Thôn dân trong trang còn sống đã chạy trốn báo quan, có người trong quan phủ đến bắt người, Lữ Bố nói với phụ thân: "Phụ thân cứ ở đây, chờ con đi trước! "
“Ngươi đi đi thôi." Lữ phụ lắc đầu, ôm hai thi thể nói: "Ta sống ở đây cả đời người, cũng không biết nên đi phương nào, ngươi còn trẻ, tương lai còn rất nhiều chuyện có thể làm, hãy tự mình chạy trốn đi, tuy vậy trước lúc chia tay, nghe phụ thân khuyên ngươi một câu, tốt nhất hãy thu liễm lại tính nết này của ngươi, vi phụ chưa từng đọc sách, nhưng cũng biết một ít đạo lý, đời này, không có khả năng mọi chuyện đều thuận lòng, nếu ngươi chỉ biết dùng thủ đoạn như vậy để xử sự, vô luận ngươi ở vị trí nào, có bao nhiêu bản lĩnh, cuối cùng sợ rằng cuối đời cũng sẽ không có kết quả tốt.”
-Phụ thân, có chuyện gì, chờ chúng ta rời đi trước rồi nói sau! Lữ Bố dìu phụ thân, mặc dù không biết quan phủ khi nào đến bắt mình, nhưng chắc sẽ không quá chậm.
Lữ phụ không nói gì, chỉ ôm hai thi thể cháy nói: "Mẹ ngươi đã bồi vi phụ cả đời, chưa từng hưởng phúc gì, hiện giờ đã chết, phụ thân muốn bồi nàng một đoạn đường cuối cùng, để nàng nhập thổ vi an, vi phụ cũng không thể để cho thi thể của nàng nằm lạnh nơi hoang dã. Ngươi đi đi.”
Lữ Bố há miệng, lại không biết nên nói như thế nào, nhìn thi thể bị cháy đen của mẫu thân cùng muội muội, tức giận đã dần dần dâng lên: "Vì sao nói họ vì ta mà chết? Rõ ràng bọn chúng đả thương người, động thủ trước cũng là bọn chúng, dựa vào cái gì cuối cùng phải oán trên người ta!”
Lữ phụ không nói gì nữa, hoặc là nói cũng không nên lời, đạo lý thế gian này không căn cứ vào lẽ thường mà định, phân rõ đúng sai liệu làm người chết sống dậy được không.
Lữ Bố đương nhiên không muốn ngồi chờ chết, lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu bái phụ thân ba cái, cầm sài đao khoác cung tiễn rời đi, nhìn những người thôn dân sợ hãi rụt rè nhìn sang bên này, Lữ Bố do dự một chút, cuối cùng không hạ sát thủ giết chết những người này.
Tuy vậy nơi này cách huyện thành không xa, lại là thảm án diệt môn, quan xã phụ cận mang theo hương dũng muốn bắt Lữ Bố, đối với những người ngoại hương này, Lữ Bố cũng không có gì lưu thủ, liên tiếp bắn chết mấy người, nhưng có quá nhiều người, về sau người quan phủ cũng tới nhiều hơn, Lữ Bố chung quy tuổi còn nhỏ sức yếu, cũng không có thiên phú khoa trương như kiếp trước, sau khi bắn hết không còn tên, chỉ còn lại một thanh sài đao liều mạng với người khác bủa vây trong rừng, tự nhiên là đánh không lại, cuối cùng bị bắt lại.
Nhìn Lữ Trang bị thiêu hơn phân nửa, nghe mọi người kể lại chuyện đã xảy ra đêm qua, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy Lữ Bố bắn chết người, nhìn khuôn mặt non nớt của Lữ Bố, nha sai đến đây kinh hãi nói không nên lời, một gã lớn tuổi nhìn Lữ Bố trừng mắt nói: "Vì những kẻ đó thiêu đốt nhà ngươi, ngươi chẳng những giết chết những kẻ phóng hỏa đó, còn giết chết cả nhà Lữ Hoành, càng thiêu đốt toàn bộ Lữ trang? Vẫn còn muốn tẩu thoát phản kháng không đầu thú? "
“Không sai." Lữ Bố đối mặt với những quan sai này cũng không câu nệ như cách phụ thân đối xử với những người này, lãnh đạm gật gật đầu, hắn xem như đã nhận mệnh, đời này không thể sống tốt, cũng không biết kiếp sau có thể lưu giữ ký ức giống như kiếp này hay không?
