Tuy thế trước mắt mà nói, đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì!
Lữ Bố đột nhiên đặt Phương Thiên Họa Kích lên lưng ngựa, giương cung cài tên, Trình Phổ thấy thế vội vàng làm ra động tác né tránh, Tôn Kiên lại cảm thấy không ổn, hét lớn: "Công Phúc coi chừng!”
Đồng thời vỗ ngựa đánh về phía Lữ Bố, nhưng Lữ Bố rút tên trong nháy mắt đã xoay người, hiển nhiên mục tiêu cũng không phải hai người bọn hắn, trên chiến trường này, ngoại trừ hai người bọn hắn ra, cũng chỉ còn lại Hoàng Cái.
Đáng tiếc, động tác xoay người bắn tên của Lữ Bố cơ hồ là hoàn thành trong nháy mắt, vừa rồi khi giao thủ với hai người, hắn liền chú ý tới Hoàng Cái mang theo nhân mã ngăn trở đường đi của đám người Hầu Thành, binh lực của hắn vốn ít, sở dĩ có thể xung đột qua lại trong loạn quân, dựa vào tính cơ động của kỵ quân, quân Giang Đông phản ứng không kịp, không thể vây công, một khi dừng bước, bốn phương hợp vây, tướng sĩ Tịnh Châu dù có dũng mãnh thiện chiến sẽ bị tiêu hao chiến gọt đến chết, tuy vậy mũi tên này vẫn không bắn về phía Hoàng Cái. Sau khi làm ra động tác xoay người bắn tên, Lữ Bố đột nhiên quay lại, động tác này, cũng là vì lừa gạt Tôn Kiên kia, giết mười Hoàng Cái cũng không bằng giết một Tôn Kiên!
Tôn Kiên chạy nhanh tới, Cổ Đỉnh Đao đã giơ lên cao ngang mặt, đang muốn chém tới, đã thấy Lữ Bố xoay người lại, bỗng ngực gã đau đớn, mũi tên này của Lữ Bố đã bắn xuyên qua ngực gã.
"Chủ công~" Trình Phổ đi theo Tôn Kiên xông lên nhìn thấy một màn này gan ruột đều nứt ra, gầm gừ một tiếng, liều lĩnh đánh về phía Lữ Bố.
- Trung dũng đáng khen! Lữ Bố nhìn Trình Phổ vẻ mặt điên cuồng, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, Phương Thiên Họa Kích xoay vòng vòng, gạt đoạn mâu gãy của Trình Phổ ra, sau đó quật mạnh vào lồng ngực Trình Phổ, hất văng Trình Phổ từ trên lưng ngựa rơi xuống đất, ngực Trình Phổ lõm lại, lục phủ ngũ tạng nát bét chết ngay tức khắc.
- Công Phúc, mau chạy! Tôn Kiên che ngực, há miệng gào thét nói, tuy nói hiện giờ tướng sĩ Giang Đông còn nhiều, nhưng có ai có thể ngăn cản Lữ Bố? Không có ai, giờ phút này cho dù Hoàng Cái quay lại cứu người cũng chỉ là chuyện vô nghĩa lại thêm một vong hồn tiêu dụ trong tay của Lữ Bố mà thôi, không bằng lưu lại thân thể hữu dụng chờ ngày sau báo thù.
Bên kia Hoàng Cái khi nghe được Trình Phổ rống giận đã nhìn sang bên này, nhìn thấy Trình Phổ bị giết, sau đó Tôn Kiên cũng bị một mũi tên bắn xuyên ngực, nằm mơ cũng không nghĩ tới một hồi phục kích, vốn đã sắp thắng, ai ngờ đến cuối cùng lại là kết quả này, lập tức muốn đi liều mạng với Lữ Bố, cho dù liều mạng cũng muốn đổi mạng, nhưng bên kia Tôn Kiên nhìn thấy Hoàng Cái chạy về phía này, dùng hết khí lực cuối cùng há miệng quát.
