương tướng.

Nhưng ngẫm lại cẩn thận, thật ra đại đa số tướng lĩnh đều là như thế, Lữ Bố là bởi vì quanh năm ở biên quan tiếp xúc với người Hồ, người Hồ am hiểu nhất chính là tận dụng mọi thứ, không cẩn thận có thể bị đối phương ỷ vào cơ động cực cao vòng qua sau, sau đó tập kích hậu phương, cho nên Lữ Bố rất coi trọng phương diện tình báo, nhưng sau khi đến Trung Nguyên, hình như đại đa số tướng lĩnh đối với tin tình báo này không quá coi trọng, đối thủ của quân Tây Lương không phải là người Hồ?

Bên kia, sau khi Hoa Hùng nhận được mệnh lệnh của Lữ Bố, lúc này quyết định thừa dịp đối phương không hề chuẩn bị, đi đại náo một hồi, hạ mã uy của liên quân... (ra oai phủ đầu)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK