Bắc quân nguyên bản có năm hiệu, sau khi Đổng Trác vào kinh, cũng giống như bây giờ chia rời quân Tịnh Châu, Hổ Bính, Vũ Lâm, Bắc quân ngũ hiệu ở Lạc Dương, Tân Quân Tây Viên, Vệ Úy cũng bị chia cắt, Bắc quân bây giờ đã không thể coi là năm hiệu Bắc quân ngày xưa. Cao Thuận vốn là một quân tư mã của Đồn kỵ doanh, khi Đổng Trác chia rời các quân Lạc Dương, không ngừng thay thế chủ tướng Bắc quân khi xưa, đến cuối cùng các doanh thuộc năm hiệu cũ của Bắc quân đều bị chia ra biên chế vào các quân khác, năm hiệu cũng bị giảm thành hai hiệu, Bắc quân này còn tổng cộng 1400 người, Cao Thuận trong lần thay đổi biên chế này, bởi vì sau lưng không có chỗ dựa vững chắc, ngược lại bị lưu lại, trở thành Hiệu úy Bắc quân này.
Về phần những giáo úy Bắc quân khác, không phải bị giết, thì bị điều đến chỗ hắn, mà lần này để Bắc quân đi theo xuất chinh, cũng có ý hủy bỏ hoàn toàn phiên hiệu Bắc quân, bởi vì Lữ Bố là đại tướng, thủ hạ dưới trướng không có khả năng không có một binh một tốt nào, dù về tình hay về lý cũng không nói cho thông được, nhưng quân Tịnh Châu dưới tay Lữ Bố cho dù chỉ có ngàn người cũng có thể quét sạch mặt mũi của chủ tướng, đương nhiên không thể để Lữ Bố tiếp tục mang theo, quân Tây Lương là một thể thống nhất, trong lúc nhất thời cũng không phân cho Lữ Bố được. Cho nên nhánh Bắc quân này xem như là phần bồi thường của Đổng Trác dành cho Lữ Bố sau khi phân liệt quân Tịnh Châu.
(Đông Hán có năm Hiệu, gọi tắt là Ngũ doanh (五營) hay Ngũ hiệu (五校), Hiệu úy là sĩ quan chỉ huy một "hiệu" trật 600 thạch.
• Kiêu kỵ hiệu úy (驍騎校尉), sau đổi lại thành Đồn kỵ hiệu úy, quản lý kỵ binh hạng nặng. Thuộc quan có 1 Tư mã, trật 1.000 thạch.
• Thanh Cân tả hiệu úy (青巾左校尉), sau đổi lại thành Việt kỵ hiệu úy, quản lý kỵ binh hạng nhẹ. Thuộc quan có 1 Tư mã, trật 1.000 thạch.
• Bộ binh hiệu úy (步兵校尉), trên lý thuyết vẫn đóng giữ Lâm Uyển môn, nhưng không rõ thay đổi sau khi dời đô. Thuộc quan có 1 Tư mã, trật 1.000 thạch.
• Trường Thủy hiệu úy (長水校尉), quản lý toàn bộ kỵ binh người Hồ, xem như sáp nhập với Hồ kỵ, nhưng không đóng quân ở Trường Thủy như thời Tây Hán. Thuộc quan có 1 Tư mã, 1 Hồ kỵ tư mã, trật 1.000 thạch.
• Xạ Thanh hiệu úy (射聲校尉), quản lý cấm quân, gồm hai quân Vũ Lâm và Hổ Bôn. Thuộc quan có 1 Tư mã, trật 1.000 thạch.
)
Đương nhiên, đây là kết quả của cuộc thương nghị giữa Đổng Trác và Lý Nho, không thể nói cho Lữ Bố biết, Lữ Bố sau khi đại khái hiểu được quá khứ của Bắc quân và Cao Thuận, cũng không nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, Bắc quân lại khiến Lữ Bố có chút kinh hỉ.
- Các ngươi từng đánh giặc? Lữ Bố không để Bắc quân tập kết, mà mang theo Cao Thuận đi dạo trong doanh trại, nhưng nơi đi qua, phản ứng của tướng sĩ Bắc quân lại khiến Lữ Bố có chút kinh ngạc.
Huấn luyện mà nói loại chuyện này cũng không phải là cứ bày trận chỉnh tề là được, quân Tịnh Châu của hắn ngày thường không đánh giặc cũng lười biếng dị thường, nhưng nếu thật sự lâm chiến, Lữ Bố chỉ cần một tiếng kèn vang lên, những tướng sĩ dưới tay mình có thể xuất hiện ở vị trí chính xác trong thời gian ngắn nhất, đây là thói quen hình thành vô số lần chiến tranh lớn nhỏ, đã khắc sâu vào trong xương cốt.
