-Tốt, rất tốt, ngươi là đang oán trách lão phu mười năm nay chưa từng đề bạt ngươi, nên ôm hận trong lòng làm ra hành vi bất nhân đúng không? Yến Trường Không trừng mắt nói.
"Bố không dám." Lữ Bố nhún vai.
- Tốt, rất tốt! Yến Trường Không nhìn Lữ Bố, cười khà khà nói: "Lão phu cả đời chinh chiến mấy chục năm, Bắc Quan mấy chục năm nay đều không ngã đổ, cho dù không có Lữ Bố ngươi, lão phu liệu còn có thể đánh giặc hay không!? Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy làm quan đốc lương, việc tiền tuyến tác chiến, ngươi không cần đi nữa!
- Tạ tướng quân! Lữ Bố ôm quyền thi lễ, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
"Ai~"
Trong trướng một tiếng thở dài vang lên, Lữ Bố cũng không biết đây là vì sao mà thở dài, giờ phút này hắn cũng không muốn biết.
Cuộc chiến giữa người Hồ và Đại Càn sẽ không chấm dứt, giống như người Hung Nô, Tiên Ti trong hiện thực mặc dù thường xuyên bị đánh bại, nhưng cũng sẽ không buông tha cho việc cướp bóc Đại Hán. Lữ Bố hơn phân nửa thời gian trước đều ở trên thảo nguyên, rất rõ ràng tập tính của những người Hồ này, nói cho cùng, trên thảo nguyên không nuôi được nhiều người như vậy, cho nên bọn họ nam hạ cướp bóc, cho dù giết hết nhóm người này, sẽ còn có nhóm khác, tóm lại tai họa nơi biên giới không có khả năng triệt để bình ổn. Sự khác biệt đến từ việc người Hồ trên thảo nguyên năm nay có phải gian khổ hay không, nếu bọn họ quá gian khổ, sẽ xuống phía nam, bởi vì ăn không đủ no thậm chí không sống nổi không nam hạ biết làm gì, nếu không gian khổ, sẽ ít xâm phạm biên cảnh hơn một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không dừng lại.
Sau khi Lữ Bố làm quan áp lương, cũng không chịu trách nhiệm nặng nề gì, ngày thường phụ trách đốc vận lương thảo, thanh lý hàng tồn kho, sau đó nhìn xem khi nào tiếp tế, dù sao cũng không thể để tướng sĩ tiền tuyến đói khát, có đôi khi sẽ cùng Quận phủ cung cấp lương thực thương lượng, tránh cho lương thảo xuất hiện nguy cơ, không có nhiệt tình chinh chiến sa trường, Lữ Bố ngày thường cũng có thêm rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Trưởng tử đã mười lăm tuổi, nhưng ở thế giới trong mộng này, Lữ Bố cũng không có thiên phú gì để kế thừa, con trai hắn giống như phụ thân của hắn, thành thành thật thật, không có dã tâm như Lữ Bố.
Bởi vì có quan hệ của Lữ Bố, gia cảnh cả nhà không tệ, trưởng tử của hắn còn được đọc sách, mười lăm năm nay ở trong huyện nha tìm được một công việc ổn định, nhị tử của hắn đồng dạng không có dã tâm của Lữ Bố, nhưng so với trưởng tử thì thông minh hơn một chút, về phần tương lai làm cái gì, Lữ Bố không có kế hoạch, hắn ngay cả tương lai mình muốn làm cái gì cũng không nghĩ ra rõ ràng, về phần các con trai, hắn càng không có hứng thú biết.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bất tri bất giác, lại là mấy cái mùa đông lạnh lẽo trôi qua, Lữ Bố từ chức quan đốc lương, dẫn theo một Huyện úy nhàn rỗi, về nhà làm bạn với thê nhi, dưới sự ủng hộ của thê tử, lại nạp hai phòng thiếp, sinh cho hắn ba con trai một gái, con cháu lữ phụ chạy nhảy khắp đường, chỉ là Lữ Bố từ sau khi trên chiến trường trở về, cũng rất ít khi cười qua.
