Nhưng cho dù như vậy, hai mẫu ruộng mỏng trồng ra lương thực cộng thêm lương thực phụ thân làm tá điền theo sự lớn lên dần dần của Lữ Bố và muội muội, cũng bắt đầu có chút không đủ khả năng ấm bụng. Lữ Bố đời này cảm nhận sâu sắc làm một nông phu bình thường có bao nhiêu khó khăn, mỗi ngày vì cuộc sống, đã làm cho cả nhà bọn họ phải bỏ ra toàn bộ tinh lực từ sớm tinh mơ đến tối muộn, muốn tiến thêm một bước ăn no mặc ấm... Sao thật khó khăn!
"Phụ thân, nơi đó chính gia không nộp thuế sao?" Mùa đông, xem như là ngày nhàn rỗi nhất trong năm, Lữ Bố đã mười tuổi, mỗi ngày đều lên núi săn thú, trợ cấp thêm cho gia đình, tuy rằng thể lực không bằng kiếp trước, nhưng tiễn thuật này dựa vào nhãn lực cùng kinh nghiệm, ngoại trừ tầm bắn ra, thiên phú của Lữ Bố về phương diện bắn cung được giữ lại, hai người Phụ thân và con trai ngồi ở cửa, Lữ Bố nhíu mày hỏi, hắn rất không hiểu, dựa vào cái gì trong nhà Lý Chính cái gì cũng không làm, chỉ để tá điền làm việc là đã có thể không lo cơm áo gạo tiền, còn cả nhà bọn họ mỗi ngày mệt mỏi giống như con chó, mới có thể miễn cưỡng lấp bụng.
"Trong nhà Lý Chính có ruộng tốt bách khuynh, nhưng nộp thuế lại chỉ giống như nhà chúng ta." Lữ phụ ngồi ở trên cánh cửa, thở dài nói.
Những lời này khiến Lữ Bố sửng sốt hồi lâu...
Lữ Bố không muốn cả đời tiếp tục như vậy, cho dù hắn có thể trồng chọt, quốc đất tốt hơn, nhưng chỉ có hai mẫu ruộng mỏng như vậy, năng suất trồng có tốt đến đâu cũng có hạn, tương lai hắn so với phụ thân cũng không khá hơn bao nhiêu, loại tương lai có thể nhận thấy, cũng không phải loại tương lai Lữ Bố muốn, cho dù không thể phong quang vô hạn như kiếp trước, Lữ Bố cũng phải sống chăm lo thật tốt cho gia đình.
Nhưng làm thế nào để làm được điều đó? Lữ Bố có thể nghĩ đến, ngoại trừ làm ruộng ra, cũng chỉ có săn bắn, dùng con mồi săn được đến bổ sung thêm cho gia đình, cách năm ngày là có thể có thêm một món ăn tanh, ngẫu nhiên lại bảo phụ thân mang da lông thú đến phường thị bán. Đến năm mười hai tuổi, cuộc sống nhà Lữ Bố dưới sự nỗ lực của Lữ Bố, rốt cục cũng có chút khởi sắc, mẫu thân mặt vàng như nghệ, gầy gò quanh năm, hiện giờ trên mặt cũng có chút huyết sắc, muội muội cũng không còn là bộ dáng da bọc xương như trước nữa.
Lữ Bố mười hai tuổi, mặc dù không cao lớn tuấn lãng như kiếp trước, nhưng quanh năm săn bắn làm cho người ta thoạt nhìn rất linh hãn, nhất là đôi mắt giống như chim ưng kia, làm cho người ta sợ hãi, trong thôn trang đã có không ít người đến cửa nói muốn làm dâu nhà Lữ Bố, không ít người muốn gả nữ nhi tới gia đình nghèo này, chỉ là Lữ Bố đối với những nữ tử nông thôn này cũng không có hứng thú, tuy rằng đời này hắn cũng là một nông phu, nhưng hắn không muốn một mực chỉ làm nông phu.