Mà trong ấn tượng của Lữ Bố, quân đội Lạc Dương này hẳn là không có biện pháp so sánh với quân Tây Lương, quân Tịnh Châu, cảm thụ nhiều nhất của bọn họ đối với Lữ Bố chính là ảo mà không thực, không có biểu hiện gì nổi bật, mặc áo giáp tốt nhất, cầm vũ khí sắc bén nhất, nhưng nếu đánh nhau, tuyệt đối là yếu kém, Lữ Bố tin tưởng vào ánh mắt của mình, quân đội như vậy, nếu để hắn suất lĩnh quân Tịnh Châu, chỉ cần ngàn người, vô luận đối diện có bao nhiêu, đều có thể dễ dàng đánh tan.
Loại chuyện đánh giặc này, nhiều người tất nhiên hữu dụng, nhưng cũng không phải tuyệt đối hữu dụng.
Mà Bắc quân trước mắt này, cảm giác mang lại cho Lữ Bố lại không yếu đuối như ngày xưa, bất luận là tính cảnh giác hay là phản ứng đều đạt, đây có thể xem như là một nhánh quân tinh nhuệ, nhưng kỳ quái chính là, trên người đám binh mã này, Lữ Bố không cảm nhận được loại sát khí đã trải qua sa trường.
Đối với lão tướng trong quân như Lữ Bố mà nói, một người có từng lên chiến trường hay không là có thể phán đoán rõ ràng, nhưng ở chỗ này, hắn lại nhìn thấy một đội quân khó hiểu, đội quân này tựa như là ở giữa hai điểm, vừa không có loại cảm giác hoa lệ mà không thực tế như quân Lạc Dương bình thường, nhưng cũng không có sát khí của một đội quân bách chiến nên có.
Một người có từng giết người hay không làm cho người ta có cảm giác không giống nhau, đồng dạng một nhánh quân đội có lên chiến trường hay không cũng không giống nhau, cái loại cảm giác này rất rõ ràng, nhưng hiện tại hình như xuất hiện một đội quân đứng ở giữa.
"Chưa từng." Cao Thuận lắc đầu.
Câu trả lời này làm cho Lữ Bố càng thêm nghi hoặc, nhưng cảm giác Bắc quân này cũng không kém, hẳn là có thể dùng một lần, sau khi dạo một vòng trong doanh trại, Lữ Bố nhìn về phía Cao Thuận nói: "Ngày mai chúng ta sẽ lên đường tới xuất chiến, ngươi bảo các tướng sĩ chuẩn bị sẵn sàng.”
Dù sao cũng là một đội quân không quá quen thuộc, hiện tại mình cho dù đoạt quyền, những người này cũng chưa chắc đã nghe mình, hơn nữa bộ dáng Cao Thuận liếc mắt một cái rất hợp với khẩu vị của Lữ Bố, không biết có phải chịu ảnh hưởng của thế giới mô phỏng nhân sinh hay không, trong thế giới mô phỏng, hắn làm quan binh cả đời, so với loại tướng lĩnh chỉ biết nịnh nọt dựa thế mà gọt đầu nhọn, quỳ bò leo cao, hắn càng thích loại thực dụng như Cao Thuận hơn.
- Mạt tướng lĩnh mệnh! Cao Thuận khom người thi lễ với Lữ Bố, thấy hắn không có mệnh lệnh nào khác, bèn cáo từ bỏ đi.
- Thành Phương! Lữ Bố ngồi trong trướng suy nghĩ một chút, hướng về phía ngoài trướng hô.
"Tướng quân sai bảo gì." Thành Phương bước nhanh vào, chào Lữ Bố.
"Mang một vài người đi theo ta." Lữ Bố đứng dậy nói.
Thành Phương cũng không hỏi nhiều, trực tiếp điểm danh một vài thân vệ của Lữ Bố, đi theo Lữ Bố trực tiếp ra khỏi doanh trại, mang theo thân vệ, Lữ Bố một đường đi tới kho hàng nằm ở phía Tây thành Lạc Dương, nơi này phụ trách trông coi kho hàng là hiệu úy dưới trướng của Từ Vinh, tên là Vương Phương, bởi vì Lữ Bối đối với Từ Vinh tương đối tán thành, cũng không vì nguyên nhân xuất thân tướng lĩnh của Tây Lương, mà Lữ Bố và Từ Vinh xa cách, Vương Phương này làm bộ tướng của Từ Vinh, quan hệ với Lữ Bố cũng coi như không tệ.