Bởi vì nguyên nhân quá nghiêm túc, ở huyện thành này, cũng không có mấy bằng hữu, tuổi tác cũng thẳng một đường đến bốn mươi, một năm vừa rồi, phụ thân của hắn đã chết, Lữ Bố rất thương tâm, loại cảm giác đau đớn mất đi người thân này cũng rất đau đớn.
Chưa đầy một năm sau, mẫu thân cũng bởi vì nhớ nhung thành bệnh mà qua đời, trưởng tử đã hai mươi lăm, con thứ cũng đã hai mươi tuổi, Lữ Bố không thích ứng được với cuộc sống của huyện thành lại xây một tòa Lữ trang, ngay dưới chân núi Bắc Sơn, mang toàn bộ gia tài đổi thành ruộng đồng bên này, xây dựng lên Lữ trang mới, nam tử trong trang lúc nông bận thì làm việc, lúc nông nhàn được Lữ Bố thao luyện, có đôi khi Hồ kỵ xâm phạm, chỉ cần chúng dám đến nơi này, Lữ Bố sẽ mang theo Trang dũng (lực lượng trai tráng trong trang) đi đánh giặc, tuy rằng đã không còn trẻ nữa. Nhưng thủ đoạn lại càng ngày càng lão luyện, dần dần, người nương tựa vào Lữ trang càng ngày càng nhiều, khu vực này cũng trở thành nơi Hồ kỵ tận lực sợ hãi không dám tới gần.
Lại là mấy năm trôi qua, tôn tử cũng bắt đầu chuẩn bị thành hôn, Lữ Bố cũng đã đến tuổi năm mươi, cuộc sống Lữ trang tuy tốt, nhưng Lữ Bố sẽ bất giác hoài niệm đoạn thời gian chinh chiến sa trường kia, mỗi ngày luyện tập cần cù, hắn cũng không biết mình đang luyện tập cái gì, nếu không luyện, cảm giác cả người khó chịu.
Năm sinh nhật lần thứ 50, con cái làm thọ cho Lữ Bố.
"Làm những việc này có ích lợi gì? Tiêu tiền lung tung, có thể làm thêm một ít mũi tên để phòng thân, vị trí Lữ Trang chúng ta có chút mấu chốt, sao có thể lười biếng!? "Lữ Bố đỡ thê tử ngồi xuống, một bên hùng hùng hổ hổ mắng mấy tên bại gia tử kia, nửa đời sau tâm huyết của hắn cơ hồ đều dùng ở tòa Lữ trang này.
"Phu quân đã hai mươi năm chưa từng cười qua, hiện giờ bọn chúng cũng chỉ hy vọng có thể nhìn thấy phu quân cười." Thê tử thở dài một tiếng, lúc còn trẻ bởi vì Lữ Bố tòng quân thời gian dài, thường xuyên phải làm việc vất vả để lại một đống bệnh căn, gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, không ai nâng đỡ thì không thể đi được.
"Hai mươi năm..." Trong mắt Lữ Bố hiện lên một tia hồi ức: "Ngày qua ngày... cuộc sống trôi qua thật nhanh. "
“Phụ thân, bên ngoài trang có một đội binh lính hộ tống một vị phụ nhân, nói là muốn gặp phụ thân." Ấu tử tiến vào, hướng về phía Lữ Bố nói.
"Nàng đang nghĩ gì vậy? Ta nếu muốn có nữ nhân, mang về là được, cần gì phải trốn tránh?” Lữ Bố thấy ánh mắt thê tử không đúng, bất mãn nói.
"Ta tất nhiên là biết như thế, chỉ là lúc người còn trong quân…” Người vợ thở dài.
"Vậy thì sao? Chẳng lẽ để cho ta tuổi này ra chiến trường?” Lữ Bố hừ lạnh nói: "Các ngươi chiếu cố mẫu thân của các ngươi trước đi, ta đi ra ngoài xem một chút!”
“Vâng ạ!”