Hoàng Cái thấy ánh mắt Lữ Bố nhìn sang, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, nhất là Tôn Kiên điên cuồng xông về phía Lữ Bố, trong lòng giống như đao cắt, bỗng hung hăng gật đầu, quay đầu ngựa chạy về phía đông quân đang tụ tập.
Lữ Bố một lần nữa đặt Phương Thiên Họa Kích trên lưng ngựa, cầm cung kéo mạnh, nhìn chăm chú vào phương hướng Hoàng Cái rời đi.
"Lữ Bố dừng tay~" Tôn Kiên cầm đao chém ngang, chỉ là giờ phút này hắn đã như ngọn đèn hết dầu, nào còn khí lực, bị Lữ Bố dễ dàng tránh đi.
"Vì sao?" Lữ Bố khó hiểu nhìn về phía Tôn Kiên: "Ngươi là chủ công, vì sao lại dùng tính mạng bảo vệ thuộc hạ?”
Con mẹ nhà ngươi, đó là huynh đệ của ta! Tôn Kiên cầm đao, biết rõ chém không trúng, nhưng lại cố chấp vung đao chém.
"Huynh đệ?" Lữ Bố giơ bảo cung lên, đỡ lấy Cổ Đỉnh Đao, nhìn thoáng qua phương hướng Hoàng Cái rời đi, cuối cùng thở dài: "Ta sẽ giữ cho ngươi toàn thây, lần sau gặp nhau trên chiến trường, ta sẽ giết hắn sau!”
Tôn Kiên vốn đã bị Lữ Bố bắn một mũi tên xuyên tim, hai đao trước đó chẳng những hao hết khí lực cuối cùng, mà còn tiêu hao hết sinh mệnh lực cuối cùng, sau khi Lữ Bố buông tha đuổi giết Hoàng Cái, như trút được gánh nặng, sinh mệnh cũng đi đến hồi kết, lúc đầu Tôn Kiên gục xuống, mơ hồ, Lữ Bố nghe được hai chữ "Đa tạ!".
Lại không biết là tạ mình thả Hoàng Cái hay là cảm tạ chính mình đồng ý cho gã thể diện cuối cùng của võ nhân được chết toàn thây?
"Đa tạ ân cứu mạng Lữ Kỵ Đốc." Hoa Hùng mang theo tàn binh đi ra, chém giết tàn binh Giang Đông chung quanh, đi tới bên cạnh Lữ Bố, chào hỏi Lữ Bố.
"Hà tất phải cảm ơn ta? Nếu không có Đại đô hộ, phần công lao này, cũng không rơi vào trong tay ta. Lữ Bố thu hồi bảo cung, quay đầu nhìn về phía Hoa Hùng nói: "Công Vĩ là muốn tranh công với ta? -
“Không dám, lần này có thể giết Tôn Kiên, tất cả đều là công lao của Kỵ đốc, Hùng tự biết mình!” Hoa Hùng vội vàng nói, không nói chiến công này vốn không liên quan gì đến hắn, chỉ riêng Lữ Bố đối với hắn có ân cứu mạng, Hoa Hùng đã không thể ân tương cừu báo (lấy oán báo ân).
“Tôn Kiên dù sao cũng là nhân kiệt, sau khi chết cũng đừng để hắn ta vùi thây nơi hoang dã, yên tâm, công lao vẫn có phần của ngươi, ta sẽ không để cho huynh đệ đi theo ta chịu thiệt!" Lữ Bố vỗ vỗ bả vai Hoa Hùng, hội hợp đám người Hầu Thành tiếp tục chém giết.
Hoa Hùng nhìn bóng lưng Lữ Bố, ngẫm lại Thượng Quan Hồ Chẩn nhà mình, bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu chỉ huy nhân thủ thanh lý hiện trường, mặt trời đã ló rạng, chỉ là giờ phút này xung quanh sớm đã thành địa ngục nhân gian, nhưng thấy thi thể ngổn ngang khắp nơi, máu chảy thành sông...