" Chủ công, có quân Tây Lương đang tập kích về phía quân ta." Phụ cận Ngao Thương, Viên Thuật đang chuẩn bị mang theo lương thảo đi cùng chư hầu đến Hổ Lao quan, lúc cùng bàn chuyện phá quan, đã thấy đại tướng Du Thiệp phi ngựa chạy tới, đối với Viên Thuật thi lễ nói.
"Vậy sao?" Viên Thuật đã lên ngựa, nghe vậy nhíu mày hỏi: "Ngươi có thấy rõ là cờ hiệu của ai không?”
“Chính là đại tướng Tây Lương Hoa Hùng, theo tàn quân Giang Đông nói, lần trước người này từng ở trong vòng vây, chém giết đại tướng Tổ Mậu dưới trướng Tôn Kiên." Du Thiệp khom người nói.
"So với ngươi thì như thế nào?" Viên Thuật nghe được tên Tôn Kiên, sắc mặt có chút đen sạm, Tôn Kiên vốn là đại tướng dưới tay mình, vậy mà con trai Tôn Kiên và Hoàng Cái sau khi chạy thoát về lại tìm Viên Thiệu, điều này làm cho Viên Thuật rất là khó chịu, thành ra đối với những người dưới tay Tôn Kiên cũng chướng mắt, chết thì chết, chết là tốt, nói rõ cũng là hạng phế vật, nếu không sao có thể dưới tình huống đã bao vây đối phương còn bị đối phương chém giết?
"Cái này... Dưới trướng Tôn tướng quân có Hoàng, Trình, Hàn, Tổ tứ tướng trong thế hệ này đều rất mạnh, không dễ so sánh." Du Thiệp cân nhắc một lát, sau rồi nói, dù sao cũng chưa thật sự giao thủ, không dễ so sánh, tuy vậy là một đại tướng dưới trướng Viên Thuật, hắn cùng cấp bậc với Tôn Kiên, nếu để Viên Thuật cảm thấy hắn ngay cả thủ hạ của Tôn Kiên cũng không bằng, vậy còn lăn lộn gì nữa? Cho nên chỉ nói bốn người đó lợi hại, lại cũng không nói mình không bằng họ.
- Không dễ so sánh sao? Viên Thuật nghe vậy cười lạnh nói: "Bọn họ chiếm thượng phong, lại bị một mình Lữ Bố giết chết bốn người, ngay cả Tôn Kiên cũng không thể sống sót trở về, Hoàng Cái kia lại không biết lấy cái chết để tỏ lòng trung thành, thật sự vô dụng, bọn họ làm sao xứng với ngươi? Ngươi đi chém đầu Hoa Hùng kia mang tới đây, để ta ở trước mặt chư hầu hảo hảo dương danh một phen."
“Cái này... có phải…! "Du Thiệp có chút bất đắc dĩ, Viên Thuật quả thật có hùng tài, gia thế hiển hách, nhưng luôn là bộ dáng cao cao tại thượng kia làm cho người ta rất không thoải mái, hiện tại ngay cả bản lĩnh cụ thể của đối phương như thế nào cũng không quan tâm, lại chỉ muốn cho mình đi chém đầu người ta... Du Thiệp cũng chỉ có thể đáp ứng, không đáp ứng có thể như thế nào? Nói cho Viên Thuật biết mình thật ra là một phế vật ngay cả tứ tướng dưới tay Tôn Kiên cũng không bằng? Du Thiệp thật vất vả mới leo lên được cây đại thụ Viên gia này, sao có thể tự hủy tiền đồ? Hơn nữa cũng chưa chắc sẽ thua, lập tức đáp ứng một tiếng, bèn mang theo tướng sĩ dưới trướng hướng Hoa Hùng nghênh đón.
Bên kia, Hoa Hùng sau khi xuất quan cũng không đi về phía Huỳnh Dương, mà là đi Ngao Thương, Ngao Thương cùng Thành Động, Huỳnh Dương vốn là thế chân vạc mà đứng, bảo vệ cánh góc, đáng tiếc Huỳnh Dương cùng Ngao Thương trước sau bị buông tha, chỉ lưu lại Thành Động ngăn trở liên quân, dựa theo lúc trước Lữ Bố cùng chúng tướng thương nghị, Huỳnh Dương, Ngao Thương nếu có thể đạt được một, bèn có thể một lần nữa ngăn lại liên quân.