"Nguyên nhân chính là Lữ Hoành muốn tăng thuế cho gia đình ngươi?" Nha sai lớn tuổi nhìn Lữ Bố, lại hỏi.
"Tùy ngươi, muốn nói như thế nào thì là thế đó." Lữ Bố lại gật đầu.
"Tiểu tử, tuổi trẻ khí thịnh, lại có một thân bản lĩnh tốt, đáng tiếc." Nha sai lớn tuổi thở dài, một đêm này giết gần trăm người, như thế nào cũng là tử tội, đại xá thiên hạ cũng không tha được, chỉ là nhìn khuôn mặt non nớt của Lữ Bố, không khỏi có chút thở dài, có bản lĩnh bực này, ngày nào nếu đến biên cương cũng sẽ là một tay hảo thủ, nói không chừng còn có thể làm Tướng quân quang tông diệu tổ, vậy mà lại chết ở nơi này, trong lòng không đành lòng, nhịn không được nhiều lời hỏi một câu: "Có hối hận không?”
Lữ Bố nghe vậy nhìn hắn một cái: "Vì sao ta phải hối hận? Ta đã làm gì sai?”
“Đạo lý không sai, bất quá chuyện trên đời này, không phải cứ có đạo lý là có thể nói thông suốt, rất nhiều chuyện không nói đến đạo lý, chuyện lần này hại chết mẹ ngươi cùng muội muội ngươi, đừng nói rằng ngươi hành xử đúng, nếu không có chuyện trước, các nàng sẽ không chết, lùi một bước mà nói, cho dù không chết, các ngươi sau này phải tự xử như thế nào ở Lữ trang? Nếu như phải rời khỏi thôn trang, làm thế nào để sống tiếp? Kiếp sau nhớ kỹ, làm việc phải lo toàn bộ đại cục, suy nghĩ chu toàn mới được hành động, chỉ vì vài con thú săn, mang cả nhà mình đặt lên bàn cược, ngươi cảm thấy đáng sao? Hành động lại không đủ độc chỉ biết vũ dũng, nếu đã muốn lấn người, phải có ý giết người ngay từ đầu, hãy lặng thinh nửa đêm đến mà giết, ngươi nhìn Lữ Hoành mà học tập, thôi kiếp sau làm lại.” Nha sai lớn tuổi nhìn Lữ Bố nói.
"Ta không muốn phải gia đình phải rời đi, hơn nữa khẩu khí kia... ta nhịn không nổi." Lữ Bố bất mãn nói, điều hắn sai nhất có lẽ là như phụ thân nói không nhịn nổi tức giận.
"Tức giận sao? Con người sống trên đời này, ai không biết tức giận? Nha sai lắc đầu, cảm thấy có chút buồn cười: "Tuy vậy ngươi tuổi còn nhỏ, những đạo lý này đại khái là không hiểu, cuộc sống của nam nhân, không thể chỉ lo cảm thụ của bản thân, ngày nào đó ngươi có thể vì người nhà mà nén giận, vậy mới thực sự là nam nhân chân chính, đời này có lẽ sẽ có thành đại nghiệp, đáng tiếc, ngươi đại khái không thể sống được đến ngày đó.”
Lão nha sai cũng là vì mến tài, mà nói nhiều hơn một chút, theo hắn thấy, Lữ Bố ở tuổi này hiếu dũng ngoan cường là chuyện hợp lẽ thường, sớm có được lực lượng và bản lĩnh không hợp tuổi tác, đối với hắn mà nói cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng lời này nghe trong tai Lữ Bố lại làm cho hắn có chút buồn bực, dù sao... Hắn có ký ức kiếp trước, hai kiếp cộng lại gần bốn mươi tuổi, thật sự không thể tính là trẻ tuổi, nhưng vẫn là thiếu kiên nhẫn, quả thực có chút tệ.