"A Bố à, sau này những thứ thu được từ săn bắn này, cũng phải nộp thuế." Hôm đó, Lữ Bố trở về, lại nhìn thấy Lý Chính Lữ Hoành ngồi ở nhà, phụ thân ở một bên, nhìn thấy Lữ Bố tiến vào, cười tủm tỉm nói.
"Sao?" Lữ Bố nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng: "Dựa vào cái *** gì!?”
Kiếp trước là nhân vật cường hoành quen rồi, đời này tuy rằng xuất thân hèn mọn, nhưng cỗ ngạo kình trong xương cốt vẫn chưa tiêu tán, chỉ là sống lại hơn mười năm, Lữ Bố học được ẩn nhẫn, giấu đi hung khí cùng ngạo khí trong xương cốt, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý để cho người ta ức hiếp.
Muốn bắt nạt ta? Có một cái mạng này muốn lấy thì lấy.
"Tiểu tử này, ngươi muốn làm gì? Đây là mệnh lệnh của triều đình!" Lữ Hoành bị hung quang trong con ngươi Lữ Bố nở rộ làm cho sợ tới mức có chút trắng bệch. Tiểu tử này dưới tay sẽ không từng dính qua mạng người chứ?
-Không có mà cho, triều đình giỏi lắm sao? Triều đình không muốn cho gia đình người ta có cửa sống sao? Lữ Bố hừ lạnh nói, ai biết có phải Lữ Hoành này mắt thấy cuộc sống nhà bọn họ đã tốt hơn một chút, trong lòng không thoải mái, sắp xếp lý do như vậy tới đây chém gió thu lộc.
- Nghịch tử, không được vô lễ! Lữ phụ mắt thấy tình trạng của Lữ Bố một mực nói không nên lời, vội vàng đứng dậy quát lớn một tiếng, sau đó nhìn Lữ Hoành nói: "Lý Chính, ta không biết dạy con, A Bố nó còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, ngài đừng so đo với hắn.”
So đo? Lữ Hoành nhìn Lữ Bố, cười lạnh nói: "Đừng tưởng rằng biết chút tiễn thuật thì có thể lên mặt với ta, ngươi có tin hay không, ta nói một câu, có thể dạy gia đình các ngươi ở Lữ trang này một bài học nhớ đời mà các ngươi không chịu nổi. "
"Hả? Con chó này muốn gì?" Lữ Bố đưa tay sờ về phía sài đao bên hông, ánh mắt lộ ra hung quang nhìn về phía Lữ Hoành, người nhà là điểm yếu của hắn, cũng là điểm mấu chốt của hắn, kiếp trước tuy rằng lăn lộn không tệ, nhưng không có người thân ruột thịt vẫn là nỗi đau trong lòng Lữ Bố, hiện giờ Lữ Hoành ngang nhiên lấy người nhà uy hiếp hắn, đây là điều Lữ Bố bất luận như thế nào cũng không thể chấp nhận.
"Ngươi muốn làm gì!?" Lữ Hoành bị ánh mắt này của Lữ Bố dọa sợ, tên nhóc này không biết sợ là gì sao? Ánh mắt kia, rõ ràng là muốn giết người!
- Nghịch tử còn không dừng tay, mau xin lỗi Lý Chính! Lữ phụ thấy thế vội vàng quát.
- Ta cũng nói rõ cho ngươi biết! Lữ Bố cuối cùng cũng không kéo sài đao ra, chỉ lừ mắt nhìn và nói: "Nhà ta sau này không nộp thuế, chỗ trống ngươi phải tự bổ sung, phàm là nhà ta không sinh sống được ở chỗ này, trước khi phải bỏ đi, ta sẽ giết cả nhà của ngươi, nghe rõ chưa, không tin ngươi cứ thử xem! -
Tuy rằng kiếp này Lữ Bố cũng không cao lớn uy mãnh, mười hai tuổi cũng mới hơn năm thước (1 thước = 1/3 mét, hơn 5 thước là 1 mét 6), nhưng toàn thân lộ ra một cỗ hung hăng, Lữ Hoành bị hắn dọa đến sắc mặt tái nhợt, trong lúc nhất thời không dám nói gì.