Nhưng Huỳnh Dương bên kia, phỏng chừng chính là chủ lực liên quân, Hoa Hùng chỉ mang theo hai ngàn người, thật gặp phải cũng là châu trấu đá xe, chi bằng đến Ngao Thương bên này thử vận khí, xem có thể nhân cơ hội chiếm lĩnh Ngao Thương hay không, cho dù không thể, nếu có thể chém giết một vị chư hầu, cũng có thể làm giảm sĩ khí liên quân.
Đang suy nghĩ, đã thấy thám báo tới báo, phía trước xuất hiện quân địch, số lượng không quá nhiều, hẳn là chạy thẳng tới bên này.
Không phải quá nhiều theo tin tức cũng không có nghĩa là ít hơn thủ hạ của Hoa Hùng, tuy vậy dưới tình huống binh mã của chư hầu Quan Đông nếu chỉ xét về bằng số lượng, không cân nhắc các nhân tố khác, chỉ là chính diện cứng rắn chiến đấu... Hoa Hùng cảm thấy có chút khi dễ người khác.
-Theo ta! Sau khi xác định đối phương là hướng bên này tới, Hoa Hùng cũng không hàm hồ, từ Thành Động đến Ngao Thương cộng lại cũng chỉ hai mươi dặm, song phương đối hướng mà đi, không bao lâu bèn có thể gặp phải, hôm nay hắn muốn mượn trận này để củng cố địa vị của mình, từ hôm nay trở đi, người bên ngoài gọi hắn là Hoa tướng quân cũng không cần cảm thấy mình không xứng.
Du Thiệp xa xa thấy bên này khói bụi bốc lên bốn phía, trinh sát còn chưa trở về, bèn thấy một loạt tiễn từ trên trời giáng xuống, binh mã vừa đi tới trận hình tán loạn nhất thời càng loạn.
- Bày trận nghênh địch! Du Thiệp quát lớn, một bên nhìn về phía xa, trong khói bụi đầy trời, Hoa Hùng đã mang theo thiết kỵ Tây Lương chạy tới bên này.
Mặt đất bắt đầu chấn động, trong thiên địa tựa như chỉ còn lại tiếng vó ngựa buồn bực kia, tuy rằng chư hầu Quan Đông đã giao thủ với quân Tây Lương vài lần, nhưng với tư cách là quân Nam Dương vẫn luôn chưởng quản hậu cần lương thảo mà nói, cùng quân Tây Lương chính diện va chạm đây tuyệt đối là lần đầu tiên, cái loại cảm giác áp bách đập vào mặt này chẳng những khiến người ta hô hấp chậm chạp, tựa như ngay cả tim đập cũng phải đình chỉ.
Đừng nói những tướng sĩ Nam Dương tầm thường khác, cho dù là Du Thiệp, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khí thế như vậy, theo bản năng bèn muốn né tránh, làm chủ tướng đã như vậy, càng đừng nói tướng sĩ dưới trướng, không đợi quân Tây Lương tới gần, không ít quân Nam Dương đã vứt bỏ binh khí chạy trốn, hơn nữa người chạy trốn càng ngày càng nhiều.
Du Thiệp chung quy là tướng quân, rất nhanh ngăn chặn sợ hãi trong lòng, dưới trạng thái này, bộ quân bày trận nghênh địch chưa chắc đã sợ kỵ binh, nhưng nếu chạy, vậy tất phải chết không thể nghi ngờ, quất ngựa quát lớn, để cho các tướng sĩ thủ vững tại chỗ, dựa vào trận hình dày đặc để ngăn trở đợt trùng kích này của đối phương.
Dựa theo binh pháp mà nói, kỵ binh cùng bộ binh đối nghịch là cực kỳ không khôn ngoan, chỉ cần mình bên này có thể ổn định trận hình, Du Thiệp có tám phần nắm chắc đối phương sẽ vòng qua, nhưng...